“Con gái không thích
tôi bởi vì con chưa nhận ra tôi.” Cố Học Võ không chịu buông tay, nhìn
Bối Nhi cuối cùng cũng ngừng khóc, vẻ mặt có chút đắc ý: “Con bé biết
tôi là ba của nó rồi thì tự nhiên sẽ ngừng khóc.”
“Xì.” Kiều Tâm
Uyển hoàn toàn không thừa nhận: “Con bé không phải là không khóc mà là
khóc mệt quá rồi, nếu anh mà còn ôm nữa là con gái sẽ lại khóc thôi.”
Cố Học Võ không chịu buông tay, ôm chặt con gái, nhìn chằm chằm Kiều Tâm Uyển: “Kiều Tâm Uyển, con gái cũng là con tôi.”
“Con gái là con tôi.” Nhìn đi, lại là muốn cướp con gái. Anh nghĩ cô sẽ đồng ý sao? Kiều Tâm Uyển đứng lên, thậm chí còn quên cả hiện tại quần áo
mình không được chỉnh tề, vươn tay muốn ôm con gái.
Cố Học Võ
đứng qua một bên nhưng vẫn không cho cô ôm. Hiếm khi con gái được anh bế mà không khóc, anh không ôm nhiều một chút mới là lạ. Nào ngờ, Bối Nhi
thấy Kiều Tâm Uyển, lại nhìn Cố Học Võ rồi đột nhiên vươn tay ra đòi
Kiều Tâm Uyển bế. Nhìn bàn tay nhỏ bé của mình không thể chạm tới được,
cô bé òa lên khóc, lần này so với lần trước còn khóc to hơn.
Cố
Học Võ ngay lập tức liền luống cuống, vụng về dỗ Bối Nhi, nhưng anh càng dỗ Bối Nhi càng khóc to hơn. Nhìn về phía Kiều Tâm Uyển, vẻ mặt uất ức
đáng thương.
Cố Học Võ cũng hết cách: “Đừng khóc, đừng khóc.”
“Buông ra. Không thấy con gái không chịu sao?” Kiều Tâm Uyển không còn chịu
đựng được nữa, vươn tay kéo con gái từ trên tay Cố Học Võ ra. Cẩn thận
bế lấy rồi vỗ vỗ lưng con.
“Mẹ đây, Bối Nhi đừng khóc. Ngoan ha, ngoan…”
Kỳ diệu thay, vừa vào lòng Kiều Tâm Uyển, Bối Nhi liền lập tức ngừng khóc, khịt khịt mũi, cái miệng nhỏ nhắn vẫn còn méo xẹo, bộ dạng nhìn Kiều
Tâm Uyển rất tủi thân.
“Ngoan. Đừng khóc, đừng khóc.”
Kiều Tâm Uyển nhẹ nhàng vỗ về con gái, không quên ngẩng đầu liếc Cố Học Võ
một cái, ôm Bối Nhi ngồi trên ghế sa lon. Nhìn Cố Học Võ đứng bất động,
cô tức giận mở miệng: “Thấy chưa? Con gái không cần anh, anh có thể cút
rồi đó.”
Cố Học Võ nhìn lòng bàn tay trống không. Cơ thể nhỏ bé
mềm mại của con gái biến mất khỏi lòng mình khiến anh cảm thấy kỳ lạ.
Anh nhìn Kiều Tâm Uyển vẻ mặt không thích nhìn thấy mình, con gái cũng
không thích anh mà lòng thấy ngổn ngang.
Trong khoảng thời gian
này về Cố gia, rảnh rỗi là lại thấy Cố Học Văn bế con chơi đùa ở trong
sân. Hai đứa cháu của anh cũng đã được hai tháng, kháu khỉnh bụ bẫm, rất đáng yêu. Hai đứa tiểu quỷ đó cũng không phải là con anh, nhưng thỉnh
thoảng anh được bế cũng không thấy chúng khóc. Ngược lại Bối Nhi rõ ràng là con gái anh, vậy mà anh ôm một cái là lại khóc ré lên. Điều này
khiến anh có bao nhiêu là phiền muộn.
Cùng ngồi xuống ghế sa lon, cũng không quan tâm đến vẻ khinh thường của Kiều Tâm Uyển, anh vươn tay nắm tay con gái, Bối Nhi lại căn bản không thèm để ý tới anh. Bàn tay
nhỏ bé vung vẫy nắm chặt đồ của mẹ mà không hề để ý tới Cố Học Võ.
Cố Học Võ lúng túng một hồi, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Con nín rồi thì cho tôi bế một chút.”
“Anh muốn con bé khóc nữa phải không?” Kiều Tâm Uyển mắng anh: “Anh tránh ra đi. Đừng có ở đây hù dọa Bối Nhi nữa.”
Hù dọa sao? Bộ dạng của anh dễ sợ lắm sao? Cố Học Võ buồn bực một hồi,
nhìn chằm chằm Kiều Tâm Uyển: “Tôi không có hù dọa con gái.”
“Hừ.” Kiều Tâm Uyển không để ý tới anh, nhìn Bối Nhi đã bú no, cũng nín hẳn
bèn đứng lên bế con gái về phòng bên cạnh cho bà vú trông.
Cô muốn đi tắm, nhưng vào phòng lại thấy Cố Học Võ còn chưa đi, cô mở cửa phòng, tay chỉ ra ngoài: “Anh có thể đi rồi.”
Cố Học Võ đứng dậy đi tới trước mặt cô, đóng cửa lại, hai tại chống lên
cánh cửa, đem Kiều Tâm Uyển vây trong hai cánh tay mình, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm gương mặt Kiều Tâm Uyển.
Lúc anh tới gần,
Kiều Tâm Uyển đã thấy không được tự nhiên, sau lưng dán chặt vào cửa,
khắp người đều là hơi thở nam tính mạnh mẽ của Cố Học Võ. Cô cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn. Nuốt nuốt nước miếng, cô làm cho mình
bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Cố Học Võ.
“Anh tránh ra.”
Cố
Học Võ không nghe, anh nghiêng người, gương mặt hai người chỉ còn cách
nhau không đến năm cm. Anh nhìn Kiều Tâm Uyển trước mặt, môi đỏ tươi như máu, khuôn mặt tinh tế, mắt anh hơi hơi nheo lại. Mặt lại đến gần hơn
một chút, môi phả hơi bên tai cô: “Vừa rồi, cô bảo tên tiểu bạch kiểm
kia hôn cô?”
Một màn vừa rồi, anh vẫn còn nhớ rõ ràng ràng. Nếu
anh không xuất hiện đúng lúc thì Quyền Chính Hạo nhất định đã hôn lên
môi của cô rồi. Vừa nghĩ đến đôi môi đỏ mọng ấy sẽ bị gã khác hôn thì
trong lòng anh lại vô cùng khó chịu. Đủ loại khó chịu dồn ứ lại khiến
lòng anh nảy lên một tia phẫn nộ. Khuôn mặt anh quá ảm đạm khiến Kiều
Tâm Uyển sợ hãi, nhưng lúc này cô cũng rất giận, rất phẫn nộ, Cố Học Võ
có cái gì mà lên mặt trách cô?
“Đúng vậy. Tôi bảo anh ta hôn tôi, thì sao? Mắc mớ gì anh?”
Trước khi Cố Học Võ mở miệng, Kiều Tâm Uyển đã lên tiếng trước: “Không chỉ
anh ta, Trầm Thành cũng đã từng hôn tôi. Anh tưởng anh là ai? Chúng ta
đã ly hôn rồi. Cố Học Võ. Không chỉ hôn người đàn ông khác, mà cho dù
tôi có lên giường với người khác thì cũng không tới lượt anh quản.”
Mắt Cố Học Võ nheo lại, nhìn chằm chằm mặt Kiều Tâm Uyển, Trầm Thành đã
từng hôn cô? Còn cả gã khác? Không muốn quan tâm đến điều này, nhưng vẫn thấy rất khó chấp nhận. Cảm giác phẫn nộ cứ thể bùng phát khiến anh
không chút nghĩ ngợi, cúi đầu hôn lên môi Kiều Tâm Uyển.
Nụ hôn
của anh bá đạo, mạnh mẽ, đầy tính sở hữu không để cho Kiều Tâm Uyển có
một chút cơ hội giãy giụa. Kiều Tâm Uyển vùng vẫy nhưng cả người bị anh
vây chặt, phía sau lại là ván cửa, cô biết trốn đi đâu? Cô dùng cả hai
tay đẩy Cố Học Võ nhưng chẳng có chút tác dụng. Nụ hôn của anh, càng lúc càng sâu, bàn tay to nâng lên, sau đó tiến vào trong áo cô…
……………www.sakuraky.wordpress.com……………
Kiều Tâm Uyển cảm thấy ý thức hỗn loạn, tim đập loạn nhịp, không thể nhận
biết được điều gì, cho đến khi có tiếng đập cửa đánh thức. Lấy lại được
lý trí, cô mới phát hiện ra là Kiều Kiệt đang ở bên ngoài gõ cửa, bảo cô xuống ăn cơm. Cố Học Võ lúc này lại đang đặt cô lên cánh cửa, trong cơ
thể cô đang có một bộ phận của anh. Cô cắn môi, oán hận trừng Cố Học Võ, không thể tin được anh lại ức hiếp cô ngay tại cửa như vậy.
Vành tai bị anh cắn mạnh một cái, môi anh hơi cong lên một nụ cười nhẹ, biểu hiện trên mặt có vài phần tà ác: “Mở miệng, trả lời cậu ta.”
Oán hận nhìn chằm chằm anh, Kiều Tâm Uyển muốn nói nhưng cơ thể anh lại đẩy người lên một cái. Cảm giác ấy khiến Kiều Tâm Uyển gần như là ngay cả
nói cũng không thể nói rõ ràng.
“Ừ. Chị xuống liền.”
Cô
còn chưa nói xong, Cố Học Võ lại đẩy một cái nữa, Kiều Tâm Uyển cắn môi, cố hết sức kiềm chế để không phải hét lên. Cố Học Võ lúc này lại nở một nụ cười, nhìn cô cố giữ bình tĩnh, kiềm chế cảm giác cơ thể ngày càng
hưng phấn. Cả một hồi lâu mọi chuyện mới kết thúc. Cố Học Võ ôm Kiều Tâm Uyển đến bên giường, lau sạch sẽ cơ thể cô. Xử lý qua loa cho bản thân
rồi chỉnh đốn lại chiếc áo đang lộn xộn, sau đó mặc quần vào. Quay sang
nhìn Kiều Tâm Uyển, khoé môi anh nhếch lên: “Có phải rất kích thích
không?”
Kích thích? Kích thích em gái anh ấy, cô sợ muốn chết rồi đây này. Chỉ sợ Kiều Kiệt cứ như vậy đẩy cửa vào thì cô thật sự còn mặt mũi nào mà gặp người khác. Hoặc, nếu con gái khóc, dì Chu nhất định sẽ
bế Bối Nhi sang…
“Cố Học Võ.” Vừa rồi Kiều Tâm Uyển thật sự sợ
muốn chết, cô thật không ngờ, lá gan Cố Học Võ lại lớn như vậy, cô nắm
lấy gối ném qua Cố Học Võ: “Anh đi chết đi.”
Cố Học Võ bắt được
cái gối cô ném tới, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Cô tốt nhất là nhanh một chút,
chú Kiều và thím Kiều còn đang chờ cô ăn cơm đấy.”
“Anh, anh khốn nạn.” Chân Kiều Tâm Uyển đã nhũn hết cả ra. Tư thế như vậy, sau đó…
Dừng lại.Không được nghĩ nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Tâm Uyển đỏ đến
không thể đỏ hơn, đều do Cố Học Võ. Oán hận nhìn chằm chằm anh, cô đứng
lên, thay một bộ đồ khác. Động tác đơn giản như vậy mà cô lại có thể cảm thấy rõ ràng sự khó chịu ở đâu đó. Trong lòng lại một hồi tức giận!
Không sợ Cố Học Võ còn ở bên cạnh, cũng biết rằng anh không biết xấu hổ, cô
có đuổi cũng không đi nên cô thay đồ rồi xuống lầu. Kiều ba Kiều mẹ đang ngồi trên bàn ăn, Kiều Kiệt một tay chống đầu, một tay cầm điện thoại
chơi, nhìn Kiều Tâm Uyển đi xuống, đang muốn phàn nàn, đôi mắt lại lướt
nhanh qua Cố Học Võ đi đằng sau mà đột nhiên im miệng.
“Anh, sao anh lại ở đây?”
Ba mẹ Kiều nhìn thấy Cố Học Võ thì ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ một chút lại nhanh chóng trở lại bình tĩnh.
“Sao lâu vậy? Mọi người đang đợi con ăn cơm.”
“Thì con xuống rồi đây.” Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển có chút xấu hổ, ngồi xuống bàn ăn, điều làm cô bất ngờ chính là Cố Học Võ không những không đi mà lại
ngồi xuống bàn ăn, lòng cô vốn tức giận lại càng tức giận hơn: “Ai cho
anh ngồi? Anh đi ngay. Đi ra ngoài.”
“Tâm Uyển.” Kiều mẹ sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng phản ứng, bảo người ngiúp việc lấy thêm một
bộ chén đũa: “Đã đến rồi thì ăn cơm xong hẳn đi.”
“Mẹ…” Kiều Tâm Uyển mặc kệ, cô không muốn cùng Cố Học Võ ăn cơm, người kia, ngoại trừ bắt nạt cô, cũng chỉ là bắt nạt cô.
Ánh mắt lướt qua Cố Học Võ, lại nhìn qua con gái, cũng không bỏ lỡ dấu hôn
trên cổ con gái. Ánh mắt bà hơi nheo lại, liếc Cố Học Võ một cái. Muốn
nói điều gì, cuối cùng bà phất phất tay bảo người giúp việc bắt đầu mang thức ăn lên.
“Ăn cơm trước đi.”
Kiều Kiệt muốn nói gì đó, lại bị Kiều ba nhìn chằm chằm nên im lặng, cúi đầu ăn cơm. Một bữa cơm
cứ lặng im mà tiến hành. Cố Học Võ nhìn thức ăn trên bàn, múc cho Kiều
Tâm Uyển một chén canh để ở trước mặc cô: “Ăn canh đi.”
Trợn mắt, Kiều Tâm Uyển cũng không thấy cảm ơn, còn ở trước mặt ba mẹ cô mà làm
ra mấy cái trò giả vờ, đạo đức giả và kinh tởm này. Cô không cảm ơn, Cố
Học Võ cũng không giận. Ba mẹ Kiều thấy vậy liền nhìn nhau, nhưng không
có nói gì. Ăn cơm xong, tất cả mọi người đến phòng khách ngồi, người
giúp việc đã bưng hoa quả lên. Kiều mẹ nhìn Cố Học Võ, nhẹ nhàng mở
miệng.
“Học Võ, con về Bắc Đô cũng được mấy tháng rồi nhỉ?”
“Vâng.” Cố Học Võ gật đầu: “Cũng được mấy tháng rồi ạ.”
“Con có kế hoạch gì chưa?”
“Dạ có.” Cố Học Võ gật đầu, cho Kiều mẹ câu trả lời mà bà đang hy vọng và
muốn nghe: “Cô Kiều, con hy vọng có thể tái hợp với Tâm Uyển.”
Tất cả mọi người không ngờ lúc này Cố Học Võ lại nói ra yêu cầu này, chỉ có Kiều Kiệt hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt có vài phần không đồng ý.
“Tôi không cần.” Kiều Tâm Uyển phản đối đầu tiên, trừng mắt nhìn Cố Học Võ, ánh mắt đầy chán ghét: “Ai muốn tái hợp với anh?”