Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 73: Phản ứng thái quá




“Cô thật bất công.” Đỗ Lợi Tân nghĩ bây giờ Kiều Tâm Uyển có chút phản ứng thái quá: “Có lẽ trước đây là lão đại quả thật phụ cô, nhưng anh ấy đang thay đổi. Cô không cảm thấy sao?”

“Tôi thấy.”

Cố Học Võ quả thật thay đổi rất nhiều. Không coi thường cô như ngày trước nữa, lại không bày một bộ mặt lạnh lùng ra với cô. Không còn hầm hầm giận dữ nữa. Nhưng những thay đổi này cũng bởi vì có con gái mới xảy ra, cho nên Kiều Tâm Uyển mới buồn bực. Cũng càng không thể chấp nhận mình vậy mà chỉ có thể lệ thuộc vào con gái. Cái cảm giác này so với việc bị Cố Học Võ khinh thường còn khiến cô khó chịu hơn.

Cô không nói lời nào, Đỗ Lợi Tân cũng lặng im, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc thì tỉnh táo, người trong cuộc thì u mê. Có lẽ chính Cố Học Võ cũng chưa phát hiện sự thay đổi của anh. Anh ta cũng không tiện nói nhiều. Chuyện tình cảm người ta, anh ta không can dự vào sẽ tốt hơn.

Lái xe về hướng Kiều gia, dừng trước cổng biệt thự Kiều gia, nhìn Tâm Uyển xuống xe, anh ta nhàn nhạt nói: “Lão Đại ấy mà, nếu anh ấy chịu chủ động bước một bước thì chứng tỏ trong lòng anh ấy đã có cô. Giữa hai người còn có một cô con gái. Nếu cô vẫn còn yêu lão đại thì cho anh ấy một cơ hội. Nếu như không yêu, tôi không nói.”

Kiều Tâm Uyển đứng bất động tại chỗ, nhìn Đỗ Lợi Tân lái xe đi xa, cơ thể cứng đờ, xoay người vào cửa, Kiều mẹ đã ra đón trước tiên: “Tâm Uyển, hôm qua con đi đâu? Gọi điện con không nghe, nhắn tin con cũng không trả lời. Cho dù con không sợ mẹ lo lắng thì cũng phải nghĩ cho Bối Nhi chứ?”

“Bối Nhi làm sao ạ?” Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển tràn đầy căng thẳng. Đều do Cố Học Võ, hôm qua bắt nạt cô như thế khiến cô quên mất Bối Nhi.

“Ngày hôm qua ầm ĩ đòi bú, bà vú pha sữa bột cho bú, nó lại không chịu. Cứ khóc mãi, ồn ào đến nửa đêm bây giờ còn chưa tỉnh đấy.” Hôm qua Kiều mẹ và bà vú đúng là bận bịu chết được.

“Con vào nhìn con bé.” Kiều Tâm Uyển muốn lên lầu, Kiều mẹ kéo tay cô lại: “Bối Nhi còn chưa tỉnh, con trước tiên nói cho mẹ biết, hôm qua con đi đâu?”

“Con. . . . .”

“Ban nãy là Đỗ Lợi Tân chở con về đúng không?”

Kiều mẹ không muốn nghĩ như vậy, nhưng: “Tâm Uyển con làm gì vậy? Lúc thì Trầm Thành, lúc lại Đỗ Lợi Tân, con, con rốt cuộc muốn thế nào?”

“Mẹ.” Kiều Tâm Uyển không muốn nghe, cô cũng rất mệt: “Chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu. Con lên lầu trước.”

“Tâm Uyển?” Kiều mẹ muốn hỏi, nhưng Kiều Tâm Uyển đã cất bước lên lầu. Thở dài một hơi, đôi mắt Kiều mẹ lại đậm nỗi âu lo.

Hiên Viên Diêu ngồi sau bàn ngắm nghía miếng ngọc vuông đặt trên bàn. Miếng cổ ngọc này anh ta vừa lấy về từ cuộc đấu giá, là văn vật Tây Hán. Là ngọc bích nguyên khối. Dùng kính lúp nhìn, màu sắc rất trong. Là miếng ngọc tốt. A Long đứng ở bên kia bàn, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Hiên Viên Diêu.

“Á Nam gần đây thế nào?”

“Thang thiếu còn đang thích ứng.” Bởi vì Thang Á Nam mất trí nhớ, A Long mấy ngày nay đều dẫn anh đến những hội sở, cơ sở nhỏ nhất ở bên dưới trực thuộc Long đường. Nơi nào cũng xa hoa đồi trụy, ăn chơi đàn đúm.

“Còn đang thích ứng?” Hiên Viên Diêu nhướng mày, nghĩ tới một chuyện khác: “Thích ứng thế nào?”

“Khá tốt.” Chính là ngày hôm trước thấy một con bạc muốn bán con gái vào hộp đêm thì xóa nợ cho con bạc ấy. Ngày hôm trước nữa có một con bạc muốn tự sát thì ngăn cản, còn hôm kia . . . . .

Anh ta không nói, Hiên Viên Diêu cũng không thể không biết, bỏ miếng ngọc trên tay xuống, anh ta ngẩng đầu nhìn A Long: “Anh tìm Thang Á Nam lại đây. Tôi có việc cho anh ta làm.”

“Vâng.”

Rất nhanh, Thang Á Nam đã tới. Khi anh tiến vào cửa, Hiên Viên Diêu lại ngắm nghía chơi đùa miếng ngọc. Thấy Thang Á Nam bước vào, anh ta cũng không ngẩng đầu.

“Ngồi đi.”

Thang Á Nam ngồi xuống đối diện anh ta, Hiên Viên Diêu nâng miếng ngọc bích thượng hạn lên huơ huơ trước mặt Thang Á Nam: “Văn vật Tây Hán, miếng ngọc bích này, giá trị mấy ngàn vạn.”

Thang Á Nam nhìn ngọc bích trên tay anh ta mà không hề nhúc nhích. Anh không hiểu mấy thứ này lắm, đối với người không thạo thì nó chỉ là một khối đá mà thôi. Anh không hiểu, không ảnh hưởng đến sự hứng thú của Hiên Viên Diêu, anh ta nhìn Thang Á Nam: “Anh quay về Mĩ bao lâu rồi?”

“Đã hơn hai tháng.”

“Lâu vậy?” Hiên Viên Diêu gật đầu: “Làm việc quen chưa?”

“. . . . . .” Quen sao? Thang Á Nam muốn gật đầu, nhưng không cách nào làm trái lòng mình, anh thấy không quen.

Hiên Viên Diêu vỗ vỗ tay: “Tôi có một việc, muốn anh đi làm. Chuyện này hoàn thành. Về sau anh sẽ chính thức là một thành viên của Long Đường. Nếu anh không thể hoàn thành, sau này anh không cần phải về Long Đường nữa. Đương nhiên, việc tôi bảo anh làm đều có thù lao. Ba trăm vạn đôla Mỹ”

“Tôi không cần tiền.” Trước kia anh ta đã cho anh rất nhiều tiền. Thang Á Nam căn bản không để ý đến những vật ngoài thân ấy: “Chuyện gì, anh cứ nói.”

“Là như thế này, tuy rằng phạm vi hoạt động của Long Đường chúng ta rất rộng, song chúng ta có sát thủ của mình. Việc này, hẳn là A Long đã nói cho anh biết.”

“Vâng.” Ban đêm, vài lần theo A Long ra ngoài đều là đi giết người. Thang Á Nam không thể không biết.

“Gần đây có người trả giá mua một mạng người. Nhiệm vụ rất đơn giản, tôi sẽ giao cho anh.”

Hiên Viên Diêu mở laptop bên cạnh, trong lúc chờ khởi động máy anh ta làm như thoải mái nói chuyện phiếm với Thang Á Nam: “Người phụ nữ này khi làm tiểu tam của người ta thì sinh cho người đàn ông đó một đứa con. Người vợ chính của người đàn ông kia biết được liền trả giá mua mạng người phụ nữ này và đứa bé.”

“Anh muốn tôi đi giết một người phụ nữ?” Thang Á Nam nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia khiếp sợ: “Còn cả một đứa bé?”

“Đúng vậy.” Nâng miếng ngọc lên, Hiên Viên Diêu nhìn Thang Á Nam, vẻ mặt ra vẻ đương nhiên: “A Long đưa anh đi làm nhiệm vụ, cho anh giết một vài người, nói lão Đại, anh làm không xong, một người phụ nữ và đứa con, anh chung quy quyết định sao?”

Thang Á Nam lặng im, không phải làm không xong, mà là . . . . . .

“Được rồi, cứ như vậy đi.” Hiên Viên Diêu kích mở một folder trên destop, ảnh chụp và một số tài liệu bung lên, anh ta không chuyển hướng màn hình vào Thang Á Nam mà giơ miếng ngọc bích trên bàn lên cho Thang Á Nam nhìn.

“Thấy miếng ngọc này không? Đây là thù lao. Cổ ngọc Tây Hán giá trị hai ngàn vạn. Anh đi giết hai mẹ con kia thì anh chính là người của Long Đường Miếng ngọc này cũng là của anh.”

Thang Á Nam nhìn Hiên Viên Diêu hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Được.”

“Anh đồng ý là được.” Hiên Viên Diêu xoay màn hình về phía Thang Á Nam, bên trên là một phụ nữ đang bế một đứa bé, dường như là đang đi dạo ở cửa hàng bách hóa, không thấy ống kính cô chỉ nở nụ cười nhẹ với đứa bé trong lòng.

“Chính là người phụ nữ này.”

Thang Á Nam nhìn Trịnh Thất Muội trên màn hình mà trong mắt hiện lên một tia kinh hãi, theo bản năng anh nói: “Cô ấy, không phải lần trước anh muốn tôi bảo vệ người phụ nữ đó sao?”

“Đúng vậy.” Hiên Viên Diêu gật đầu: “Vốn cô ta trả tiền cho người bảo vệ cô ta, nhưng hiện tại có người trả giá rất cao mua mạng cô ta. Anh cũng biết làm sát thủ, chúng ta chỉ nhận tiền, không nhận người. Cho nên anh đi giết cô ta đi.”

Giọng nói Hiên Viên Diêu lạnh nhạt nhẹ nhàng, nói hai chữ giết người giống như ăn cơm vậy. Nội tâm Thang Á Nam có một chút khó chịu, ngồi im không hề cử động. Hiên Viên Diêu nhướng mày, trong mắt có một tia trào phúng: “Đến một người phụ nữ anh cũng giải quyết không được sao? Vậy anh có tư cách gì ở lại Long Đường hả?”

Thang Á Nam đứng lên, nhìn Hiên Viên Diêu: “Được, tôi đi.”

Chỉ cần giết Trịnh Thất Muội và đứa bé, vậy anh chính là người của Long Đường. Anh bằng lòng.

“Được rồi.” Hiên Viên Diêu vỗ vỗ tay, hất hàm: “A Long sẽ đặt vé máy bay cho anh, anh cứ trực tiếp đi là được. Chỉ là một phụ nữ, tôi tin anh làm được.”

Thang Á Nam nhìn anh ta một cái thật sâu, gật đầu, xoay người rời khỏi. Lúc anh muốn đi tới cửa, Hiên Viên Diêu khe khẽ nói: “Chúc anh may mắn.”

Thang Á Nam không ngừng bước, rời khỏi phòng, còn Hiên Viên Diêu lúc này xoay laptop lại, nhìn Trịnh Thất Muội đang ôm con trên màn hình, con mắt hơi nheo lại. Nếu Thang Á Nam thật sự xuống tay với Trịnh Thất Muội…

Nắm chặt lòng bàn tay, miếng ngọc bích lạnh như băng thức tỉnh thần trí anh ta. Nhìn miếng ngọc trên tay, con mắt hẹp dài hiện lên vài phần ngưng trọng.

Kiều Tâm Uyển ngồi trong phòng làm việc, nhíu mày nhìn Quyền Chính Hạo trước mặt. Buổi sáng lên lầu. Bối Nhi cũng vừa thức dậy, cho Bối Nhi bú, lại ở nhà trêu ghẹo con bé hơn nữa ngày, lúc này cô mới đến công ty.

Nhưng vừa vào công ty, Quyền Chính Hạo đã tới. Nhìn thấy anh ta, theo bản năng Kiều đã không thích. Đều là do hôm qua tên này kéo cô đi xem nhà nên cô mới bị Cố Học Võ mang đi. Chính bởi vì anh ta nói lung tung mới làm hại cô bị Cố Học Võ khi dễ.

Chẳng qua lúc này thấy trên mặt anh ta còn chưa hết bầm tím, cô lại không khỏi nghĩ đến hai quyền của Cố Học Võ hôm qua. Thu hồi lời muốn mắng người, thái độ của cô cũng buông lỏng vài phần, chỉ sắc mặt là vẫn lúng túng như cũ. Cô có vài phần không kiên nhẫn

“Tổng giám đốc Quyền, anh lại tới đây làm gì?” Cô gọi anh ta là tổng giám đốc Quyền, phân biệt rất rõ ràng. Ý tứ cũng xem như bày tỏ rất rõ. Nhưng có một số người, biết rõ vẫn cố tình giả ngu. Giống như Quyền Chính Hạo.

“Tôi đến là vì còn một số đồ.” Quyền Chính Hạo buông tay, đưa tay đặt chìa khóa xe lên trên bàn Kiều Tâm Uyển: “Hôm qua tuy rằng tôi lái xe cô, song tôi có giúp cô lái đi sửa chữa xe làm bảo trì, còn tra thêm dầu cho cô. Thế nào? Cô không phải nên cảm ơn tôi à?”

Kiều Tâm Uyển giật mình, bị Quyền Chính Hạo da mặt dày dọa cho kinh ngạc, thấy vẻ nịnh hót trên mặt anh, cô hừ lạnh một tiếng: “Anh cũng nói, anh lái xe của tôi, vậy không phải chút thù lao anh chi cũng là việc nên làm sao?”

“Chật chật.” Quyền Chính Hạo ôm ngực, Vẻ mặt giả vờ bị tổn thương: “Nói thế nào, hôm qua tôi cũng bởi vì cô mà bị đánh. Cô có thể nhẫn tâm, máu lạnh như vậy sao?”

“Ai bảo anh gọi tôi là vợ anh?” Kiều Tâm Uyển còn chưa tính sổ với anh ta đâu đấy: “Nếu anh không gọi lung tung thì sao lại bị đánh?”

“Woa woa.” Quyền Chính Hạo lúc này là thật sự bị tổn thương: “Tôi ở chỗ khu vực kinh doanh nhà gọi cả buổi mà cô có phản đối gì đâu?”

“Nhàm chán.” Kiều Tâm Uyển không muốn để ý đến người như thế: “Tổng giám đốc Quyền, anh còn có việc gì không? Nếu anh thật sự nhàn rỗi như thế, chi bằng ——”

“Chi bằng phát triển nguồn năng lượng mới của công ty ra để Kiều thị kiếm tiền chứ gì?” Quyền Chính Hạo ngắt lời cô, vẻ mặt không thích: “Cô thật là nói ba câu cũng không rời được công việc, lẽ nào cô với tôi không còn lời nào khác để nói à?”