Đoạt lại đôi đũa từ
trên tay Cố Học Võ, cô cúi đầu, im lặng giải quyết sạch sẽ những đồ ăn
còn lại. Cố Học Võ ngồi bên cạnh nhìn cô ăn mới phát hiện động tác của
cô chậm rãi mà tao nhã. Từ nhỏ cô đã được gia đình dạy dỗ rất tốt nên
trên người cô cũng có phong thái của một tiểu thư khuê các.
Ăn
cơm xong, cô lại đảo mắt bắt đầu nghĩ cách rời khỏi nơi này. Chỗ này là
hội sở của Đỗ Lợi Tân. Nếu cô muốn thoát khỏi Cố Học Võ thì chỉ còn cách nhờ Đỗ Lợi Tân. Tuy nhiên cô không chắc có phải Đỗ Lợi Tân và Cố Học
Võ cùng thông đồng với nhau hay không.
Cảm giác ấm áp bên người
nhắc nhở cô và Cố Học Võ đều đang không mảnh vải che thân, tưởng tượng
cảnh hai người quần áo không chỉnh tề cùng nhau ăn cơm là cô lại thấy
mất tự nhiên.
Quay sang nhìn Cố Học Võ, cả ngày hôm nay Kiều Tâm
Uyển liên tục bị anh bắt nạt nên thật sự trong lòng ảo não không chịu
được. Sâu trong nội tâm, cô phải thừa nhận trong cả quá trình, cô cũng
rất hưởng thụ, sự hưởng thụ này làm cho cô mê loạn, thậm chí không còn
thời gian suy nghĩ. Cũng bởi vì hưởng thụ nên cô lại càng giận. Sao cô
có thể cùng anh trầm luân như vậy. Bây giờ tỉnh táo lại, cô mới nghĩ
chuyện này rốt cuộc là đã xảy ra như thế nào.
Cô đi theo Quyền
Chính Hạo đến xem nhà, sau đó Cố Học Võ xuất hiện, anh giống như là đang nổi giận, biểu hiện vừa rồi của anh làm cô chỉ có thể nghĩ đến khả năng anh đang giận mà thôi.
Sau đó thì sao? Anh nổi điên, đánh Quyền
Chính Hạo rồi kéo cô đi. Cuối cùng anh đưa cô đến đây, tuỳ ý bắt nạt.
Đột nhiên, Kiều Tâm Uyên nổi giận, không thể kiềm chế được mà ngẩng đầu
nhìn Cố Học Võ. Cô biết rõ động cơ của Cố Học Võ, anh không muốn bất cứ
người đàn ông nào trở thành ba của Bối Nhi cho nên chỉ cần có người đàn
ông nào xuất hiện bên cạnh cô, anh đều ngăn cản, phản đối. Thậm chí anh
còn không tiếc dùng đủ các loại thủ đoạn, kể cả phát – sinh – quan – hệ
với cô.
Kiều Tâm Uyển thở sâu nhìn Cố Học Võ trước mặt mà cảm
thấy nghẹn đến khó kìm nén. Cơn giận cứ tích tụ từng chút từng chút một, càng buồn bực bao nhiêu thì càng tức giận bấy nhiêu. Rốt cuộc khiến cô
bùng nổ.
“Cố Học Võ, anh… đồ khốn này. Ai cho phép anh chạm vào tôi? Anh có tư cách gì mà làm như vậy? Anh có quyền gì mà chạm vào tôi?”
Cố Học Võ chớp mắt, anh vẫn ngồi bên cạnh nhìn sắc mặt Kiều Tâm Uyển không ngừng biến đổi. Mỗi lúc một kiểu, cho đến khi cơn tức của cô bộc phát.
Con mắt hơi hơi nheo lại, anh nhìn Kiều Tâm Uyển, khăn tắm đang bao lấy
cơ thể cô. Cô vừa mới tắm, da dẻ hồng hào mà sáng bóng. Thật xinh đẹp.
Tinh tế. Nhưng tương phản với vẻ xinh đẹp đó là lời chỉ trích của cô.
Anh không có quyền chạm vào cô sao? Vậy thì ai có?
“Tôi không có quyền? Vậy thì ai có? Tên tiểu bạch kiểm kia sao?”
Phốc. Quyền Chính Hạo mà là tiểu bạch kiểm? Kiều Tâm Uyển suýt chút nữa là bị sặc nước miếng, trừng mắt nhìn Cố Học Võ: “Đúng vậy, ai cũng có, riêng
anh thì không. Anh cũng nên nhớ, anh cũng chỉ là chồng trước của tôi mà
thôi. Chúng ta đã ly hôn. Cố Học Võ, chúng ta đã ly hôn, anh không có tư cách chạm vào tôi.”
“Ly hôn thì có thể tái hôn.” Cố Học Võ căn
bản không thèm để ý đến cái gọi là quan hệ hôn nhân này: “Tôi đã từng
nói chúng ta tái hợp đi.”
“Tái hợp?” Kiều Tâm Uyển tức giận không có cách nào áp chế được nên càng mệt mỏi, không muốn lại cùng anh nói
chuyện vô nghĩa nữa, cô trực tiếp chỉ ra vấn đề: “Cố Học Võ, anh nói tái hợp? Vậy Chu Oánh thì sao?”
Con ngươi đen của Cố Học Võ hiện lên vài phần khó hiểu, anh nhướng mày, nhìn trong mắt Kiều Tâm Uyển tràn
ngập tức giận. Cố Học Võ hơi hơi quay đầu đi: “Liên quan gì đến Chu
Oánh?”
“Liên quan gì đến Chu Oánh?” Cô thực sự không muốn lặp lại lời Cố Học Võ, nhưng đây lại là vấn đề mấu chốt.
Kiều Tâm Uyển không có độ lượng như vậy. Cô không thể chấp nhận một người
đàn ông trong lòng có người phụ nữ khác, nhất là khi người đàn ông này
lại là người cô yêu. Cô từng khờ dại nghĩ chỉ cần cô trở thành vợ của Cố Học Võ, mặc kệ thời gian bao lâu, một năm, hai năm, mười năm hay hai
mươi năm, chỉ cần cô ở bên cạnh anh, chỉ cần làm cho anh nhớ đến cô thì
một ngày nào đó, anh sẽ thật sự thấy cô tốt. Rồi anh sẽ yêu cô.
Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã tuyệt vọng, đã từ bỏ. Cuối cùng cô đã hiểu, trên đời này có một số thứ cho dù có cố gắng như thế
nào thì cũng chưa chắc sẽ có được. Ví dụ như tình cảm, ví như trái tim
của một người. Cô không thể có được Cố Học Võ nên chỉ có thể buông tay.
Nhưng nếu như anh đã không yêu cô thì tại sao lại cứ phải chạm vào cô?
Chẳng lẽ cô thấp hèn như vậy sao? Cứ để mặc cho anh làm nhục?
Thở sâu, tuy rằng rất khó nhưng cô vẫn buộc mình bình tĩnh lại. Cô không
muốn để vấn đề vẫn lằng nhằng ở điểm bắt đầu, nếu có thể thì giải quyết
luôn một lần cho xong.
“Tôi biết anh có chủ ý gì. Cố Học Võ, anh
vừa muốn qua lại với Chu Oánh vừa muốn có Bối Nhi, anh cảm thấy thế giới này nên xoay xung quanh anh. Anh cảm thấy thế giới này là anh muốn thế
nào thì được thế nấy, có đúng không? Tôi nói cho anh biết, không có
chuyện đó đâu. Cho dù anh có năng lực thế nào đi nữa cũng không làm được gì đâu. Tôi tuyệt đối sẽ không giao Bối Nhi cho anh, cũng tuyệt đối sẽ
không hạ thấp mình để yêu một người không yêu mình nữa. Anh đừng có mơ.”
“Qua lại với Chu Oánh?” Anh muốn cùng qua lại với Chu Oánh khi nào? Cố Học
Võ nhìn vẻ mặt đầy tức giận của cô: “Tôi không qua lại với Chu Oánh.”
“Vậy anh không thừa nhận sự thật người anh yêu là Chu Oánh sao? Anh có dám
nói nhiều năm như vậy, người mà anh vẫn nhớ mãi không quên không phải là cô ta? Chẳng lẽ anh không ngày nhớ đêm mong, mong một ngày nào đó tìm
được Chu Oánh sau đó sẽ lại sống chung với cô ta sao?”
Tìm được
Chu Oánh? Anh thật sự có nghĩ như thế. Nhưng sống với Chu Oánh? Sau khi
trải qua nhiều chuyện như vậy, anh cũng không chắc anh còn có thể sống
với Chu Oánh hay không. Nhưng anh muốn tìm cô, cũng là sự thật. Anh muốn Chu Oánh trả lời anh một câu, vì sao lúc trước lại không từ mà biệt, vì sao trong bốn năm qua không có một chút tin tức, rốt cuộc là đã xảy ra
chuyện gì khiến cô bỏ hết tất cả mà đi như vậy, thậm chí không cho anh
một câu trả lời thích đáng. Anh muốn biết đáp án này chứ không chỉ là
muốn sống cùng với Chu Oánh. Anh im lặng, không nói chính là cho Kiều
Tâm Uyển đáp án tốt nhất.
Trong lòng đau thương, cơ thể vừa mới
leo lên đỉnh cao của vui vẻ bây giờ lại từng chút từng chút lạnh lẽo dần đi, cũng giống như tâm trạng của cô vậy. Đối với chuyện đã biết rõ, đối với đáp án đã ngàn vạn lần xác nhận, vì sao cô vẫn còn chờ mong? Phải
chăng bởi vì sự đụng chạm của anh? Bởi vì sự tiếp cận của anh sao? Bởi
vì anh thỉnh thoảng dịu dàng giống như là đang bố thí sao?
“Cố Học Võ, buông tha cho tôi đi.”
Không yêu cô thì đừng quấn lấy cô nữa: “Anh muốn con gái, tôi không thể giao
cho anh. Anh muốn gặp con, tôi đồng ý lùi một bước, một tháng hai lần,
đây là giới hạn của tôi, không thể hơn được nữa. Xin anh cũng đừng quá
đáng.”
Cô không nhớ đã từng đọc trên tờ tạp chí nào đó có nói đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng thân dưới, lúc đã ham muốn thì sẽ
không quan tâm người phụ nữ đó có phải là người mình yêu hay không. Chỉ
cần thỏa mãn xác thịt là được. Cố Học Võ, rõ ràng cũng là người như vậy. Ở phương diện này mà nói, cô khá hiểu Cố Học Võ, anh rất coi trọng danh dự. Đã nhiều năm như vậy mà anh chưa bao giờ gây ra một tin tức xấu
nào. Đối với việc tham ô, hối lộ lại căm thù đến tận xương tủy.
Anh vào quan trường mấy năm này, có thể một đường thăng tiến như vậy thật
sự là một điều hiếm có. Dù sao, cái mặt lúc nào cũng như sắt đá, cá tính lại hay đắc tội với người khác như vậy thật sự rất đáng ghét. Cho nên
cô có thể khẳng định, vài năm nay, tuy rằng Cố Học Võ không chạm vào cô
nhưng cũng chưa bao giờ phạm nữ sắc.
Có điều đàn ông bình thường
không phải đều có dục vọng, đều có vấn đề cần giải quyết sao? Cho nên
anh mới biến cô thành kỹ nữ tiện lợi nhất mà tùy tiện muốn thế nào cũng
được sao?
Phẫn nộ đè ép lồng ngực khiến cô không thở nổi. Cũng
nhờ một chút bướng bỉnh còn sót lại trong lòng nên cô mới có thể dũng
cảm đối diện với ánh mắt của Cố Học Võ. Cô bây giờ rất rối rắm. Cô hiểu, đó không phải nhằm vào cô, mà là vì Chu Oánh.
“Nói đi. Vì sao
Chu Oánh trở lại rồi mà anh còn có thể đối với tôi như vậy? Chẳng lẽ
anh không lo cô ta suy nghĩ lung tung sau đó không chịu sống với anh
sao?”
Cố Học Võ phục hồi tinh thần, anh không nghe thấy đoạn cô
nói trước đó mà chỉ nghe được đoạn sau. Trong đầu hiện lên gương mặt Chu Oánh, anh lắc lắc đầu.
“Cô ấy không phải là người hay suy nghĩ lung tung. Tôi sẽ giải thích với cô ấy.”
Nếu Chu Oánh thật sự trở lại, anh sẽ giải thích quan hệ giữa anh và Kiều
Tâm Uyển, thật ra trong lòng anh rất rõ cho dù Chu Oánh có trở lại, anh
cũng không thể ở bên Chu Oánh. Mà lý do khiến anh không thể làm vậy
chính là Kiều Tâm Uyển. Anh và Kiều Tâm Uyển đã có với nhau một cô con
gái, mà anh chắc chắn anh không thể lại sống cùng với một người phụ nữ
nào nữa. Vì Bối Nhi. Anh nên tái hợp với Kiều Tâm Uyển.
Chỉ là vì Bối Nhi thôi sao? Hình như không phải, trong lòng anh có một điều gì đó không chắc chắn lắm. Cố Học Võ cũng không biết, anh không có đáp án.
Hiện tại Kiều Tâm Uyển làm anh không thể bình tĩnh.
“Giải thích?” Kiều Tâm Uyển cắn môi dưới, cười lạnh một tiếng, nhìn Cố Học Võ, cô đột nhiên có suy nghĩ muốn đánh anh một phát.
“Cố Học Võ, anh đi chết đi.” Cô yêu đã đủ rồi. Nhục nhã như vậy cô còn phải chịu đựng bao lâu nữa? Rốt cuộc còn phải bao lâu nữa?
Cố Học Võ
giải thích cho Chu Oánh quan hệ giữa cô và anh? Vậy cô là cái gì? Anh vì sao lại chạm vào cô? Nếu anh không chạm vào cô, mọi chuyện sẽ không xảy ra. Quá đáng, quá đáng lắm rồi. Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn Cố Học Võ. Trong lòng giận quá khiến cô giáng một cái tát xuống mặt Cố Học Võ.
“Cố Học Võ, đồ vô sỉ.”
“Kiều Tâm Uyển.” Sao cô lại đánh anh? Cố Học Võ mở to hai mắt nhìn: “Sao cô đánh tôi?”
“Anh đáng đánh.” Kiều Tâm Uyển mỉa mai: “Anh có năng lực thì đừng có đụng
tới tôi, cũng đừng đến đây tìm tôi. Anh sợ Chu Oánh hiểu lầm, vậy bâu
giờ anh đang làm cái gì? Anh coi tôi là gái bao hay sao? Nếu anh thật sự đói khát như vậy thì đi mà tìm Chu Oánh. Anh tìm tôi làm cái gì? Không
phải mấy ngày trước anh còn cùng Chu Oánh lôi lôi kéo kéo, ôm ôm ấp ấp
sao? Giờ anh lại đang làm gì? Cố Học Võ, anh là đồ khốn.”
Càng đáng giận hơn là đã chạm vào cô còn muốn giải thích với Chu Oánh? Anh không biết là nói như vậy rất quá đáng sao?