Kiều Tâm Uyển trơn to mắt, muốn anh ta buông cô ra nhưng anh ta lại như vô lại thè lưỡi trêu
cô. đàn ông con trai mà lại làm cái động tác như vậy nếu đổi là người
khác nhất định Kiều Tâm Uyển sẽ cảm thấy ghê tởm đến chết. Có điều Quyền Chính Hạo bộ dạng đẹp đẽ nên có làm như vậy, người ta cũng chỉ thấy anh ta ghịch ngợm như con nít mà thôi. Kiều Tâm Uyển chỉ thấy vô vị, hất
tay anh ta ra, dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta: “Đứng đắn một chút.”
“Anh rất đứng đắn.” Quyền Chính Hạo chưa từ bỏ ý định lại đưa tay đặt lên bả vai Kiều Tâm Uyển: “Em xem em nói muốn mua nhà anh liền mua, em nói
muốn anh làm việc anh liền làm việc. Anh nghe lời em như vậy mà em còn
nói anh không đứng đắn. Vậy em muốn anh phải thế nào?”
Anh ta mở
miệng làm nũng hoàn toàn không để ý đến cô nhân viên kinh doanh đang ở
bên cạnh. Anh ta cứ tự nhiên như không còn Kiều Tâm Uyển thì ngược lại,
một lần nữa hất tay anh ta ra. “Anh làm gì thì có liên quan gì tới tôi?” Tên kia quả thực là ăn nói bừa bãi. Ai là vợ của anh ta, ai muốn anh ta phải như thế nào?
“Bà xã, em đừng giận.” Trên thế giới này, nếu
bàn về da mặt dày thì Quyền Chính Hạo đã xưng là thứ hai thì tuyệt đối
không ai dám xưng là thứ nhất.
Ít nhất Kiều Tâm Uyển cho là như
vậy. Nhưng không đợi cô hất tay Quyền Chính Hạo ra, anh đã lại nói những lời làm cho cô thiếu chút nữa mà rớt cả tròng mắt xuống.
“Tuy
hôm qua anh không đi dạo phố với em, nhưng cũng là vì anh phải họp ở
công ty mà. Tuyệt đối không phải đi tán gái đâu. Còn nữa tôi qua, tuy
anh không về ăn cơm nhưng là do anh thực sự phải tăng ca. Nếu em không
tin thì có thể đến công ty anh mà hỏi. Anh với thư ký của anh tuyệt đối
không có gì mờ ám. Em đừng giận anh nha”.
Phụt. Kiều Tâm Uyển thiếu chút nữa là phun ra máu, trừng mắt nhìn Quyền Chính Hạo mà kích động muốn đập chết anh ta.
“Quyền Chính Hạo, anh, anh đang nói cái gì thế hả?”
“Anh đây có một người vợ xinh đẹp như vậy thì làm sao có thể để ý đến người
phụ nữ khác?” Quyền Chính Hạo diễn đến nghiện, ôm lấy Kiều Tâm Uyển dáng vẻ vô cùng thân thiết. “Em phải tin anh, anh tuyệt đối chỉ có em, hoàn
toàn không có người phụ nữ khác”.
Kiều Tâm Uyển đang muốn nổi
cáu, nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của cô nhân viên kinh doanh cô bật cười,
xoay qua ôm lấy cánh tay Quyền Chính Hạo, tay phải âm thầm dùng sức nhéo lên cánh tay anh ta. Trên mặt vẫn cười tươi như hoa, nét mặt sáng lạng
như ánh mặt trời: “Đúng vậy, anh có một người vợ xinh đẹp như tôi mà lại liếc mắt đưa tình với người phụ nữ khác, anh thấy anh không làm tôi
thất vọng sao?”
“Anh không có.” Người phụ nữ này thật độc ác,
định làm anh ta đau đến chết sao, mặt Quyền Chính Hạo khẽ biến sắc,
nhưng vẫn làm ra vẻ vô tội: “Bà xã, em phải tin anh!”
“Tôi tin anh.” Kiều Tâm Uyển lại nhéo anh ta một cái: “Bây giờ chúng ta có thể về nhà chưa?”
Hai chữ về nhà kia được nhấn rất mạnh. Nếu Quyền Chính Hạo còn tiếp tục đùa nữa thì cô cũng không ngại nhéo đứt tay anh ta.
Quyền Chính Hạo làm mặt quỷ, nhìn vẻ nghiêm túc trong mắt Kiều Tâm Uyển:
“Được rồi chúng ta về thôi.” Trời ạ, tay anh ta có bị nhéo đến bầm tím
không vậy. Quả nhiên là một đóa hoa hồng vừa nhiều gai, lại thích đâm
người ta.
Kiều Tâm Uyển nhìn cô nhân viên kinh doanh cười cười,
đang muốn xoay người đi thì cả người bị ai đó giật mạnh ra khỏi người
Quyền Chính Hạo rồi sau đó ôm vào trong lòng. Kiều Tâm Uyển hoảng sợ,
xoay người qua liền nhìn thấy Cố Học Võ đang ôm mình từ phía sau, gương
mặt lạnh tanh, con người đen nhìn trừng trừng Kiều Tâm Uyển, cảm xúc có
chút gì đó như là thịnh nộ. Liếc mắt một cái, anh chuyển ánh mắt có vài
phần thù địch nhìn về phía Quyền Chính Hạo.
Quyền Chính Hạo nhận
ra người đàn ông này, lần trước đã gặp ở Kiều thị một lần. Không riêng
gì như vậy, lúc họp báo, Quyền Chính Hạo cũng đã thấy bóng dáng anh ta
dưới khán đài. Nhìn phong thái của người đàn ông này, tuyệt đối không
phải là người bình thường. Ánh mắt đùa cợt trước đó liền biến mắt tăm,
anh ta chau mày nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ mím môi: “Buông vợ tôi ra được chưa?”
Vợ anh ta, Cố Học Võ nheo đôi con người đen lại
nhìn ánh mắt đầy kiêu ngạo và khiêu khích của Quyền Chính Hạo, anh đưa
mắt liếc Kiều Tâm Uyển một cái rồi không nói lời nào trực tiếp kéo Kiều
Tâm Uyển đi ra ngoài.
Quyền Chính Hạo nhanh chóng bước lên chặn
trước mặt hắn, anh ta nhìn Kiều Tâm Uyển: “Bà xã, em không phải là muốn
để anh ở lại đây một mình chứ?”
Kiều Tâm Uyển lúc nãy nhìn thấy
Cố Học Võ xuất hiện liền sửng sốt nhất thời không kịp phản ứng, vì sao
Cố Học Võ lại ở chỗ này, lúc này bị Quyền Chính Hạo kêu một tiếng bà xã
cô mới lấy lại tinh thần, phát hiện Cố Học Võ đang ôm thắt lưng cô. Mày
cô nhíu không thể nào chặt hơn được nữa, có chút kháng cự, tránh ra khỏi người Cố Học Võ, nhưng cũng không đứng cùng Quyền Chính Hạo, mà đứng
sang bên cạnh, nhìn hai người đàn ông đều cao to đẹp trai nhưng phong
thái hoàn toàn khác biệt trước mắt mà nhăn mặt nhíu mày. Cô trừng mắt
liếc nhìn Quyền Chính Hạo một cái, ánh mắt có vài phần cảnh cáo. Anh ta
cố tình nhếch miệng cười.
“Vợ yêu ơi. Chúng ta về nhà đi.”
Kiều Tâm Uyển không thèm để ý mà lướt qua anh ta, đi ra ngoài. Quyền Chính
Hạo đi theo sau cô còn đưa tay giơ dấu chiến thắng với Cố Học Võ, sau đó cùng Kiều Tâm Uyển rời khỏi trung tâm kinh doanh nhà.
Cô nhân
viên kinh doanh vẫn đứng ở bên cạnh không rõ đây là tình huống gì. Mùi
thuốc súng vẫn còn nồng nặc. Quả thực…… Lại nhìn Cố Học Võ, khuôn mặt
lạnh lùng nhìn hai người kia rời đi, vẻ mặt làm cho người khác không thể không sợ hãi. Cô ta cũng có vài phần hết hồn, định nói cái gì thì anh
lại cất bước đi khỏi đó.
Ra khỏi trung tâm kinh doanh nhà, Kiều
Tâm Uyển mở cửa định lên xe, nhìn về phía Kiều Chính Hạo cũng đang mở
cửa tính lên xe. Kiều Tâm Uyển trợn mắt: “Tổng giám đốc Quyền anh đã đùa đủ chưa? Giờ có thể tự mình về nhà rồi chứ?”
“Đùa?” Quyền Chính
Hạo ôm ngực, vẻ mặt bi thương nhìn Kiều Tâm Uyển: “Cô nói như vậy thật
đả kích tôi mà. Tôi tuyệt đối không có một chút ý muốn đùa với cô.”
“Quyền Chính Hạo.” Nói giỡn cũng phải có mức độ chứ, mà cô lại càng không
thích cái bộ dáng Quyền Chính Hạo cười tươi hớn hở: “Tôi còn có việc,
ngươi tự đi đi.”
“Giúp người thì giúp cho trót, tiễn phật thì
tiễn đến tây phương chứ.” Quyền Chính Hạo nhún vai: “Cô đã đưa tôi đến
đây, vậy làm phiền cho ta quá giang thêm một đoạn nữa đi.”
“Anh.” Kiều Tâm Uyển muốn nói gì đó thì Cố Học Võ đã đi tới, đứng bên cạnh
người cô. Ánh chiều tà giát lên người anh một vầng sáng vàng, âu phục
màu tối làm cho anh nhìn càng thêm trầm ổn. Có điều tương phản với bộ đồ là sắc mặt lúc này của anh. Đứng ở bên cạnh Tâm Uyển, một tay anh ôm
lấy thắt lưng của cô, trừng mắt về phía Quyền Chính Hạo, con ngươi đen
láy lộ ra vài phần không hài lòng.
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển
giật tay anh ra, quay lại đối mặt với anh: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Anh không phải cũng tới đây mua nhà chứ?
“Muốn mua nhà?” Cố Học
Võ nhìn ra khu kinh doanh phía sau, ánh mắt lại quay trở lại khuôn mặt
của Kiều Tâm Uyển: “Cô muốn dọn ra ngoài ở?”
“Không liên quan đến anh.” Thái độ Kiều Tâm Uyển lạnh như băng, đây là chuyện của cô không cần phải nói với Cố Học Võ.
“Đúng vậy. Chúng tôi muốn mua nhà.” Quyền Chính Hạo lại gây thêm phiền phức: “Chúng tôi tính kết hôn.”
“…” Kiều Tâm Uyển trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, ý muốn nói là ai muốn kết hôn với anh. Quyền Chính Hạo lại tiếp tục: “Chúng tôi vừa vặn hợp ý nhau, đang tính là sau khi báo cho cha mẹ hai bên sẽ lập tức kết hôn.
Căn nhà này sẽ dùng làm phòng cưới.”
Phòng cưới? Hai chữ kia
không hiểu sao nghe rất chói tai, Cố Học Võ vô cùng không vui, khuôn mặt tối sầm nhìn Kiều Tâm Uyển tránh khỏi theo cánh tay anh, anh mặt lạnh
nhìn sự kháng cự trên mặt cô, lại quay về phía Quyền Chính Hạo mắt đi
mày lại. Bây giờ cô đang nghĩ cái gì? Muốn tìm cho Bối Nhi một người ba
sao? Cô nghĩ anh sẽ cho phép sao?
Kiều Tâm Uyển bị lời Quyền
Chính Hạo làm giật mình, thiếu chút nữa là bị chính nước bọt của mình
làm cho sặc, cô liếc mắt trừng Quyền Chính Hạo một cái, anh ta lại cười
rạng rỡ: “Vợ à, nếu em thích, anh sẽ luôn cả hai căn thông nhau theo
kiểu cao thấp, thế nào?”
“Tôi…”
“Cô là vợ của anh ta?” Cố
Học Võ không nhìn Quyền Chính Hạo mà đưa hai mắt nhìn về phía Kiều Tâm
Uyển. Chỉ vừa mới mấy ngày mà cô đã kết hôn rồi sao?
Ai là vợ anh ta? Kiều Tâm Uyển muốn nói nhưng lại nhìn đến đôi mắt tối tăm của Cố
Học Võ thì lại nói theo trực giác: “Có liên quan gì tới anh sao?”
Không liên quan tới anh? Ánh mắt Cố Học Võ lại càng tối tăm hơn, anh trừng
mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, cánh tay dài duỗi ra ôm cô vây vào lòng, không
nhìn về phía Quyền Chính Hạo mà chỉ trừng mắt với Kiều Tâm Uyển: “Cô
muốn tìm cha dượng cho con gái thì cũng phải hỏi tôi một tiếng chứ?”
Chỉ một câu này thôi cũng đủ để Quyền Chính Hạo hiểu ra quan hệ giữa anh và Kiều Tâm Uyển. Thì ra là chồng trước. Nếu đã ly hôn sao vẫn còn dây
dưa? Chậc chậc. Đúng là…
Cánh tay anh ta duỗi dài ra, không chút
khách khí kéo Kiều Tâm Uyển ra khỏi vòng tay Cố Học Võ, lôi vào lòng anh ta, vẻ mặt khiêu khích nhìn về phía Cố Họ Võ. “Anh gì ơi, Anh là chồng
cũ của Kiều Tâm Uyển đúng không? Hai người đã ly hôn vậy cô ấy ở cùng
với ai thì có liên quan gì đến anh?”
Mùi hương trong lòng bị
người khác giật lấy lại nhìn cái cảnh Kiều Tâm Uyển tựa vào lòng một nam nhân khác khiến Cố Học Võ thấy vô cùng chói mắt.
“Buông cô ấy ra.”
“Cô ấy là vị hôn thê của tôi, anh là cái gì mà bảo tôi phải thả ra?” Quyền
Chính Hạo cũng không sợ Cố Học Võ: “Còn anh nữa, bớt ôm ôm ấp ấp vợ tôi
đi, coi chừng tôi đập anh đấy!”
Kiều Tâm Uyển lại bị Quyền Chính
Hạo lôi đi, lại bị anh ta ôm lấy, cô có chút không thích ứng được mà
ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn Quyền Chính Hạo. Lúc muốn bảo anh ta buông cô ra thì lại nghe thấy lời của Cố Học Võ nói. Cô sửng sốt một chút,
đưa mắt nhìn về phía Cố Học Võ, anh lại đang tính làm trò gì nữa đây? Tự dưng nhảy ra quản cái này quản cái kia, cô làm gì thì có liên quan gì
đến anh? Anh dựa vào cái gì mà lại làm ra vẻ như đang bắt gian tại trận
kiểu đó?
Trong lòng khó chịu, Kiều Tâm Uyển cũng không tránh khỏi lồng ngực của Quyền Chính Hạo, bất động dựa vào vòng tay của anh ta, cô muốn nhìn xem Cố Học Võ sẽ như thế nào?
Cố Học Võ nghe lời khiêu khích của Quyền Chính Hạo thì đôi mắt hơi nheo lại mang theo hơi hướm
nguy hiểm. Anh đột nhiên vươn tay, kéo Kiều Tâm Uyển từ trong lòng anh
ta ra. Nhưng Quyền Chính Hạo đã sớm có phòng bị nên ôm cô rất chặt,
không để anh có cơ hội kéo cô ra. Ngay sau đó, động tác của Cố Học Võ
không chỉ làm cho Quyền Chính Hạo bất ngờ mà ngay cả Kiều Tâm Uyển cũng
không nghĩ tới.
Cố Học Võ một tay kéo Kiều Tâm Uyển về phía mình, tay kia nhanh chóng vung ra một quyền, dùng sức tấn công về phía mặt
Quyền Chính Hạo. Quyền Chính Hạo hoảng hốt, theo bản năng liền né sang
một bên, bàn tay vì thế không tự giác mà buông lỏng ra. Còn Kiều Tâm
Uyển ở phía sau thì bị anh kéo vào trong lòng. Quyền Chính Hạo tức tối,
nhìn Cố Học Võ: “Tôi không. Anh lại dám đánh thật.”