“Em đau lòng cho cậu ta?”
Câu Cố Học Võ nói Kiều Tâm Uyển không thể phản bác, quả thật là đau lòng,
chỉ vì không nỡ. Thâm tâm cô không muốn tuyện tình như vậy.
“Học Võ, thay người khác được không?”
“Không.” Cố Học Võ nhìn sự không đành trong mắt cô, khe khẽ mở miệng: “Anh vốn
chỉ muốn hỏi thử em, em đau lòng cho cậu ta như thế thì anh đây liền
quyết định. Nhờ Trầm Thành làm phù rể.”
“Học Võ.” Kiều Tâm Uyển còn muốn nói gì đó thì thang máy đã tới lầu một.
Cố Học Võ bước ra khỏi thang máy, tay kéo Kiều Tâm Uyển đi thẳng lên xe.
Kiều Tâm Uyển cắn môi, trong lòng làm sao cũng cảm thấy không ổn, nhưng
nhìn bộ dạng của Học Võ, rõ ràng là đã quyết định. Đi theo anh lên xe,
cùng anh đi xem bố trí hôn trường. Rõ ràng là nên vui vẻ nhưng bởi vì
quyết định của Cố Học Võ mà cô lại thấy trong lòng chua xót từng cơn.
Trầm Thành, cô đúng là đã nợ anh.
Xe két một tiếng dừng lại ở ven đường, Cố Học Võ nhìn vẻ mặt khó xử của cô, vươn tay nắm tay cô: “Đau lòng thật hả?”
“Học Võ.” Kiều Tâm Uyển nhìn tay anh: “Đừng như vậy được không? Trầm Thành
cũng là bạn anh mà? Em nhớ anh trước kia vẫn bảo em đừng chấp nhận anh
ấy, đừng tổn hại anh ấy, nếu như thế, vậy thế không phải rất tốt sao?”
Cố Học Võ nhìn sự không đành trong mắt cô, biểu cảm lạnh lùng âm trầm vài phần: “Em nghĩ anh quá tàn nhẫn?”
“…” Kiều Tâm Uyển trầm mặc, quả thật hơi tàn nhẫn. Nếu là người khác, cô sẽ không có cảm giác này, nhưng người kia lại là Trầm Thành khiến cô cảm
thấy dường như có chút tàn nhẫn tuyệt tình.
“Vậy được rồi.” Cố
Học Võ gật đầu, lại một lần nữa khởi động xe, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, nhìn không ra vui hay giận: “Anh sẽ đến hỏi ý kiến Trầm Thành,
nếu cậu ta không muốn thì thôi.”
Cái gì? Còn hỏi? Kiều Tâm Uyển
muốn nói cái gì nhưng thấy sắc mặt Cố Học Võ hết sức khó chịu thì lời
đến miệng lại nuốt vào. Trong lòng chỉ hi vọng Trầm Thành đừng đồng ý.
Không, không chỉ đừng đồng ý, cô thậm chí hi vọng Trầm Thành đừng tới
tham dự hôn lễ.
Có một câu nói rằng mắt không thấy, tâm không
phiền, trong lòng mong Trầm Thành có thể sớm tìm được hạnh phúc của
mình, nếu có thể cho anh gặp được người phụ nữ anh yêu, từ nay về sau
trải qua cuộc sống hạnh phúc, như thế thì hay nhất
Toàn bộ hôn lễ đều đã chuẩn bị xong. Nơi tổ chức được chọn là sơn trang nghĩ dưỡng ở ngoại ô của Đỗ Lợi Tân. Ở đó có bãi cỏ phẳng rộng hơn nghìn mét vuông, có đầu bếp đẳng cấp, yến tiệc xa hoa.
Hoa hồng trắng được chuyên chở bằng máy bay đến ngay trong ngày cử hành hôn lễ để trang trí cho hôn trường, bong bóng màu hồng nhạt và màu trắng được đính lại kết
thành mười một cổng vòm hình trái tim, thảm đỏ được trải dọc từ cổng vòm đầu tiên cho đến cuối cùng.
Tận cùng phía trên là lễ đài. Trên
cái bàn cao dài ngăn nắp được phủ kín những bông hoa tươi xinh đẹp. Khắp nơi đều là tiếng nhạc du dương, thời tiết vô cùng tốt, trời xanh mây
trắng, khách mời vẻ mặt cũng rất vui mừng.
Hôm nay, ngoại trừ hôn lễ của Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển, còn có hôn lễ của Đỗ Lợi Tân và Cố
Học Mai. Chân của Cố Học Mai qua mấy tháng điều dưỡng phục hồi đã hoàn
toàn khỏe mạnh. Những bắp thịt có đôi chút teo tóp được Đỗ Lợi Tân cẩn
thận chăm sóc cũng bình phục như thường.
Toàn bộ trưởng bối Cố
gia, Kiều gia, cả Đỗ gia đều đến tham dự. Đương nhiên cũng không thể
thiếu Tả Phán Tình và Cố Học Văn. Con của bọn họ cũng đã lớn, nhưng còn
đang tập đi nên bước đi trên cỏ vẫn còn lẫm chẫm, Tả Phán Tình và Cố Học Văn mỗi người dắt 1 đứa.
Cố Thiên Sở sáng sớm đã ôm Cố Tĩnh
Đình, chơi đùa với chắt gái rất vui vẻ. Chuyện vui nhất đối với ông bây
giờ chính là nghe Bối Nhi ngọt ngào êm ái gọi ông cố. Bối Nhi trở thành
niềm vui của toàn bộ Cố gia. Con bé vừa tập nói nên cứ ngọng líu ngọng
lô, nghe vào rất vui tai. Cố Thiên Sở và mấy vị trưởng bối có thời gian
là lại ôm Bối Nhi không buông tay. Học Văn trêu Học Võ nói Cố gia thật
đúng là trọng nữ khinh nam tới cực điểm. Sớm biết thế, anh phải sinh hai đứa con gái mới đúng.
“Bảo vợ em sinh thêm đứa nữa không phải là được sao?”
Cố Học Võ rất đắc ý, con gái là của anh, kế thừa sự thông minh của anh đương nhiên sẽ được người ta yêu mến.
“Không được.” Cố Học Văn lắc đầu: “Em thấy Phán Tình một lần trải qua nỗi đau
đớn khi sinh con là đủ rồi. Tuyệt đối không muốn để cô ấy sinh lần thứ
hai.”
Cái cảm giác này dứt khoát chỉ có thể dùng từ kinh hồn bạt
vía để hình dung. Anh thề suốt đời cũng không muốn nhìn Tả Phán Tình
mang thai, sinh con nữa. Không riêng gì lúc sinh con, mấy tháng trước
khi sinh, anh cũng không muốn trải qua nữa. Cố Học Võ trầm mặc, quả thật sau khi tận mắt thấy Kiều Tâm Uyển trải qua sinh nở đau đớn thế nào,
anh cũng không muốn Kiều Tâm Uyển lại trải qua lần nữa, rất đau đớn.
Ánh mặt trời chiếu lên cỏ nhuộm vàng thảm cỏ màu xanh biếc. Hôm nay thời
tiết đặc biệt tốt. Khách khứa cũng lục tục tới. Uông Tú Nga đã rất lâu
rồi không phấn chấn thế này, con trai lại muốn kết hôn, cháu gái cũng
có. Bà cũng thật không có gì tiếc nuối. Cùng tiếp đón khách mời mà khuôn mặt luôn mỉm cười tươi rói.
Bên trong phòng, Kiều Tâm Uyển mặc
bộ áo cưới lần trước, ngồi trong phòng nghỉ cô dâu với Cố Học Mai, mỗi
người một bên. Thợ trang điểm đang tô điểm lần cuối cho hai người. Tim
cô đập rất nhanh, dù đã từng kết hôn nhưng vẫn cảm thấy khẩn trương.
Đưa mắt nhìn về phía Cố Học Mai, cô cũng xuyên qua gương nhìn Kiều Tâm Uyển: “Chị hồi hộp lắm hả?”
“Ừ.” Kiều Tâm Uyển thừa nhận: “Tim đập rất nhanh.”
Cố Học Mai cười cười: “Em cũng vậy.”
Từ hai năm trước, Đỗ Lợi Tân vẫn thúc giục cô kết hôn. Nhưng cô vẫn luôn
do dự. Nào ngờ sự do dự của cô lại làm tổn thương Đỗ Lợi Tân, cũng tổn
thương chính mình. Giờ thì tốt rồi, cô và Đỗ Lợi Tân cuối cùng cũng kết
hôn, niềm hạnh phúc trong lòng cô đã không thể dùng lời nói mà hình dung được. Ngoài vui mừng, còn có xúc động, hưng phấn, càng nhiều hơn là
hạnh phúc. Trước giờ chưa từng hạnh phúc thế này.
“Được rồi. Chị
cố gắng bảo mình đừng hồi hộp.” Kiều Tâm Uyển thở sâu. Thợ trang điểm
vào lúc này nhìn cô một cái, ánh mắt có chút cầu xin: “Đừng cử động, sẽ
tốt hơn.”
Dáng vẻ khẩn trương của thợ trang điểm khiến tâm trạng
Kiều Tâm Uyển không thể nào tốt lên được. Cô ngồi bất động, chờ thợ
trang điểm tô điểm cho cô. Rất nhanh, phần trang điểm của hai người đều
xong. Kiều Tâm Uyển nhẹ nhàng thở ra, thần kinh căng thẳng cũng thả
lỏng, vừa mới tính thư giãn một chút thì phòng nghỉ lại vang lên tiếng
đập cửa.
Hai cô dâu mới đưa mắt nhìn nhau, cửa mở, bên ngoài là
Trầm Thành. Anh hôm nay vận âu phục màu trắng, rất có sức sống. Ánh mắt
đảo qua Kiều Tâm Uyển, trong mắt ngoại trừ kinh diễm còn có thống khổ.
Rốt cuộc, anh vẫn không đợi được. Kiều Tâm Uyển lại trở về với lão Đại.
“Trầm Thành?” Thấy anh đến, trong mắt Kiều Tâm Uyển có vài phần không nỡ. Cô
không biết Cố Học Võ nói sao mà Trầm Thành lại bằng lòng làm phù rể cho
anh.
“Hôm nay em đẹp lắm.” Ánh mắt Trầm Thành không thể dời đi khỏi Kiều Tâm Uyển, ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt cô.
“Cám ơn.” Tâm tình Kiều Tâm Uyển vô cùng phức tạp: “Trầm Thành. Thật ra…” Nếu anh không muốn tới thì có thể đừng tới.
“Cho em.” Trầm Thành cầm một cái hộp đưa tới tay cô: “Tân hôn hạnh phúc.”
“Trầm Thành.” Nội tâm Kiều Tâm Uyển rất áy náy. Vừa muốn nói cái gì, anh lại lấy ra cái hộp khác đưa cho Cố Học Mai.
“Học Mai. Tân hôn hạnh phúc.”
“Cám ơn.” Cố Học Mai cũng biết Trầm Thành si tình, trong lòng vẫn thấy có
phần may mắn. May mà Cố Học Võ ra tay nhanh, bằng không, hôm nay Kiều
Tâm Uyển có thể làm con dâu của Cố gia sao.
“Được rồi. Anh tiếp
tục làm nhiệm vụ phù rể đây.” Trầm Thành làm như không có việc gì cười
cười. Buông tay, anh xoay người định rời đi. Nhưng Kiều Tâm Uyển gọi anh lại.
“Trầm Thành.”
Anh xoay người, Kiều Tâm Uyển tiến lên một bước, ôm chầm lấy anh, hạ thấp giọng, ghé vào lỗ tai anh mở miệng:
“Trầm Thành, cám ơn anh.”
“Đồ ngốc.” Trầm Thành quay lại ôm cô.
Nội tâm có chút hi vọng thời gian có thể dừng tại vào phút giây này,
vĩnh viễn đừng trôi nữa, nếu có thể như vậy thì tốt biết bao?
Nhưng còn chưa ôm được lâu thì anh đã bị ai đó giật lại. Sắc mặt Cố Học Võ
không vui lắm nhìn anh, thản nhiên nói: “Trầm Thành. Hôm nay cậu là phù
rể đấy.” Ý chính là tránh xa vợ tôi một chút.
“Em biết rồi.”
Trầm Thành thở dài. Lại thâm sâu liếc nhìn Kiều Tâm Uyển. Lúc này, anh xoay
người rời khỏi. Bước chân không chút chần chừ. Anh tin lão Đại sẽ cho
Tâm Uyển hạnh phúc
Trầm Thành rời đi, Cố Học Võ nheo mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, muốn chết sao, cô còn dám ôm Trầm Thành?
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển muốn nói cái gì lại phát hiện Cố Học Võ không
tới một mình, phía sau anh còn có Đỗ Lợi Tân. Cô đành nuốt xuống lời
muốn nói, gật đầu với Đỗ Lợi Tân.
Hai người đàn ông ánh mắt đảo
qua người phụ nữ yêu quí. Trong mắt đồng thời hiện lên sự kinh diễm.
Kiều Tâm Uyển đang mặc một bộ váy cưới cúp ngực. Phía trên được điểm
xuyết bằng ngọc trai làm nổi bật làn da trắng ngần của cô. Mái tóc dài
được bới lên, để lộ cần cổ duyên dáng, hai lọn tóc xõa bên tai quyến rũ
động lòng người. Còn Cố Học Mai thì lại mặc bộ váy ren kiểu khoét vai.
Đằng trước không có trang trí gì nhiều, trang sức vừa phải, mái tóc dài
cũng được búi lên, khiến ngũ quan của cô nổi bật hơn so với bình thường, gương mặt lúc nào cũng cười nhẹ, bộ dạng đúng chất một cô gái nhỏ hạnh
phúc.
So với Kiều Tâm Uyển, một người cao sang xinh đẹp, một
người lại tao nhã dịu dàng. Cố Học Võ dám nói, hai người trước mắt chỉ
cần ra khỏi cánh cửa phòng này thì đó nhất định sẽ là cảnh tượng đẹp
nhất, chói lòa nhất.
“Học Mai.” Đỗ Lợi Tân nhìn bộ dạng Cố Học Mai, trong mắt hiện lên sự tán thưởng: “Em hôm nay đẹp quá.”
Cố Học Mai hờn dỗi trừng mắt: “Nói không đâu, anh họ còn ở đây đấy.”
Nghiêm túc mà nói, Kiều Tâm Uyển mới thật sự xứng danh mỹ nhân.
“Anh tin anh Học Võ sẽ đồng ý với ý kiến của anh.” Đỗ Lợi Tân nhìn Cố Học Võ, thản nhiên nhướng mày: “Đúng không? Anh Học Võ?”
“Uhm.” Cố Học Võ đối diện sự mất tự nhiên trong mắt Cố Học Mai, khẽ mở môi: “Học Mai hôm nay thật sự rất đẹp.”
“Anh.” Trong phòng còn có thợ trang điểm và những người khác, nhất định phải trêu ghẹo cô như vậy sao?
“Được rồi, được rồi. Không nói nữa. Hôn lễ sắp bắt đầu rồi. Anh tới hỏi xem
hai người đã chuẩn bị xong chưa.” Anh đúng là không thể chờ được nữa
rồi.
“Chuẩn bị xong rồi.” Kiều Tâm Uyển cong khóe môi: “Đang đợi ba em tới đây dắt tay em lên lễ đường.”
“OK.” Cố Học Võ gật đầu, liếc nhìn Đỗ Lợi Tân: “Bọn anh đi trước, chờ bọn em.”
“Uhm.”
Hai người Cố Học Võ đồng thời đi ra phía ngoài bãi cỏ. Lúc băng qua một
cánh cửa phòng, bỗng nghe thấy bên trong vang lên một giọng nói quen
thuộc.