“Anh không sao.” Cố
Học Võ nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô: “Tâm Uyển, anh không muốn lợi
dụng bệnh tật để em thương hại anh, tin tưởng anh, thậm chí chấp nhận
anh. Nếu em là vì nguyên nhân này, vậy thì, chúng ta đừng về Bắc Đô nữa. Anh sẽ tiếp tục ở lại Đan Mạch chăm sóc em, cho đến khi em chấp nhận
anh mới thôi.”
Nhìn thấy anh dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô,
Kiều Tâm Uyển lại muốn khóc, trong lòng cô đã có một đáp án: “Không
phải, không phải như vậy. Em, em có lẽ còn chút phân vân. Nhưng mà một
ngày nào đó, em sẽ tha thứ cho anh. Cũng sẽ tin tưởng anh.”
Sau
khi thấy anh vì cô làm nhiều việc như vậy, cô thật sự không thể không
tin anh, cũng không có cách nào không chấp nhận anh. Nếu không phải thật sự yêu cô, anh không có khả năng làm nhiều như vậy.
Nếu không
phải thật sự yêu cô, chắc anh sẽ không có khả năng vì cô mà hạ mình đến
như vậy. Kỳ thật cô đã tin anh lâu rồi, chỉ là cô cảm thấy có lẽ ở trong lòng anh vẫn yêu Chu Oánh nhiều một chút. Nhưng sau khi anh nói những
lời kia, sau khi anh vì cô đuổi theo đến Đan Mạch thì cô đã hiểu. Hiện
tại, anh ngã bệnh, vậy cô còn tranh giành gì nữa? Chẳng lẽ thật sự phải
đợi Cố Học Võ rời khỏi thế giới của cô, cô mới tỉnh ngộ, mới hối hận
sao?
“Vậy là đủ rồi.” Cố Học Võ kéo cô vào trong lòng: “Như vậy là tốt rồi, cho dù anh chết cũng không có gì tiếc nuối.”
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển thật tình nghe không nổi nữa: “Em xin anh, không được nói những lời không tốt đó có được không? Chúng ta hiện tại đến
bệnh viện. Chúng ta kiểm tra lại một lần nữa, anh còn trẻ, em không tin
ông trời tàn nhẫn với anh như vậy.”
“Tâm Uyển.” Cố Học Võ cầm lấy tay cô bọc trong lòng bàn tay mình: “Không cần lo lắng như vậy. Anh không sao.”
“Cố Học Võ, sao anh có thể bình tĩnh như vậy?” Kiều Tâm Uyển càng khó chịu
hơn: “Anh có thể hợp tác một chút không? Nghe lời một chút. Chúng ta bây giờ đến bệnh viện kiểm tra một lần nữa, chúng ta sẽ tiếp nhận điều trị. Em có đọc một ít tạp chí y học, trong đó nói người bệnh ung thư chỉ cần nghỉ ngơi thỏa đáng, cũng có thể khôi phục, cũng có thể sống thật lâu.
Chúng ta…”
“Anh không có bệnh.” Cố Học Võ thật không biết phải
giải thích như thế nào, nhìn con gái đang ngồi trên xích đu vẻ mặt tò mò nhìn hai người, anh vươn tay ôm con, đi về nhà.
“Em đi theo anh.”
Kiều Tâm uyển nhìn bộ dạng của anh, chỉ có thể đi theo phía sau anh. Hai
người, cùng trở về nhà, Cố Học Võ để cho con chơi cùng gấu Pooh, sau đó
vào phòng khách lấy từ trong hành lý ra một tờ giấy, cũng là giấy chuẩn
đoán bệnh. Loét dạ dày. Tên trên đó cũng là Cố Học Võ.
“Đây. Đây là chuyện gì?”
Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ không hiểu đầu cua tai nheo.
Cố Học Võ nghĩ đến thời gian trước dạ dày cứ luôn khó chịu: “Thời gian
trước bởi vì sinh hoạt không có quy luật, cho nên dạ dày cứ đau mãi, sau đó lúc đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ có hỏi qua bệnh trạng của anh,
muốn anh nhất định phải kiểm tra.”
Cố Học Võ nhún vai, nghĩ tới
lúc trước khi đến Đan Mạch có nhận được điện thoại của bệnh viện nói là
đã có kết quả kiểm tra, báo anh lập tức nhập viện.
“Anh đến bệnh
viện liền nhìn thấy tờ giấy chẩn đoán anh bị ung thư dạ dày. Phản ứng
đầu tiên của anh lúc đó là không xong rồi. Anh còn chưa đưa em về cơ mà. Sau đó, anh bảo bác sĩ giúp anh kiểm tra thêm một chút.”
“Sau
hai ngày thì có kết quả. Hôm đó có một y tá mới đến nhìn nhầm báo cáo
xét nghiệm của anh và một người khác cho nên nhập sai tên.”
Nhìn thấy Kiều Tâm Uyển mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin được, anh mỉm cười: “Bất ngờ không?”
“Anh, anh nói giỡn phải không? Anh, anh không bị bệnh?” Trời ơi, anh không có bị ung thư, anh sẽ không chết?
“Bị bệnh chứ.” Cố Học Võ gật đầu: “Nhưng chỉ là loét dạ dày. Uống thuốc là
được. Chú ý ăn uống đúng giờ thì sẽ không có vấn đề gì lớn.”
“Cố
Học Võ.” Kiều Tâm Uyển cắn môi. Đột nhiên dùng sức đấm vào ngực anh một
cái, trên mặt tràn đầy tức giận: “Anh, anh quá đáng. Anh, anh vì sao
không vứt cái chẩn đoán bệnh ung thư kia đi? Anh, anh có biết em lo lắng lắm không. Em, em cứ nghĩ anh bị bệnh, em nghĩ anh sẽ chết. Em, em…”
Nói đến đó, cô không nói được nữa. Che miệng, khóc òa lên. Cả ngày hôm nay, cô thật sự là đã lo lắng cả một ngày. Cho dù là lúc cùng với anh ân ái, cô cũng nghĩ nếu như anh có chuyện thì cô phải làm thế nào mới tốt? Suy nghĩ này luôn làm cho tâm lý của cô rối rắm, quay cuồng, cô thậm chí
trong mộng cũng giật mình, sợ Cố Học Võ thật sự có việc.
“Được
rồi.” Cố Học Võ thở dài, nắm lấy bàn tay cô đang đập mình: “Anh thừa
nhận, chính anh lúc trước cũng hoảng sợ. Anh cũng sợ anh thật sự sẽ
chết. Bởi vì, anh còn chưa có đưa được em về. Lúc nhìn thấy tờ chẩn đoán ung thư kia, anh liền nghĩ. Nếu anh chết, em phải làm sao? Con phải làm sao?”
Như vậy những nỗ lực trước đây của anh phải tính làm sao?
Anh không phải là người sợ chết, có mấy lần, Kỳ Lân Đường giao dịch ở
nước ngoài, anh đều là mang theo các anh em xâm nhập những nơi cực kỳ
nguy hiểm. Nhưng mà anh lúc trước, anh không có vướng bận gì. Còn hiện
tại, anh đang bận lòng. Trong lòng anh, còn có một người phụ nữ. Kiều
Tâm Uyển, còn có con gái của anh. Anh không muốn chết, cũng không thể
chết.
Tìm đến hai bệnh viện khác làm kiểm tra một lần nữa, xác
định là bệnh viện chẩn đoán nhầm, anh mới nhẹ nhàng thở ra, vừa vặn sinh nhật của Bối Nhi cũng tới, anh nhân cơ hội này mà lập tức bay tới Đan
Mạch. Chuyện sau đó không cần nói, anh tin Kiều Tâm Uyển nhất định hiểu.
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển trong lòng hận không được, trừng mắt với Cố Học
Võ, trong ánh mắt đều là bất mãn: “Anh thực đáng ghét.”
“Ừ, anh
đáng ghét.” Cố Học Võ không phủ nhận: “Thật ta anh thật sự có nghĩ tới
chuyện đem tờ chẩn đoán này cho em xem, có thể em thấy anh sắp chết sẽ
tha thứ cho anh.”
Nhưng mà tới Đan Mạch, sau khi nhìn thấy Kiều
Tâm Uyển, anh lại thay đổi chủ ý: “Nhưng mà anh càng hy vọng em tha thứ
cho anh, là bởi vì em yêu anh, chứ không phải thương hại anh.”
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển hít mũi, cái người này, người này thật là…
“Em sẽ không thu hồi lời nói mới rồi, ngoại trừ đáng ghét, anh còn là đồ
khốn.” Lại muốn lấy chuyện này ra dọa cô, quả thực là quá đáng.
“Phải anh là thằng khốn.” Cố Học Võ không phản bác: “Vậy không biết, em hiện
tại có chịu tha thứ cho tên khốn này không? Sau đó chấp nhận tấm lòng
của anh không?”
“Em có thể nói không sao?” Kiều Tâm Uyển nếu lúc
đầu rất tức giận thì hiện tại đã không còn giận nữa. Bởi vì so với việc
Cố Học Võ có bệnh thật, cô thật sự thà để anh lừa cô, cũng không muốn
anh có chuyện.
“Có thể.” Cố Học Võ gật đầu: “Em nếu từ chối, anh cũng không giận. Anh cùng em ở lại Đan Mạch, ở đến khi em hết giận mới thôi.”
“Hừ.” Kiều Tâm Uyển bỏ tay anh ra: “Vậy nếu, em vẫn giận thì sao?”
“Vậy anh đây sẽ ở đây luôn.” Cố Học Võ chính là nói thật: “Em giận một ngày, anh ở lại một ngày, em giận một năm, anh sẽ chăm sóc em một năm, em nếu thực sự cảm thấy Đan Mạch tốt, muốn ở lâu dài thì anh đây cùng em ở
đây lâu dài.”
“Chỉ biết gạt em.” Kiều Tâm Uyển trong lòng kỳ thật rất vui vẻ. Cố Học Võ trước đây, có chuyện gì cũng giấu trong lòng,
không chịu nói với cô, còn hiện tại, anh chịu vì cô nói nhiều lời ngon
tiếng ngọt như vậy, làm sao không khiến cô vui vẻ cho được?
“Phải anh chỉ biết gạt em.” Cố Học Võ kéo tay cô: “Nhưng mà, anh cũng chỉ gạt em thôi.”
Tính tình của Kiều Tâm Uyển hơi trẻ con khiến người ta rất thích đùa. Tính
ra anh chưa từng gạt phụ nữ. Trước kia Chu Oánh không cần anh gạt đã tự
nhiên ở bên anh. Nhưng sau khi ở bên Kiều Tâm Uyển, những việc phá lệ,
đúng là nhiều.
“Phải không?” Kiều Tâm Uyển không tin. Cô đưa mắt
nhìn con gái đang chơi vui vẻ với gấu Pooh: “Anh xem, anh gạt em mãi,
còn muốn gạt con gái nữa?”
“Chẳng lẽ, em ghen với cả con gái sao?” Trong mắt Cố Học Võ hiện lên tia bỡn cợt.
“Ai, ai ghen với con gái? Chỉ là nhắc nhở anh. Anh không chỉ lừa em, còn
muốn lừa con gái nữa.” Đôi môi đỏ mọng của Kiều Tâm Uyển dẫu lên, hờn
dỗi. Cái bộ dáng đó vừa xinh đẹp lại dí dỏm.
Ánh mắt Cố Học Võ tối sầm vài phần. Kéo cô vào trong lòng, cúi đầu, bá đạo hôn xuống môi cô.
“Uhm.”
Kiều Tâm Uyển hơi đờ ra, rồi nhanh chóng đưa hai tay ôm lấy cổ anh. Cùng anh nóng bỏng hôn nhau. Hơi thở của anh quần quanh chóp mũi của cô. Cô thực sự khó thở, hai chân vô lực. Cảm giác bàn tay to của anh đặt trên lưng
cô, có xu hướng di chuyển xuống dưới. Trái tim cô đập nhanh như trống.
Cô còn có thể cảm giác được vật cứng của anh đang ở ngay bụng cô. Anh muốn cô, cô biết tín hiệu này của anh. Con rắn nhỏ trong khoang miệng càng
nóng bỏng hơn nữa. Đôi môi tươi mát, mềm đỏ của cô bị giày vò, hơi thở
mềm mại dần nặng nề, cả người xụi lơ tựa vào người anh.
“Mã ma,
mã ma?” Giọng nói của con gái làm thần trí cô sực tỉnh, cô giật mình
phát hiện con gái không biết đã ở đây từ khi nào, đang mở to hai mắt
nhìn hai người.
“Bối Nhi?” Mặt Kiều Tâm Uyển lập tức đỏ bừng, đẩy Cố Học Võ ra, chột dạ đến ngồi xổm xuống trước mặt con: “Con làm sao vậy?”
“Ma ma, ba ba?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Nhi đầy tò mò, ánh mắt nhìn qua
nhìn lại hai người, cuối cùng nhìn vào mặt Kiều Tâm Uyển: “Hôn hôn.”
Kiều Tâm Uyển bởi vì lời nói của con mà xấu hổ tới vô cùng. Tức giận trừng
mắt nhìn Cố Học Võ, anh vào lúc này ngồi xổm xuống, ôm lấy con gái.
“Bối Nhi.” Cố Học Võ hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của con
gái: “Ba ba yêu mẹ nên hôn mẹ. Ba ba cũng yêu Bối Nhi.”
“Ba ba, yêu?” Bối Nhi không hiểu gì lắm, nhưng không hề thấy ghét động tác Cố Học Võ hôn lên mặt lại còn cười khanh khách.
Kiều Tâm Uyển cũng tiến lên, hôn lên gương mặt con gái một cái: “Mẹ cũng yêu con.”
“Yêu, yêu yêu.”
Cố Học Võ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ của Bối Nhi mà ánh mắt cũng đầy ý cười.
“Tâm Uyển.” Anh nhìn về phía Kiều Tâm Uyển, ánh mắt mang theo chút nghi vấn: “Chúng ta quay về Bắc Đô được không?”
“Được.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Chúng ta quay về Bắc Đô”.
Đến lúc trở về rồi. Những chuyện không vui đều đã qua, cô tin về sau sẽ chỉ là vui vẻ và hạnh phúc, còn có may mắn.
. . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . .
Bắc Đô.
Tại nhà hàng xoay tròn trên tầng cao nhất của tòa nhà Quốc Tế. Kiều Tâm
Uyển ngồi trước bàn ăn nhìn ra cảnh sắc bên ngoài. 7 giờ tối, ánh đèn nê ông bắt đầu lấp lánh trên đường phố Bắc Đô. Phía dưới xe cộ đang qua
lại, hôm nay thời tiết Bắc Đô rất đẹp. Ánh chiều tà làm cho khắp nơi có
chút nóng, nhưng lúc này đang ngồi trong nhà hàng nên cô không hề thấy
nóng chút nào.
Một tuần trước, cô cùng Cố Học Võ trở về Bắc Đô.
Đến bây giờ vẫn chưa định ngày cưới, cô cứ như vậy mà theo Cố Học Võ về
Cố gia. Bối Nhi cũng vừa biết đi. Lại bắt đầu học nói. Mỗi khi mở miệng
là lại làm cho mấy vị trưởng bối rất vui vẻ. Uông Tú Nga là người vui
nhất, đến chỗ nào cũng khoe cháu gái tôi thế này thế kia. Kiều Tâm Uyển
nhìn thấy con có thể tiếp nhận cuộc sống và mấy vị trưởng bối của Cố gia thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi quay về Bắc Đô, cô lại đến
Kiều thị làm việc. Việc khai thác nguồn năng lượng mới đã sắp xong, sắp
kiếm được tiền nên những chuyện cần giải quyết cũng rất nhiều. Cô vừa
trở về, công việc phải tiếp nhận vừa nhiều lại vừa phức tạp. Cố Học Võ
đã từ chức, đến công ty Uông Tú Nga công tác, cũng bận rộn nhiều việc
nhưng không còn bỏ bữa như trước. Kiều Tâm Uyển mỗi ngày đều phải gọi
anh đi ra ăn cơm.
Dạ dày của anh sau khi về nước lại kiểm tra
thêm một lần, bác sĩ nói nhất định phải chú ý ăn uống bình thường, hơn
nữa không được ăn đồ ăn có tính kích thích. Như vậy bệnh mới mau khỏe
lại.
Hôm nay lúc giữa trưa thấy anh vội vàng lu bu nên cô mang
cơm trưa đến. Nhìn anh ăn xong, cô mới đi. Bữa tối cô cũng không để cho
anh bỏ bữa mà lệnh cho anh nhất định phải ra ngoài, cùng cô ăn cơm. Quan trọng nhất là hôm nay là một ngày đặc biệt.
Cô thừa nhận Cố Học
Võ trong khoảng thời gian này rất để tâm với cô, nhưng mà không chắc
chắn là anh có nhớ hay không. Nhưng mà không đợi cô hẹn Cố Học Võ, Cố
Học Võ đã hẹn cô trước, bảo cô tan tầm tới nơi này ăn cơm. Đây không
phải lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, nhưng bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt
nên trong lòng cô rất chờ mong, không biết Cố Học Võ có biết hay không.
Rất nhanh, Cố Học Võ đã tới.
“Đợi lâu chưa?”
“Không có.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Em vừa mới xong việc công ty. Tới trước anh có 10 phút thôi.”
“Không muộn là tốt rồi.”
Phải tiếp nhận một công ty mới, từ chính trị chuyển sang kinh doanh, Cố Học
Võ cũng không sợ anh làm không tốt, nhưng mà vừa mới bắt đầu, công việc
đúng là rất nhiều. Uông Tú Nga hiện tại dồn hết trọng tâm lên cháu nội,
chỉ lo ở bên cháu gái thật nhiều. Chuyện công ty hoàn toàn phó mặt cho
chồng xử lý.
Phục vụ lúc này đưa menu đến: “Anh chị cần gọi món gì?”
Cố Học Võ đưa mắt nhìn cảnh đêm bên ngoài: “Đồ ăn ở đây rất ngon, em muốn ăn gì?”
“Thanh đạm một chút là được, dạ dày của anh chưa thể ăn được đồ ăn kích thích.”
“Không sao.” Cố Học Võ cầm menu gọi vài món, sau đó phục vụ cầm menu rời đi.
Học Võ bưng ly trà trước mặt lên uống một ngụm, đảo mắt qua người Kiều Tâm
Uyển, hôm nay cô mặc một cái váy màu lục nhạt, càng tôn thêm làn da
trắng như tuyết của cô. Mái tóc dài thả ra sau lưng, dùng một cái kẹp
tóc thủy tinh kẹp lấy một bên để lộ ra cần cổ duyên dáng cùng vành tai
xinh xắn. Trên cổ mang theo một vòng kim cương. Cô đúng là một người phụ nữ biết cách ăn mặc, bất kể lúc nào cũng có thể làm cho mình nhìn hoạt
bát sáng láng. Hơn nữa còn vô cùng tươi đẹp động lòng người.
“Em hôm nay thật đẹp.”
“Hôm nay thật đẹp?” Kiều Tâm Uyển cắn môi, nhìn sự tán thưởng trong mắt anh: “Ý là trước kia em không đẹp?”
“Không phải.” Cố Học Võ lắc đầu: “Em vẫn rất đẹp, nhưng mà hôm nay đẹp hơn.”
“Em phát hiện, anh càng ngày càng gạt người.” Kiều Tâm Uyển nghe thấy lời
khen ngợi của anh thật ra là rất vui. Bởi vì Cố Học Võ cho tới bây giờ
chưa từng khen cô.
“Anh có gạt, cũng chỉ gạt em.” Lời của Cố Học
Võ khiến Kiều Tâm Uyển bật cười. Nghiêm túc quan sát nét mặt Cố Học Võ,
cô không xác định là anh có biết hay không, vừa mới muốn nói gì thì phục vụ vào lúc này đã bắt đầu mang đồ ăn lên.
Hai người ăn cơm
trước. Dù sao dạ dày Cố Học Võ không khỏe, cô cũng không muốn để anh đói bụng. Ăn cơm xong. Cố Học Võ nhìn cảnh sắc bên ngoài, không vội vàng
đi, Kiều Tâm Uyển vốn muốn nói ra suy nghĩ của mình, phục vụ lúc này lại dọn bàn.
Cô uống một ngụm nước. Mới muốn nói cái gì, lại bị
người đột ngột xuất hiện bên cạnh làm cho giật mình. Hai nhân viên phục
vụ đẩy xe hướng lại bên này. Phía trên đặt một cái bánh ngọt hình trái
tim tinh xảo. Trên mặt bánh là hình hai người đang tựa vào nhau. Một nam một nữ đều được tạo hình cô dâu chú rể. Trên tay cô dâu đặt một cái
hộp.
Kiều Tâm Uyển nghe tim mình đập thật nhanh, mới muốn nói cái gì thì tiếng đàn violon du dương vang lên thu hút ánh mắt mọi người
chuyển hướng về phía bên này. Là giai điệu chúc mừng sinh nhật, Cố Học
Võ nhìn phục vụ đặt bánh ngọt lên bàn, lại đưa mắt nhìn Kiều Tâm Uyển.
“Tâm Uyển, chúc mừng sinh nhật.”
“…” Kiều Tâm Uyển rất chấn động, không nghĩ Cố Học Võ sẽ nhớ, anh thật sự nhớ?
Cố Học Võ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, hiệu quả anh muốn đã đạt được, anh cẩn thận cầm lấy cái hộp trên bánh ngọt kia, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương, anh lấy nhẫn ra, đứng trước mặt Kiều Tâm Uyển, sau đó quì một gối, giơ nhẫn lên đặt trước mặt cô.
“Kiều Tâm Uyển. Hôm nay là sinh nhật em. Anh mượn ngày này, hy vọng em có thể lấy anh.”
“Ah.” Kiều Tâm Uyển bịt miệng, không thể tin được nhìn Cố Học Võ: “Anh, anh biết?”
“Uh.” Cố Học Võ gật đầu: “Anh biết.”
“Tâm Uyển, anh biết hôm nay là sinh nhật của em, quà sinh nhật anh tặng em
chính là chiếc nhẫn này. Anh hy vọng có thể một lần nữa cho em một hôn
lễ. Anh hứa sẽ cho em cả đời hạnh phúc. Anh hy vọng em có thể lấy anh.”
“Học Võ.” Trong nhà hàng lúc này còn có những người khác đang dùng cơm, tất
cả mọi người đều nhìn sang bên này, lúc Cố Học Võ quỳ xuống còn đồng
loạt vỗ tay.
Tiếng đàn violon chuyển sang bản nhạc hôn lễ, có thể thấy anh thật sự đã tận tâm chuẩn bị. Hốc mắt cô rưng rưng, bịt chặt
miệng: “Em, em nghĩ anh đã quên.”
“Từ hôm nay trở đi, mọi chuyện
của em, anh đều sẽ nhớ kỹ.” Cố Học Võ vô cùng tự tin: “Sinh nhật của em, ngày kỷ niệm kết hôn, sinh nhật Bối Nhi. Chỉ cần em muốn, mỗi một ngày
lễ, mỗi một ngày có ý nghĩa, anh đều sẽ cùng em chúc mừng.”
Nhìn thấy vẻ mặt cảm động của cô, gần như muốn nói lại không nói ra, Cố Học Võ đem nhẫn kim cương đưa cao lên một chút.
“Cô Kiều Tâm Uyển, cô có đồng ý lấy người này, người đã từng là chồng cô,
cho anh ta thêm một cơ hội, để anh ta làm cô hạnh phúc không?”
“Em. Em đồng ý…”