Kiều Tâm Uyển cay cay sống mũi, hốc mắt đỏ ửng, cô liều mạng cắn môi, cố gắng không quay lại
ôm anh. Trong đầu cô lại hiện lên cuộc nói chuyện cuối cùng ngày hôm đó. Những lời anh nói, những câu chỉ trích đó chẳng khác nào một con dao
đâm sâu vào ngực cô. Những ngày này, mỗi khi nửa đêm nằm mơ thấy chúng,
mỗi khi nhớ tới chúng là ngực cô lại đau đến không thể đau hơn. Cô đã cố gắng bảo mình phải quên đi nhưng sự xuất hiện của Cố Học Võ lại nhắc cô nhớ đến. Cô căn bản là chưa từng quên.
Cảm xúc lập tức lại kích
động, cô muốn đẩy anh ra, muốn thoát đi, nhưng không đọ lại sức của anh, oán trách trong lòng, cô đột nhiên ngẩng đầu, cắn thật mạnh vào cánh
tay anh.
Tuy rằng đã cách một lớp áo nhưng mà cô thật sự cắn rất
mạnh nên Cố Học Võ rất đau, anh kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng vẫn
không buông cô ra, mặc cho cô tiếp tục cắn. Kiều Tâm Uyển cắn thật mạnh, thật dùng sức, đem toàn bộ buồn bực trong khoảng thời gian qua phát
tiết vào cái cắn này.
Anh không đẩy cô ra, cô liền tiếp tục cắn.
Cho đến khi trong miệng có mùi máu tươi, cô mới chịu buông ra, đến cả
hàm răng lúc này cũng run lên. Trên tay áo sơ mi trắng của Cố Học Võ đỏ
rực một vòng. Cô bỗng chốc lùi lại, dùng sức đẩy anh ra xa.
“Cút, anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Cố Học Võ cũng không thèm nhìn tới miệng vết thương của mình, đưa mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, vươn tay, lại một lần nữa kéo cô vào trong lòng, cất
giọng nhàn nhạt.
“Cắn đủ chưa? Chưa đủ thì đổi sang tay khác?”
Thái độ của anh cứ như là không có việc gì, cứ như là cuộc cãi vã ngày hôm
đó chỉ là ảo giác của cô vậy. Kiều Tâm Uyển thực sự không hiểu. Cố Học
Võ quá bình tĩnh. Cô vẫn luôn không hiểu anh, trước kia không hiểu, hiện tại cũng vậy.
Trong lòng cô còn rất hận, nắm lấy tay kia của anh mà cắn, nhưng nhìn thấy một dấu răng trên đó thì làm thế nào cũng không thể cắn được nữa. Ở đó, còn có một vòng dấu răng nữa. Cô nhớ lúc sinh
con, cô vì quá đau đớn mà cầm lấy tay Cố Học Võ, liều mạng cắn anh. Dấu
vết đó đã qua một năm, đã trải qua rất nhiều chuyện, vậy mà nó vẫn còn.
Khoang mũi đau xót, cô dùng sức đấm anh một cái: “Cút ngay. Anh nghĩ tôi là chó sao?” Thích cắn người vậy sao.
Cố Học Võ mỉm cười, nhìn tay của mình: “Không cắn.”
“Cố Học Võ, anh tránh ra.” Kiều Tâm Uyển xấu hổ vô cùng, người đó, nhất
định là cố ý, cô cũng không có quên, chống lại anh, cô chưa lần nào
chiếm được thế thượng phong.
“Tâm Uyển, anh là thật sự rất nhớ em.” Cố Học Võ kéo cô vào trong lòng mình, giọng nói rất nhẹ, rất dịu dàng.
“Đáng tiếc, tôi một chút cũng không nhớ anh.”
“Phải không?” Cố Học Võ nhướng mày, vẻ mặt có đôi chút hoài nghi.
“Đương nhiên.” Kiều Tâm Uyển trừng mắt với anh, ánh mắt kiên quyết, nghĩ đến
anh trước kia là lại một lần nữa đưa tay đẩy anh ra: “Anh nhớ tôi hay là nhớ con gái?”
“Con gái cũng nhớ mà em cũng nhớ.” Lúc Cố Học Võ nói lời này, ánh mắt đặt trên mặt của Kiều Tâm Uyển vô cùng chuyên tâm.
Cô đỏ mặt, cúi đầu, không được tự nhiên quay đi: “Tôi không tin.”
“Tâm Uyển.” Sự cố chấp của cô, có đôi khi thực sự khiến người ta phải đau
đầu. Kiều Tâm Uyển đi tới đứng trước cửa sổ sát đất của phòng khách,
nhìn ra bóng đêm đang từ từ nhuộm đen ngoài cửa sổ.
“Cố Học Võ. Anh đi đi, tôi chỉ muốn cùng Bối Nhi trải qua cuộc sống yên bình, tôi không hy vọng anh tới quấy rầy chúng tôi.”
“Quấy rầy?” Cố Học Võ bởi vì lời này của cô mà nheo mắt, đi đến phía sau cô,
quay người cô lại: “Bối Nhi là con anh. Con bé đã một tuổi rồi, con bé
cần tình thương của cha.”
Kiều Tâm Uyển siết chặt cổ họng, vấn đề này, cô vẫn luôn trốn tránh: “Trong mấy tháng qua, không có anh, chúng
tôi vẫn sống rất tốt.”
“Anh tin.” Lần đầu tiên, Cố Học Võ không
phản bác cũng như phủ nhận lời của cô: “Anh tin không có anh, hai người
vẫn có thể sống rất tốt, nhưng có một việc, anh rất khẳng định.”
“Việc gì?”
“Nếu có anh, hai người sẽ sống càng tốt hơn.”
Lúc anh nói lời này, giọng điệu thản nhiên lại vô cùng kiên định. Kiều Tâm
Uyển cắn chặt môi, nhất thời không thế tìm thấy lời đáp lại anh. Không
gian lập tức trầm xuống, một bầu không khí căng thẳng bắt đầu chuyển
động giữa hai người.
“Cố Học Võ.” Cảm giác căng thẳng này cuối cùng cũng làm cho Kiều Tâm Uyển chịu không nổi: “Anh không mệt sao?”
“Mệt?” Cố Học Võ không hiểu ý của cô cho lắm, Kiều Tâm Uyển nắm chặt nắm tay,
buộc mình phải bình tĩnh: “Anh rõ ràng không yêu tôi, trong lòng anh rõ
ràng không có tôi. Vậy mà anh lại buộc mình phải xuất hiện, bởi vì con
gái, mà anh buộc mình phải yêu tôi, bày ra một bộ dạng dịu dàng với tôi. Anh như vậy, không mệt sao?”
“Ai nói anh không yêu em?” Anh hình như đã từng nói là anh yêu cô rồi kia mà.
“Không cần tự lừa dối mình…” Kiều Tâm Uyển không thể nghe thêm nữa: “Người anh yêu là Chu Oánh. Không phải tôi.”
Cố Học Võ hơi ngẩn ra, mấy tháng qua, anh cứ tưởng Kiều Tâm Uyển đã nghĩ
thông suốt. Nào ngờ trong lòng cô vẫn còn khúc mắc như vậy.
“Chu Oánh đã chết rồi.”
“Đúng vậy, cô ta đã chết.” Kiều Tâm Uyển cảm thấy đây đúng là một việc thật
thương tâm: “Cô ta chết rồi nhưng vẫn sống ở lòng của anh, anh đối với
cô ta nhớ mãi không quên, anh đối với cô ta là một lòng chung thủy. Cô
ta chiếm giữ trái tim anh, khiến anh mấy năm qua không ngừng tìm kiếm cô ta, muốn trở về với cô ta.”
Đau, một cơn đau đớn kịch liệt lại
một lần nữa nảy lên trong tim Kiều Tâm Uyển, cô thừa nhận, Chu Oánh
chính là cái gai trong ngực cô. Chỉ cần nghĩ đến cái tên này, chỉ cần
nghĩ đến địa vị của cái tên này trong lòng Cố Học Võ là cô lại đau đớn.
Cố Học Võ trầm mặc nhìn Kiều Tâm Uyển, chưa từng bỏ sót sự bi thương trong mắt cô. Anh nhíu mày lại, nhìn bóng dáng cô đứng ở cửa sổ sát đất. Bên
cửa sổ có đặt một cái bàn trà, còn có hai cái sô pha. Anh liền bước đến
sofa ngồi xuống, đưa mắt nhìn vườn hoa bên ngoài.
Bóng đêm đang
chậm rãi bao trùm lên vườn hoa, ánh đèn mờ ảo khiến khu vườn hoa bé nhỏ
lại thêm phần mông lung. Đan Mạch vào đêm thực im lặng. Môi anh mím
thành một đường thẳng tắp, nghĩ phải mở miệng như thế nào.
“Anh
yêu cô ấy.” Lời anh vừa ra khỏi miệng, Kiều Tâm Uyển liền chấn động,
không thể đứng được nữa, cô định đi thì tay lại bị Cố Học Võ kéo lại,
hơi dùng sức, kéo vào trong lòng mình.
“Cố Học Võ, buông ra.” Nếu đã yêu người phụ nữ khác thì còn đến đây trêu chọc cô làm gì?
“Anh yêu cô ấy, nhưng đó đã là quá khứ.” Cố Học Võ không cho cô rời đi. Ôm
chặt cô trong lòng, anh có thể cảm nhận được mấy tháng không gặp, cô
hình như đã ốm đi khong ít.
Người con gái này, luôn quật cường
như vậy. Mạnh mẽ như vậy. Rõ ràng là sống không tốt, rõ ràng là gầy đi,
rõ ràng trong lòng có oán giận mà vẫn cứ cố chấp như vậy. Tuyệt đối
không chịu khoan nhượng.
Anh thực sự nên giận, nhưng lại không
thể giận được. Có chăng chỉ là đau lòng, anh thực sự khẳng định một
việc, chính là cô một mình sống ở Đan Mạch, cho dù có tốt cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Vui vẻ, cũng chỉ là bề ngoài. Không có anh, cô làm sao có thể vui vẻ? Làm sao có thể hạnh phúc? Làm sao có thể sống tốt được? Ôm lấy
cô, nghe mùi hoa hồng tự nhiên tỏa ra trên người cô, giọng anh trầm thấp mà mê hoặc.
“Anh thừa nhận, anh yêu Chu Oánh. Lúc đó, cô ấy làm cho anh sững sờ, cũng cho anh vui vẻ.”
Cảm giác người trong lòng đang căng thẳng, anh lại càng ôm chặt, làm thế
nào cũng không chịu buông tay: “Những cô thiên kim tiểu thư ở Bắc Đô,
anh đã gặp quá nhiều, tất cả đều được nuông chiều, tùy hứng như em.”
Kiều Tâm Uyển trong lòng giận dữ, muốn nói gì đó thì Cố Học Võ lại tiếp tục
nói: “Cũng có người dịu dàng nhưng cũng rất giả tạo. Anh nói thật là
không thích, cũng không quan tâm. Chu Oánh lại khác, cô ấy rất nhạy cảm, rất tinh tế. Lúc đó, cô ấy thật sự rất hấp dẫn anh. Anh nhớ có một lần, anh bận công tác. Ba ngày ba đêm không có chợp mắt. Cô ấy đã ở bên anh, nấu canh rồi đứng ở cửa kí túc xá, chờ anh trở về.”
Cảm giác
Kiều Tâm Uyển bắt đầu thả lỏng người, anh tiếp tục nói: “Anh không gạt
em, lúc đó, anh thật sự cảm động. Anh đã thề với lòng mình là anh nhất
định phải cưới cô ấy, anh sẽ đối xử tốt với cô ấy. Anh sẽ làm cho cô ấy
hạnh phúc cả đời.”
Kiều Tâm Uyển ngẩn ngờ, không biết phải nói
gì. Cô tự nhận là cô rất yêu Cố Học Võ. Nhưng cô chưa từng biết, anh lại có thể vì một chén canh mà cảm động như vậy.
“Sau đó, anh đưa cô ấy quay về Bắc Đô. Tính thưa với ba mẹ rồi cưới cô ấy. Lúc đó, trong
lòng anh muốn lấy cô là thật. Nhưng cô ấy lại bỏ đi. Anh hoàn toàn không biết, vì sao cô ấy ra đi. Kỳ thật nói trắng ra anh cũng là một người
đàn ông. Anh chịu không nổi. Anh hoàn toàn không thể chấp nhận. Anh đã
muốn cưới cô ấy. Bọn anh cũng yêu nhau lâu như vậy, cô ấy có vấn đề gì
mà không thể nói với anh? Anh đã nghĩ, anh nhất định phải tìm được cô
ấy, anh phải hỏi cho rõ ràng. Cô ấy vì sao phải bỏ đi…”
Kiều Tâm
Uyển ngẩng đầu, Cố Học Võ nhìn cô. Nhìn thẳng vào mắt của cô, khóe môi
của anh hơi hơi cong lên: “Anh thừa nhận, anh quả thật là đã nhiều năm
nhớ mãi không quên. Bởi vì nghi vấn đó cứ luôn tồn tại trong lòng anh,
lòng kiêu ngạo của anh khiến anh không thể chấp nhận kết quả này. Em
hiểu không?”
Kiều Tâm Uyển cắn môi. Không biết phải nói gì, có
cái hiểu có cái không. Cố Học Võ thở dài: “Sau đó, em lại bỏ thuốc anh.
Anh biết, anh không có chạm vào em. Nhưng anh muốn cho em một bài học.”
Nhìn thấy cô mở to hai mắt nhìn, Cố Học Võ cũng không phủ nhận dụng tâm của
mình lúc trước: “Tìm không thấy Chu Oánh, với anh mà nói, cưới ai cũng
giống nhau. Nếu em đã muốn lấy anh như vậy thì anh thành toàn cho em.”
Kiều Tâm Uyển lúc này đã không tìm được lời nào mà nói, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh.
“Anh nói rồi, anh trước kia thật sự rất ghét em, không. Không phải ghét. Là
hận. Em tự cho mình là đúng, em căn bản không biết anh muốn cái gì.”
Những lời này, trước kia anh đã từng nói, nhưng lúc này lại nghe Cố Học Võ
nói, Kiều Tâm Uyển vẫn thấy tổn thương như vậy, ánh mắt lộ rõ vẻ ủy
khuất, nếu anh thật như vậy hận cô, ghét cô, vậy bây giờ còn tới đây làm gì?
Cảm nhận được tâm tư của cô. Cố Học Võ thở dài: “Ba năm. Anh cho em cuộc hôn nhân không tình yêu hơn ba năm. Xem như là kế hoạch trả thù của anh đối với em. Chuyện này, anh thừa nhận là anh đã sai. Anh
không nên vì trả thù em mà cưới em. Anh xin lỗi.”
Kiều Tâm Uyển
ngơ ngác nhìn anh, trên lưng là bàn tay anh, hơi ấm xuyên thấu qua quần
áo thấm sâu vào da thịt cô khiến cô cảm thấy trong ngực cũng như có một
ngọn lửa thiêu đốt.
Đây là lần đầu tiên cô nghe Cố Học Võ xin lỗi cô vì cuộc hôn nhân ba năm đó. Cô hoàn toàn không có cách nào phản ứng
được. Cố Học Võ, xin lỗi cô, vì những tủi hờn cô đã từng chịu ba năm đó.
“Em gài bẫy anh. Anh thực sự giận em, em có thai, anh lại càng bất ngờ. Với anh mà nói, việc đó cũng chưa thể làm cho anh có cảm giác. Bởi vì,
những chuyện đó không liên quan tới anh. Cho đến lần ở trong thang máy,
anh thấy em dù thế nào cũng muốn liều mạng sanh đứa bé, lúc ấy, anh tuy
rằng không biết con là của anh nhưng mà anh bị em làm kinh ngạc.”
“Bối Nhi là con anh, điều này khiến anh thực sự sững sờ. Anh chưa từng nghĩ, anh sẽ có một đứa con. Anh đối với em, bắt đầu có tò mò, anh muốn biết
sức mạnh nào đã khiến em kiên trì như vậy. Rồi tò mò nhanh chóng thay
đổi. Thỉnh thoảng lúc anh đi công tác lại nghĩ đến em đang làm gì, Bối
Nhi đang làm gì? Trong lòng anh, ngay từ đầu trước hết là nghĩ đến con
gái, sau đó mới nghĩ đến em, nhưng sau đó lại là nghĩ đến em trước, rồi
mới nghĩ đến Bối Nhi.”
“Em không tin anh, anh thực sự rất tức
giận. Em muốn đưa con đi, anh thực sự căm tức. Em muốn thoát khỏi anh,
anh rất không vui vẻ. Cho nên, anh mới nghĩ một số biện pháp đưa em đi
lên đảo chỉ có chúng ta, anh muốn suy nghĩ cho kỹ càng, những cảm xúc
phức tạp này của anh là cái gì.”
“Kỳ thật anh đã biết. Cũng khẳng định. Anh thích em. Nhưng mà thích bao nhiêu thì anh lại không xác định được. Nhưng mà anh xác định một việc. Anh không thể cứ như vậy để em
đi, Tâm Uyển. Anh không muốn mất em.”
Anh một hơi nói hết những
lời nói lúc trước chưa từng nói. Hốc mắt Kiều Tâm Uyển đỏ ửng, ngơ ngác
nhìn khuôn mặt Cố Học Võ. Giọng anh rất êm tai, lời nói của anh cũng rất hay. Anh nói anh có tình cảm với cô. Nhưng mà…
“Anh đúng là, thích em.”
“Đúng vậy, thích. Thích đến mức có thể vì em mà tính mạng cũng không cần.” Cố Học Võ nhìn thấy vẻ phân vân trên mặt cô: “Ngày đó em bị Thang Á Nam
bắt cóc, em có biết trong lòng anh nóng như lửa đốt thế nào không? Anh
thiếu chút nữa là lục tung hết cả Bắc Đô. Tâm Uyển. Anh vì em, có thể
ngay cả tính mạng cũng không cần, đây không phải là có thể chứng minh
địa vị của em ở trong lòng anh sao?”
“Tôi không biết.” Kiều Tâm Uyển thật sự không biết: “Tôi chỉ biết, nếu người bị bắt là Chu Oánh, anh cũng sẽ làm như vậy.”
Cô không muốn nói như vậy nhưng lại phải nói như vậy. Đối với Cố Học Võ mà nói, anh là một người trọng tình trọng nghĩa. Cô là mẹ của con anh, anh thích cô, cô tin. Nhưng mà cô cũng tin anh yêu Chu Oánh. Hôm đó nếu
người bị bắt cóc là Chu Oánh, cô tin Cố Học Võ cũng sẽ làm như vậy.
Cố Học Võ ngớ ra, nhìn vẻ phân vân trên mặt Kiều Tâm Uyển mà nheo mắt lại: “Không tự tin về bản thân như vậy không phải là tính cách của Kiều Tâm
Uyển.”
“Anh đừng đánh trống lảng.” Kiều Tâm Uyển siết chặt hai
nắm đám: “Anh nói anh thích tôi, anh nói anh có tình cảm với tôi. Tôi
đều tin. Nhưng mà Cố Học Võ, tình cảm của anh đối với Chu Oánh càng sâu
hơn. Anh vừa rồi nói, những việc cô ta làm vì anh. Tôi đều không có làm
vì anh. Tôi tin ở một góc độ nào đó mà nói, anh thích tôi, muốn ở cùng
với tôi là bởi vì có Bối Nhi. Nếu không có Bối Nhi, chúng ta hiện tại
vẫn là người xa lạ. Anh có dám nói không phải không?”
Cố Học Võ
nheo mắt lại, không phủ nhận: “Đúng là nếu không có Bối Nhi, chúng ta
bây giờ vẫn chỉ là người xa lạ. Nhưng mà chuyện trên thế giới này, không có nếu như. Sự tồn tại của Bối Nhi là sự thật.”
Mà anh từ sau khi Bối Nhi được sinh ra đã dần dần bị Kiều Tâm Uyển hấp dẫn, cũng là sự thật.
“Cho nên, anh căn bản không phải yêu tôi, anh vẫn là vì con gái.”