“Hỏi anh cũng vô
dụng, có hỏi thì cũng phải hỏi Tâm Uyển có chịu hay không.” Trầm Thành
không chút e ngại trừng mắt nhìn Cố Học Võ.
Hai người quay qua
quay lại, tới tới lui lui đã lâu như vậy rồi nếu thực sự có thể sớm về
sống với nhau thì bây giờ cần gì phải nói những lời này? Anh thấy Cố Học Võ không thể đem lại hạnh phúc cho Kiều Tâm Uyển, nếu đã như vậy thì để cho anh tiến tới, vậy thì có gì không được?
“Cô ấy sẽ không đồng ý.” Cố Học Võ mặt không chút thay đổi nhìn anh: “Trầm Thành, cậu không hợp với cô ấy.”
Ném lại những lời này, anh lại đi vào phòng bệnh, không để ý đến Trầm Thành nữa. Trầm Thành nhìn theo bóng lưng anh, đây không phải là lần đầu anh
nghe thấy câu này. Hơn một năm trước, Cố Học Võ cũng từng nói với anh
như vậy, chỉ là lúc đó, ánh mắt của Cố Học Võ đối với Kiều Tâm Uyển đầy
căm ghét. Còn bây giờ…
Thu lại những suy nghĩ trong lòng, nhìn
vào chiếc điện thoại di động nắm trong tay, anh thực ra cũng biết anh
không hợp với Kiều Tâm Uyển, thực sự không thích hợp. Nhưng chỉ là trong lòng vẫn thấy không cam tâm. Vô cùng không cam tâm, anh không muốn kết
cục như vậy. Nhưng anh lại biết có một số chuyện ngay từ đầu đã định là
như thế. Anh có muốn giành giật thế nào cũng không thể thay đổi.
Trịnh Thất Muội mang toàn bộ túi quần áo bỏ lên xe. Hôm nay cô thuê một chiếc xe con dành riêng cho việc nhập hàng. Trở lại cửa hàng, cô nhờ nhân
viên cửa hàng phụ dỡ hàng xuống.
Thang Á Nam không biết sao lại
tới, nhìn thấy cô mang lỉnh kỉnh đồ đạc đi vào trong cửa hàng liền chủ
động đến giúp. Trịnh Thất Muội cau mày, yên lặng mang đồ xuống xe, sau
đó cùng nhân viên xách lên để vào chỗ, xong đâu đó lại phủi tay nhìn hai nhân viên khác.
“Hôm nay vừa nhập hàng mới, công việc rất nhiều, mọi người vất vả một chút, bày mấy bộ này lên đi, cũng sắp sang mùa rồi.”
“Dạ.” Hai nhân viên cửa hàng luôn tay luôn chân, đi theo giúp Trịnh Thất Muội, đem quần áo ra rồi bày lên giá.
Thang Á Nam không giúp được gì nên ngồi trên sofa, nhìn Trịnh Thất Muội bận
rộn tối mắt tối mũi mà trái tim không hiểu sao lại thấy yên ổn lạ kỳ.
Trong đầu anh hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên đụng độ Trịnh Thất Muội,
lúc đó cô đã túm lấy cổ áo anh mà hỏi: “Anh có phải là đàn ông không
vậy?”
Lúc đó, anh chỉ muốn cho người phụ nữ này một bài học, cho
cô ấy biết, anh đàn ông thế nào. Nào ngờ sự tình sau đó lại hơi mất
khống chế, không nằm trong phạm vi kiểm soát của anh.
Trịnh Thất
Muội không thể nghi ngờ là một người phụ nữ dịu dàng và xinh đẹp, cô đủ
xinh để thu hút bất kỳ người đàn ông nào, đương nhiên không bao gồm anh. Cuộc sống của anh ngày nào trên lưỡi dao cũng dính máu, sống hôm nay
không biết đến ngày mai, vì điều này nên anh không bao giờ nghĩ đến
chuyện kết hôn.
Phụ nữ đương nhiên cũng có, Hiên Viên Diêu đã
từng có một thời gian rất điên rồ. Mà lúc anh ta muốn điên cuồng chắc
chắn sẽ kéo người bên cạnh đi theo. Đối với Thang Á Nam mà nói, việc
quan hệ với phụ nữ còn không bằng đến trường bắn luyện kỹ thuật bắn.
Cũng là toàn thân đầm đìa mồ hôi nhưng lại khiến anh thấy thoải mái hơn.
Thân là Thang thiếu của Long đường nên có không ít phụ nữ vây quanh anh
nhưng anh không chơi đùa, cũng chưa bao giờ nghiêm túc với một người
nào. Nếu không phải Hiên Viên Diêu muốn anh tiếp cận Trịnh Thất Muội,
thì cuộc sống của cô và anh sẽ vĩnh viễn là hai đường thẳng song song,
không thể nào giao nhau. Nhưng trên đời này không có nếu như, anh và
Trịnh Thất Muội cũng vì đủ chuyện phát sinh mà gặp gỡ nhau, lại còn có
với nhau một đứa con.
Làm thế nào để tiếp cận cô, trong lòng anh
hiểu rất rõ, nhưng có một điều rất rõ ràng là lúc kết hôn với cô, anh
thực sự cảm thấy hạnh phúc. Chỉ không ngờ hạnh phúc thật sự quá ngắn
ngủi. Hiên Viên Diêu dùng cô để dụ Tả Phán Tình, sau đó anh không thể có lựa chọn nào khác hơn là đành phải nhốt cô. Lúc đó anh biết Hiên Viên
Diêu đã nghi ngờ anh.
Cá tính của Hiên Viên Diêu, anh không nắm
chắc. Có thể, anh ta sẽ hành hạ Trịnh Thất Muội đến chết cũng không biết chừng. Cho nên anh chỉ có thể ra tay trước, tuyệt tình với Trịnh Thất
Muội, giả vờ mình hoàn toàn không thèm để ý nhưng vẫn không thể ngăn cản việc thân phận bị bại lộ.
Có một thời gian anh đã hết sức lo
lắng. Sợ Hiên Viên Diêu sẽ trút giận sang Trịnh Thất Muội, nhưng ngay
vào lúc viên đạn của Hiên Viên Diêu găm vào trong lồng ngực, anh đột
nhiên lại thấy thanh thản. Hiên Viên Diêu sẽ không bỏ qua cho anh nhưng
cũng sẽ không trút giận sang Trịnh Thất Muội. Có lẽ là vì anh, cũng có
thể là vì Tả Phán Tình. Mặc kệ là như thế nào, Thang Á Nam cũng thấy yên tâm. Trước lúc anh mất đi ý thức đã nhờ Hiên Viên Diêu giúp anh chăm
sóc Trịnh Thất Muội. Mà anh tin, Hiên Viên Diêu nhất định sẽ đồng ý.
Chỉ là chuyện sau đó lại không nằm trong dự tính của anh. Trịnh Thất Muội
nghĩ anh đã chết nhưng vẫn kiên trì sinh con của anh. Chỉ bằng điểm này, anh đã rất biết ơn Trịnh Thất Muội. Anh từ nhỏ đã mồ côi nên rất khao
khát một gia đình đầm ấm. Nhưng bởi vì thân phận đặc biệt nên anh phải
kìm nén cái mong muốn ấy nhưng sâu trong thâm tâm, anh vẫn khát khao có
một gia đình. Mà lúc này, anh tin anh sẽ có một gia đình.
Nhìn
Trịnh Thất Muội bận rộn, trên trán thấm đẫm mồ hôi, anh đứng lên rót cho cô một ly nước, rút hai tờ khăn giấy đưa tới cho cô. Trịnh Thất Muội
đang định đứng lên rót nước, không ngờ Thang Á Nam đang cầm ly nước đứng trước mặt mình, cô hơi hoảng hốt, mất tự nhiên xoay mặt, không muốn
nhận ly nước trong tay anh.
Muốn đi vòng qua anh, Thang Nam Á lại đứng trước cô, tay nhét ly nước vào tay cô, Trịnh Thất Muội muốn đẩy ra lại sợ nước bắn lên người nên cô đành phải nhận lấy và uống một hơi cạn sạch.
Còn chưa kịp phản ứng gì thì bàn tay Thang Á Nam đã đưa về phía cô, lau khô những giọt mồ hôi trên trán cô. Trịnh Thất Muội đứng
yên không nhúc nhích, khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi cô có thể
cảm nhận được rõ ràng mùi hương trên người Thang Á Nam. Trừng mắt nhìn
anh một cái, cô đột nhiên dùng sức đẩy anh ra, thả cái ly xuống bàn trà
bên cạnh, liếc nhìn hai nhân viên trong tiệm, cô nói: “Mọi người trông
cửa hàng, tôi đi ra ngoài một chút. ”
Cô vội vàng nắm lấy túi xách, hai người nhân viên đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn Thang Á Nam cũng vội vàng chạy theo sau.
Tình huống lâm vào thế bế tắc. Cố Học Mai không để ý tới Đỗ Lợi Tân, mặc kệ
Đỗ Lợi Tân có nói thế nào, cô vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng. Sau
khi phẫu thuật một tuần là có thể bắt đầu tiến hành phục hồi chức năng,
bởi vì một thời gian dài không đi lại nên đôi chân của Cố Học Mai hoàn
toàn không có chút sức lực.
Phục hồi chức năng đối với cô mà nói
là một việc vô cùng cực khổ và đau đớn, cũng cần có người giúp đỡ nhưng
cô lại cự tuyệt sự giúp đỡ của Đỗ Lợi Tân. Chỉ cần tay Đỗ Lợi Tân vừa
đụng vào cô là cô sẽ hất ra. Cô có thể sẽ nhờ Cố Học Võ, nhờ Cố Học Văn
hay thậm chí là nhân viên y tế của bệnh viện giúp cô, chỉ không cần Đỗ
Lợi Tân giúp.
Đỗ Lợi Tân vẫn không từ bỏ, cô làm mặt lạnh một
lần, anh ta lại đến một lần. Nhưng mặc kệ anh ta có làm như thế nào, Cố
Học Mai vẫn không để ý là không để ý tới anh ta. Anh ta cũng không nản
lòng, vẫn tiếp tục đến mỗi ngày, sự kiên trì đó khiến ngay cả Trần Tĩnh
Như cũng cảm động. Sau đó lại nghe Cố Học Võ nhắc đến một lần, trong
lòng bà lại trách mình đã không quan tâm nhiều hơn đến con gái.
Nói cách khác, việc hôn nhân của hai đứa con này của bà nói không chừng đã
sớm quyết định rồi, vì sao lại phải kéo dài đến bây giờ? Cho nên mỗi lần nhìn Cố Học Mai, bà luôn có dáng vẻ muốn nói lại thôi, thỉnh thoảng lại rõ ràng ám chỉ cho Cố Học Mai chấp nhận Đỗ Lợi Tân. Trần Tĩnh Như còn
chưa dứt lời, Cố Học Mai đã phản ứng dữ dội hơn. Ban đầu khi thấy Đỗ Lợi Tân, cô chỉ làm mặt lạnh, tới sau này lại thành dứt khoát không nhìn
mặt anh ta, xem anh ta như không tồn tại. Mặc kệ Đỗ Lợi Tân có nói gì
với cô, cô cũng xem như không thấy. Đỗ Lợi Tâm trong lòng buồn bực lại
không giám tức giận. Chỉ có thể càng tỉ mẫn bù đắp, hi vọng Cố Học Mai
có thể tha thứ cho anh ta.
Lúc Cố Học Võ vừa bước vào liền nhìn
thấy Cố Học Mai chống tay lên hai bên tay vịn, cẩn thận đi từng bước về
phía trước. Làm phục hồi chức năng được nửa tháng, chân của cô cũng bắt
đầu có thể dùng sức, chỉ là không thể đi lâu, nếu không là sẽ đau. Quả
nhiên do luyện tập quá lâu, chân cô đã mềm nhũn, ngã chúi người về phía
trước. Cố Học Võ bước nhanh về phía trước giữ lấy cơ thể của cô không để cô ngã.
“Anh?” Cố Học Mai nhìn thấy anh liền thở phào nhẹ nhõm,
buông lỏng người, dồn toàn bộ trọng lượng lên trên người anh: “Sao anh
lại đến đây?”
“Vừa vặn đang rảnh.” Cố Học Võ đỡ lấy Cố Học Mai
rồi dìu cô quay về phòng bệnh. Giọng Cố Học Võ rất nhẹ: “Em đó, có luyện tập cũng phải chú ý đến bản thân một chút, bác sĩ Locker đã nói rồi,
mới đầu không nên nóng vội quá.”
“Em không sao.” Cố Học Mai lau mồ hôi trên khuôn mặt nhìn Cố Học Võ: “Em còn có thể tập thêm nửa tiếng nữa.”
“Trước tiên cứ nghỉ ngơi đi đã.” Cố Học Võ nhìn khắp phòng bệnh rồi nói: “Sao hôm nay thím không đến?”
“Mẹ em vừa mới đi. Em kêu đói bụng nên bà về nhà bảo thím Trương nấu canh
cho em rồi.” Tất cả mọi người đều phải đi làm, còn cô thì cứ như phế
nhân, Cố Học Mai hận không thể mau chóng bình phục.
Đỡ cô ngồi
xuống giường, Cố Học Võ vừa đi rót nước cho cô vừa nói: “Viện trưởng
Trương hôm nay có gọi điện cho anh, ông ấy bảo em nghỉ ngơi cho tốt,
việc ở viện em không cần phải lo.”
“Dạ.” Cố Học Mai gật đầu, liếc mắt nhìn Cố Học Võ một cái, đột nhiên bắt lấy tay anh: “Anh, anh giúp em được không?”
“Giúp em chuyện gì?” Cố Học Võ không hiểu lắm nhìn cô.
“Em muốn rời khỏi nhà, em muốn đi nước ngoài, đi đâu cũng được chỉ cần không phải ở lại đây là được.”
Cô dốc sức làm phục hồi chức năng như vậy chính là muốn có thể mau chóng rời đi.
“Học Mai.” Ngồi xuống trước giường bệnh, nét mặt anh hiện lên vẻ không đồng ý: “Em đi rồi Đỗ Lợi Tân phải làm sao?”
Cố Học Mai im lặng, tay xoắn lại với nhau: “Anh ta là anh ta, em là em, em và anh ta đã không còn có quan hệ gì nữa rồi.”
“Nhưng cậu ta rất yêu em.”
Cố Học Mai xoay mặt đi, lúc này cô không muốn nghe câu này nhất.
“Học Mai.” Cố Học Võ hết sức đau lòng nhìn cô: “Đỗ Lợi Tân thực sự rất yêu
em, nếu em bỏ lỡ cậu ta, anh dám cá rằng cả đời này em sẽ không tìm được người đàn ông nào yêu em hơn cậu ta đâu.”
“Yêu em chính là cùng
người phụ nữ khác lên giường sao?” Cố Học Mai nhoẻn cười, cười đến châm
chọc: “Em thật đúng là biết anh ta yêu em nhiều như thế nào rồi.”
“Trong chuyện này có hiểu lầm. Học Mai, cậu ta nói, cậu ta nói…” Cố Học Võ
cũng không biết phải giải thích như thế nào: “Cậu ta nói trong lòng em
vẫn còn thương nhớ Lương Hữu Thành, có thật không?”
Cố Học Mai
sững người, khí thế mới vừa rồi đã giảm đi, cô đột nhiên không biết nên
nói gì. Cố Học Võ nhìn vào khuôn mặt của cô, không thể tin được: “Học
Mai. Lương Hữu Thành đã ra đi lâu vậy rồi mà em vẫn còn nhớ cậu ấy.”
Tay Cố Học Mai xoắn chặt, khuôn mặt xanh xao hiện lên vài phần bất đắc dĩ,
cô không có, cô chỉ là… Nhìn thấy ánh mắt Cố Học Võ không đồng ý, cô đột nhiên hừ nhẹ một tiếng.
“Anh chỉ biết nói em, anh không phải
cũng giống em sao? Chu Oánh đi lâu như vậy rồi mà không phải anh vẫn
luôn nghĩ về chị ấy sao?”