Cố Học Võ sửng sốt
một chút, cuối cùng ngồi xuống trước bia mộ, nhìn gương mặt trước mắt
chẳng khác nào Chu Oánh mà trong lòng ngổn ngang trăm mối, nhưng anh vẫn không nói gì.
Lý Lam lấy khăn tay ra lau khô nước mắt trên mặt. Nhìn Chu Oánh trên bia mộ chậm rãi mở miệng.
Bốn năm trước, Lý Lam là một thiên kim tiểu thư được gia đình rất cưng
chiều. Ba mẹ cô ta vì mải lo làm ăn mà không có thời gian quan tâm đến
cô ta. Cô ta suốt ngày dạo phố, mua sắm, chơi bời. Mấy chuyện này
cũng không tính là gì. Cuối cùng, cô ta quen với một đám bạn, uống rượu, hút thuốc, bài bạc, ngày nào chưa chơi tới khuya lơ khuya lắc là tuyệt
đối không chịu về nhà. Ba mẹ cô ta nói cũng không được, quản cũng không
xong. Lâu dần cũng mở một mắt nhắm một mắt mặc kệ cô ta.
Sau đó
có một tối, Lý Lam như thường lệ đi theo một đám gọi là bạn thân và bạn
hữu vào night club chơi bời. Nào ngờ một gã “bạn thân” trong đó nổi ý
xấu, hắn ta động tay động chân với Lý Lam, muốn khi dễ cô ta. Lý Lam tuy rằng chơi rất hăng, nhưng vẫn có chừng mực. Cô ta vật lộn với hắn ta
sau đó quăng cho hắn một bạt tai rồi chạy trốn. Hắn ta không cam lòng,
đuổi theo sau.
Lý Lam leo lên xe, trong lòng chỉ muốn mau chóng
chạy thoát nên không để ý đèn tín hiệu phía trước đã chuyển sang đỏ,
nhất thời không cẩn thận mà tông vào một chiếc xe khác.
Cô ta bởi vì vội vả bỏ đi mà quên không cài dây an toàn. Gương mặt đập thẳng vào
kính chắn gió bị tổn thương hoàn toàn, xương sườn bị gãy hai cái. Một
con mắt cũng bị kính đâm bị thương. Lúc đưa vào bệnh viện, cô ta chỉ còn lại một hơi tàn.
Ba mẹ cô ta vô cùng lo lắng, dù sao họ cũng chỉ có một đứa con này nên nài nỉ bác sĩ dù thế nào cũng phải cứu được Lý
Lam. Nào ngờ, Lý Lam ngoài chấn thương sọ não, gương mặt cũng bị kính
cắt nát. Còn có một vấn đề nghiêm trọng nhất là mắt của cô ta bị mảnh
thủy tinh đâm hỏng giác mạc, không thể nào nhìn thấy được nữa.
Lúc Lý Lam biết một con mắt của mình đã không còn nhìn thấy, cô ta hoàn
toàn không thể khống chế được cảm xúc. Cô ta vô cùng kích động, nhất
quyết không chịu phối hợp với bác sĩ, đập vỡ hết đồ đạc, không chịu uống thuốc, ngày nào cũng nổi điên lên gào thét. Y tá nhìn thấy cô ta là
trốn, bác sĩ thấy cô ta là phiền. Cô ta muốn có một hộ lý nhưng lại
chẳng ai chịu đến chăm sóc cho cô ta.
Sau đó, cô ta nhìn thấy mặt mình băng đầy băng gạc. Hoảng sợ, căm hận đến cực điểm cô ta lại một
lần ném toàn bộ đồ để trên đầu giường xuống đất. Không ngờ một cái ly để trên đầu giường bay đi ra ngoài, nện vào cửa, một người tình cờ đi qua
cửa giẫm phải mảnh chai mà bị thương.
Lý Lam nhìn thấy có người
bị mình làm bị thương thì nhất thời giật mình, lại nhìn thấy đó là một
cô gái rất xinh đẹp, lại rất gầy yếu, cô đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn
thấy những mảnh vỡ trên mặt đất, lại nhìn Lý Lam đang nổi điên ở trong
phòng. Sau đó cô làm một động tác khiến Lý Lam vô cùng kinh ngạc.
Cô hoàn toàn không để ý đến chân mình vừa mới bị mảnh thủy tinh cắt bị
thương mà ngồi xổm xuống, bắt đầu nhặt những mảnh nhỏ lên, sau đó thu
dọn gọn gàng.
Lý Lam nhất thời kinh ngạc đến ngây người, nhìn cô
gái kia thu dọn hết những mảnh thủy tinh, lại giúp cô ta dọn dẹp phòng
bệnh, sau đó lại không nói gì mà bỏ đi. Lúc Lý Lam còn đang cảm thấy cô
gái thật kỳ lạ thì cô gái đó lại đến. Cô cầm trên tay một quyển sách.
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Lý Lam, cô nhẹ nhàng mỉm cười.
“Chắc là cô đau lắm đúng không? Nếu cô thật sự đau quá thì đọc sách đi.”
“Cút ngay.” Lý Lam căn bản không cảm kích: “Cô là ai? Ai mượn cô xen vào việc của người khác?”
“Tôi là tình nguyện viên của bệnh viện.” Cô gái cười yếu ớt: “Tôi tên là Chu Oánh, mọi người đều gọi tôi là oánh oánh. Cô cũng có thể gọi tôi như
vậy.”
“Đi chết đi.” Lý Lam lúc này mới phát hiện bảng tên đeo
trước ngực Chu Oánh: “Ai muốn cô xen vào việc của người khác. Tôi ghét
các người, cô cút ra cho tôi.”
“Cô cần gì phải như vậy?” Chu Oánh nhìn Lý Lam: “Cô không phối hợp như vậy thì bệnh tình làm sao mà tốt lên được?”
“Tốt cái gì?” Lý Lam cắn răng, nghĩ đến bộ dạng như quỷ của mình: “Mặt của
tôi mặt hỏng rồi, mắt cũng bị hư một con. Cô nhìn tôi đi. Cả đầu băng
gạc. Tôi chính là một con quái vật. Quái vật.”
“Ít nhất thì cô vẫn còn sống.” Chu Oánh nhìn Lý Lam, giọng rất nhẹ: “Cô còn có hy vọng.”
“Cô thì biết cái gì? Cô biết cái gì là hy vọng? Một cô gái gương mặt bị hủy rồi thì còn có cái gì là hy vọng?”
“Chính là cô vẫn còn sống.” Chu Oánh vẫn nói câu đó: “Hiện nay y học phát
triển, gương mặt bị hủy thì có thể phẩu thuật thẩm mỹ, mất đi con mắt
cũng có thể chữa được, chỉ cần còn sống là còn hy vọng.”
“Hy
vọng?” Lý Lam nhìn Chu Oánh, vẻ mặt khinh thường: “Mấy kẻ các người toàn nói lý thuyết suông. Đó là bởi vì chuyện không có xảy ra với mấy người. Nếu đổi lại là cô thì cô có nói như vậy không.”
“Nếu đổi lại là
tôi thì sẽ chẳng còn hy vọng.” Chu Oánh mím chặt môi, trong mắt hiện lên một tia chua sót: “Tôi chỉ còn sống thêm được ba tháng. Hy vọng gì cũng chẳng còn.”
Chu Oánh nói xong câu đó cũng ngây ra không nói nổi
nữa, để sách lại rồi xoay người rời đi. Lý Lam lần đầu tiên gặp mặt Chu
Oánh chính là bắt đầu như vậy. Sau đó cô ta mới biết, Chu Oánh bị ung
thư tử cung. Đã phẫu thuật một lần nhưng giải phẫu thất bại. Cắt bỏ tử
cung cũng không cắt hết được tế bào ung thư đã bắt đầu di căn tới gan
của cô. Bác sĩ nói cô nhiều nhất chỉ còn có thể sống thêm ba tháng.
Lý Lam hoàn toàn không tin trên thế giới lại có một cô gái như vậy, rõ
ràng bản thân bị bệnh sắp chết, lại còn có sức đi giúp người khác. Cô
hình như ngày nào cũng rất vui vẻ làm tình nguyện viên, đối với người
bệnh nào trong bệnh viện cũng cười, an ủi bọn họ là mọi chuyện rồi sẽ
qua. Cô không mặc áo bệnh nhân mà mặc áo tình nguyện viên. Cô nói, cô
không thích bệnh viện, ngày nào cũng phải đối mặt với bệnh tật, chết
chóc rồi lại không thể không ở trong này.
Nhưng cô lại dường như
rất buồn, lúc không có ai ánh mắt của cô lại đầy vẻ u sầu. Lúc đó, bệnh
tình Lý Lam đã ổn định, bác sĩ đang thảo luận làm phẫu thuật cấy da cho
cô ta. Ba mẹ cô ta cũng đi khắp nơi tìm giác mạc cho cô ta.
Lý
Lam rất buồn bực, cô ta sợ giải phẫu thất bại, sợ mình không thể sống
tiếp, Chu Oánh lúc đó ngày nào cũng đến với cô ta, liên tục cổ vũ cô ta, mang sách cho cô ta đọc. Sau đó vào một ngày trước khi Lý Lam phẫu
thuật đã hỏi Chu Oánh: “Cô không có người nhà sao? Vì sao cô lại bị
bệnh, người nhà cô không đến với cô sao?”
“Tôi không có người nhà.” Chu Oánh thản nhiên mở miệng: “Tôi từ nhỏ đã mồ côi.”
Lý Lam lúc này không biết phải nói gì. Cô ta vẫn cảm thấy mình rất thảm,
nhưng lại không biết nói gì, so với cô ta, trên thế giới này còn có
người còn thảm hơn cô ta.
“Vậy, vậy nếu cô…” chết rồi thì cô phải làm sao?
“Không sao, những người của bệnh viện sẽ xử lý.” Chu Oánh căn bản không thèm để ý: “Chết là hết, còn để ý làm gì?”
Lý Lam đột nhiên đau lòng, đau lòng cho cô gái có sắc mặt tái nhợt này, cô ta thật sự không hiểu. Phải ở tình huống như thế nào, một người mới có
thể kiên cường, thản nhiên đối mặt với cái chết của mình như vậy.
Cô ta thích Chu Oánh, ngày nào, cô ta cũng muốn ở bên nói rất nhiều chuyện với Chu Oánh. Chu Oánh ngày nào không đến với cô ta là cô ta lại chịu
không nổi. Chu Oánh cũng rất tốt bụng, không có việc gì là ở trong bệnh
viện với cô ta. Ngắn ngủn trong hơn một tháng, tình cảm của hai người đã nên chẳng khác nào chị em.
Lý Lam vẫn luôn để ý đến vết sẹo trên mặt. Chu Oánh liền hay nói giỡn: “Dù sao chị cũng không còn sống được
lâu, nếu em muốn thì cứ lấy mặt của chị này.”
“Nói đùa gì vậy.”
Nếu là Lý Lam trước đây thì nhất định sẽ không thấy dùng mặt của người
khác có gì sai. Nhưng lúc này, cô ta vô cùng không vui khi nghe cô nói
như vậy: “Chị cũng phải cố lên. Em tin chị sẽ khỏe thôi.”
Chu
Oánh cười cười, lúc này cô đã chẳng còn muốn nghe mấy lời an ủi nữa rồi. Cô rất rõ cơ thể của cô, cô thậm chí còn bỏ trị liệu. Bởi vì cô rất rõ
cho dù có điều trị thế nào thì kết quả vẫn giống nhau.
Tế bào ung thư đang cắn nuốt nội tạng của cô, tối nào cô cũng đau đớn giãy dụa. Cô đã thấy mình sống đủ rồi, nhưng, cô không muốn tự sát, ở quê cô có một
câu truyền miệng là người tự sát sẽ không thể đầu thai, sau khi chết sẽ
phải làm cô hồn dã quỷ. Cô không muốn như vậy. Cho nên vẫn luôn cố chịu, vài lần, Lý Lam muốn cùng ngủ với cô, sau đó đến tối lại nhìn thấy cô
bị đau đớn tra tấn, thường xuyên cả đêm không ngủ.
Tới hai tháng
sau, Chu Oánh gầy yếu đi rất nhanh. Hai má của cô hõm sâu, sắc mặt càng
ngày càng tái nhợt, đầu ngón tay lại bắt đầu nổi lên gân xanh. Lý Lam
nhìn thấy cô mỗi ngày đau đớn nhưng lại không thể làm bất cứ chuyện gì
cho cô.
Cô còn rất thích đọc sách, chỉ cần cơ thể không đau là cô nhất định sẽ đến các phòng bệnh khác, an ủi cái bệnh nhân. Sự lạc quan
của cô khiến các bác sĩ và y tá trong vô cùng kính nể.
Một tháng
cuối cùng, cuộc giải phẫu đầu tiên của Lý Lam tiến hành rất thuận lợi.
Nhưng vẫn còn phải làm giải phẫu lần thứ hai, lần thứ ba. Còn Chu Oánh
lúc này đã ốm đến không còn nhìn ra nữa. Những cơn đau cùng cực khiến cô ngày nào cũng rất gian nan nhưng cô vẫn cố chịu, ngày nào cũng bảo mình cố gắng mỉm cười. Lý Lam đã chịu không nổi, cô ta không thể để Chu Oánh rời đi, mới ngắn ngủi hơn hai tháng mà Chu Oánh trong lòng cô ta đã
chẳng khác nào một người chị.
“Chị, em cầu xin chị, chị tiếp nhận điều trị đi. Em tin tưởng sẽ tốt mà.”
Chu Oánh nhìn cô, lắc lắc đầu: “Không sao. Chị đã chuẩn bị cả rồi.”
Đối với cô mà nói, chết chính là giải thoát, ít nhất cô không cần mỗi ngày mỗi đêm đau đớn như vậy.
“Nhưng em chưa chuẩn bị xong.” Lý Lam khóc: “Em không muốn chị đi. Chị, chị
tốt như vậy, trẻ như vậy, sao có thể cứ như vậy mà ra đi chứ?”
“Chị không sao.” Chu Oánh nhìn Lý Lam, hôm nay tinh thần của cô đặc biệt
tốt, cầm lấy tay Lý Lam: “Chị có một chuyện cứ giấu mãi trong lòng đã
lâu. Nếu em thực sự luyến tiếc chị thì giúp chị một việc.”
“Chị muốn em giúp cái gì?” Lý Lam dùng sức gật đầu: “Chị muốn em giúp cái gì, em cũng làm.”
“Chị có một người yêu.” Gương mặt Chu Oánh bởi vì nhớ đến Cố Học Võ mà vô
cùng hạnh phúc: “Chị rất yêu anh ấy, rất yêu, rất yêu. Nhưng chị lại
không thể ở bên anh ấy. Lý Lam, nếu chị chết, chị sẽ hiến giác mạc của
chị cho em, chị chỉ có một nguyện vọng, em đi thay chị nhìn anh ấy một
cái. Chị không cần nhiều, chỉ cần nhìn anh ấy một cái là được.”
Cô chỉ muốn biết, anh sống thế nào, có hạnh phúc hay không, chỉ thế thôi.
“Chị?” Quen Chu Oánh lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Lý Lam nghe cô nhắc đến người yêu của mình: “Vậy người đó ở đâu? Làm thế nào em tìm được
anh ấy? Em…”
“Em đừng lo, chị sẽ từ từ kể cho em.” Chu Oánh dưới
sự trợ giúp của Lý Lam mà ngồi dậy, cô vươn tay, từ trong áo mình kéo ra một cái vòng cổ.
Cô nhìn Lý Lam: “Hôm nay là sinh nhật chị, cái
vòng cổ này là anh ấy tặng cho chị. Chị vẫn luôn đeo nó chưa từng lấy
xuống một lần. Tiểu Lam, chị rất thích em. Em là một cô gái tốt. Cái
vòng cổ này chị tặng lại cho em.”
“Chị…” Lý Lam khóc không thành
tiếng, nhìn cô giống như đang trăn trối: “Chị đừng nói nữa, hôm nay sinh nhật chị, sẽ rất vui đấy. Em đi mua bánh ngọt. Chúng ta vui vẻ chúc
mừng sinh nhật chị.”
“Không sao.” Chu Oánh lắc đầu: “Chị không để ý những thứ này, chị chỉ để ý đến anh ấy. Anh đã từng cùng chị trải qua một sinh nhật vui vẻ, vậy là chị đã không còn tiếc nuối gì.”
“Chị…”
Chu Oánh nói rất nhiều sau đó lại ngủ. Lúc đó, sinh mệnh của cô gần như đã
sắp đi đến đoạn cuối. Sau đó, thời gian cô ngủ càng ngày càng nhiều,
thời gian tỉnh càng ngày càng ít. Nhưng cô vẫn không quên chính sự, tìm
người tới chứng thực, ký đơn hiến tặng di thể. Theo đó sau khi cô chết,
giác mạc sẽ hiến tặng cho Lý Lam, còn những bộ phận khác còn có thể dùng trên người cô đều hiến tặng hết.
Một tuần sau, ở trong bệnh
phòng, Chu Oánh vĩnh viễn nhắm hai mắt lại, trên tay nắm chặt một lá
thư. Thư gửi cho Lý Lam. Cô nói, trong khoảng thời gian ba tháng quen
biết Lý Lam này, cô đã rất vui, cảm giác như là có thêm một cô em gái.
Cô vốn là một đứa trẻ mồ cô, không vướng bận gì sống ở trên thế giới. Cô không để ý đến cái chết, nhưng có một việc, cô lại không thể nào bỏ
xuống được. Mà tất cả những gì cô không bỏ xuống được đều ở trong lá
thư.
Lý Lam nhận giác mạc từ Chu Oánh, con mắt kia cũng đã lấy
lại được ánh sáng, lúc chuẩn bị làm giải phẫu lần thứ hai, cô ta đã nói
với bác sĩ, cô ta muốn chỉnh thành Chu Oánh. Chu Oánh rất đẹp, cô là một cô gái thiện lương, cô ta nhận được giác mạc của cô, cũng hy vọng có
thể dùng dáng vẻ của cô mà tiếp tục sống ở trên thế giới này.
Chờ cô ta hoàn toàn hồi phục, làm xong hết mọi thủ thuật cũng đã là chuyện
của nửa năm sau. Cô ta theo địa chỉ trên thư, tìm được gian nhà trệt nhỏ Chu Oánh từng ở, dưới giường có một cái hộp sắt nhỏ.
Lý Lam nói đến đó, lại khống chế không được nước mắt chảy xuống. Cô ta lau khô nước mắt, nhìn Cố Học Võ đã ngây ngốc không nói một câu, từ trong
túi lấy cái hộp sắt đó ra.
“Đây là cái của chị để lại. Tôi vẫn giữ giúp chị ấy, bây giờ thì giao lại cho anh.”
Cô ta nói xong câu này liền đứng lên, bởi vì ngồi dưới đất quá lâu nên
chân cô ta có hơi tê. Chống bia mộ đứng lên, cô ta nhìn tấm ảnh Chu Oánh trên bia.
“Tôi là một cô gái rất bốc đồng, lúc nào cũng vậy,
nhưng từ khi quen Chu Oánh, tôi mới phát hiện, tôi đã sống hoàn toàn vô
nghĩa. Sau khi chị ấy đi, tôi bởi vì tò mò mà đã đọc nhật kí của chị ấy, rồi biết đến anh.”
“Tôi vốn chỉ tính thay chị ấy, nhìn anh một
cái. Chỉ cần nhìn một cái là được. Tôi cứ tưởng anh sẽ vì tôi bề ngoài
giống chị ấy mà sẽ đến bên tôi. Tôi thừa nhận, tôi đã thích anh.”
Không. Có lẽ không phải là thích. Mà là yêu. Lý Lam sẵn lòng thừa nhận, ở sâu trong thâm tâm, cô ta yêu Cố Học Võ, cho nên…