Cho dù chạy trốn tới
chân trời góc biển, cô tin rằng Hiên Viên Diên cũng có biện pháp tìm ra
mình. Nếu đã thế, vậy không bằng cô chết ngay tại đây.
“Cô thế này rất ngu xuẩn.”
“Tôi cũng sợ chết.” Còn chưa nhìn thấy con lớn lên, Trịnh Thất Muội không
muốn chết như thế, nhưng cô lại càng không muốn con mình về sau luôn
sống trong sợ hãi và trốn tránh, rồi sau đó là chết trong sợ hãi.
“Cho dù tôi sợ chết, tôi cũng không muốn mang con trốn sang nơi khác. Tôi sẽ ở đây không đi đâu hết.”
Cô đi cũng được nhưng ba mẹ cô, con trai cô thì sao? Cô không thể ích kỉ tùy hứng mà bất chấp tất cả như vậy.
Thang Á Nam lặng im nhìn sự quật cường trong mắt Trịnh Thất Muội.
Trịnh Thất Muội cười cười, Thang Á Nam nhắc nhở cô như vậy là cô đã rất vui rồi: “Không cần nói nữa. Tôi không sao đâu.”
“Trịnh Thất Muội.” Thang Á Nam không thể nói rõ cảm xúc kỳ quặc trong lòng anh lúc này là thế nào. Rất nhiều cảm xúc anh không thể lý giải cũng bắt
đầu trào dâng.
“Cô thế này sẽ không có lợi.”
Không chỉ không tốt mà còn là ngốc đến tột cùng.
“Cũng chẳng xấu gì.” Trịnh Thất Muội lắc đầu: “Mà có xấu thì cũng chỉ xấu đến vậy thôi. Tôi không sợ.”
Thang Á Nam không nói gì, anh đã hiểu ý của Trịnh Thất Muội, đứng dậy, xoay
người rời khỏi. Trịnh Thất Muội đột nhiên gọi anh: “Thang Á Nam, cám ơn
anh.”
Anh hơi dừng lại, rồi lại không do dự bước ra ngoài. Trịnh
Thất Muội nhìn bóng lưng anh rời khỏi mà thở dài thật dài, tâm trạng lập tức trở nên mất mát.
. . . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . . . .
Những ngày kế tiếp đối với Trịnh Thất Muội mà nói trở nên hơi kỳ lạ. Vì sao
nói như vậy? Thang Á Nam ngày nào cũng tới cửa hàng. Cô không biết anh
đang nghĩ gì nhưng ánh mắt anh nhìn cô rất phức tạp.
Sáng sớm,
anh đã đi theo nhìn cô mang theo Tiểu Niệm từ nhà đến cửa hàng. Ban
ngày, anh sẽ ngồi trong cửa hàng, thỉnh thoảng sẽ đi đâu đó một chút rồi lại nhanh chóng trở về. Lại còn thường xuyên dùng ánh mắt hết sức kỳ
quái này nhìn cô, cô cố gắng lắm mới không để ý đến nó. Buổi tối, cô về
nhà, anh sẽ đi theo cô, tiễn cô về đến tận nhà. Nhìn thấy cô vào cửa,
rồi mới đi.
Trịnh Thất Muội cũng không rõ Thang Á Nam nghĩ gì.
Mãi cho đến một ngày, vẻ mặt anh đề phòng nhìn cửa hàng đối diện. Trong
khoảnh khắc đó, cô dường như cảm giác được trên người anh phát ra sát
khí. Sau đó anh chạy qua cửa hàng kia. Tiếp đó lại quay về, im lặng đưa
mắt nhìn Trịnh Thất Muội rồi lại ngồi trong cửa hàng.
“Anh, anh
có chuyện gì sao?” Trịnh Thất Muội đúng là vẫn không nhịn được mà hỏi
nghi vấn trong lòng mình. Thang Á Nam nhìn cô, gương mặt không chút thay đổi, khẽ lắc đầu.
“Không có.”
“Vậy anh…” Cô nhìn ra bên ngoài, ngoại trừ dòng xe qua lại, cô chẳng thấy gì cả: “Ban nãy anh…”
“Tôi không sao.”
Thái độ lạnh như tiền, nét mặt chống đối ấy khiến Trịnh Thất Muội tổn
thương. Mấp máy môi, muốn nói cái gì lại nói không được. Cô đang chờ
mong điều gì? Cô tưởng Thang Á Nam ngày đó đến cảnh cáo cô chứng tỏ anh
đã khôi phục trí nhớ, trong lòng đã có cô sao?
Không, không phải. Chẳng qua là trái tim anh, tấm lòng thiện lương và chính trực của anh
khiến anh không có cách nào ra tay với phụ nữ. Chứ không phải là anh nhớ ra cô. Cô căn bản không được kỳ vọng quá nhiều, bởi điều đó nực cười,
ngu xuẩn biết bao.
Thang Á Nam mấy ngày nay luôn xuất hiện, không chỉ cô mà cả nhân viên cửa hàng cũng thấy bất thường. Cả Trịnh mẹ lúc
đến cửa hàng giúp con gái trông cháu ngoại cũng bị sự xuất hiện của
Thang Á Nam dọa cho hết cả hồn.
Vẻ mặt Trịnh Thất Muội đau khổ,
ngay cả giải thích cũng lười mà cũng không biết phải giải thích thế nào. Trịnh mẹ cũng hiểu. Nhìn bộ dạng con gái cũng không hiểu gì như mình.
Tuy rằng bà không nói ra nhưng vẫn thấy con gái mệnh khổ. Muốn khuyên
Trịnh Thất Muội, lại không biết bắt đầu khuyên từ đâu. Tới sau cùng,
cũng chỉ có thể im lặng.
Đủ loại cảm giác hòa vào nhau khiến tâm
trạng cô khá tệ. Không muốn đối mặt với những cảm xúc tiêu cực này,
Trịnh Thất Muội chỉ có thể chơi với con. Trong lòng có chút hận, có chút oán. Cô phải đuổi gã đàn ông này ra, không cho anh đứng ở trong cửa
hàng mình. Không cho anh đứng ở chỗ mình có thể thấy được. Ít nhất không nhìn thấy anh, cô sẽ không đau lòng, sẽ không khó chịu.
Nhưng
tại sao, cô lại luyến tiếc? Bởi vì cô phát hiện cô không thể hận anh.
Hận anh cái gì? Hận anh mất trí nhớ? Hận anh tuyệt tình? Không. Đó vốn
không phải lỗi của anh, cô có tư cách gì hận anh?
Nhưng không hận thì không thể không đau. Mà nghiêm túc ngẫm lại, Trịnh Thất Muội, mày
thật đê tiện. Làm sao có thể đê tiện như vậy?
“Mày thực đê tiện.” Cô khẽ nói với chính mình. Giọng cô rất nhỏ nhưng Thang Á Nam vẫn nghe
thấy, anh quay sang nhìn Trịnh Thất Muội.
Lúc này cô đang ngồi
bên xe đẩy, nhìn Tiểu Niệm nằm trong xe, đôi mắt nước khép hờ. Mái tóc
dài buông xuống, có chút mờ mịt, có chút tự giễu, dáng vẻ như vậy khiến
anh khó chịu.
Muốn nói cái gì lại có cảm giác bị nhìn trộm khiến
cơ thể anh chấn động, xoay mặt qua, đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Nhưng lại chẳng có gì, tuy thế anh vẫn đề cao cảnh giác như cũ.
Lúc ăn
cơm, Thang Á Nam lại sang tiệm cơm gần đó giải quyết bữa tối. Nhìn anh
rời đi, Trịnh Thất Muội lại thấy mất mát, có vài lần, cô muốn gọi anh
cùng ăn, nhưng thấy sắc mặt anh thì lại nói không nên lời.
Thang Á Nam bây giờ trở thành một sự tồn tại kỳ quái ở ngay bên cạnh Trịnh Thất Muội. Ngay cả một số khách hàng cũng có cảm giác ấy. Hỏi Trịnh Thất
Muội có phải cãi nhau với Thang Á Nam hay không, dù sao trước đây khi
Thang Á Nam ở cửa hàng đã có không ít khách hàng nhìn thấy anh. Trịnh
Thất Muội đành phải lắc đầu, nói anh gần đây bị tai nạn xe cộ, mất trí
nhớ nên có chút là lạ.
Đối với những ánh mắt hoặc thông cảm, hoặc thương hại đó, Trịnh Thất Muội cũng không để ý. Nhưng cô thấy mệt. Cảm
giác này thật tra tấn con người ta mà. Một người đàn ông, người đàn ông
mày yêu, ba của con mày, ngày nào cũng xuất hiện trước mặt mày nhưng anh ta lại không yêu mày, không nhận ra mày, thậm chí còn có thể giơ súng
bắn mày…
Điều khiến cô bất ngờ là sau khi cho nhân viên cửa hàng
về nhà trước, tính toán sổ sách xong đóng cửa hàng, cô đẩy xe nôi về nhà mà lại không thấy Thang Á Nam đâu. Không biết đi làm cái gì nữa.
Không còn bóng dáng cao lớn vẫn luôn theo bên mình khiến lòng cô trào dâng vô số cảm giác mất mát. Chuyện đã chẳng có gì bất ngờ mà sao đối mặt vẫn
thấy khó chịu, mất mát như vậy.
Trời đã tối muộn, xe trên đường
cũng ít hẳn đi, rẽ qua con đường nhỏ phía trước là có thể về tới nhà.
Trịnh Thất Muội quẹo vào, mới đi vài bước vào trong, một bóng người xuất hiện chắn trước mặt cô.
Cô thoáng sửng sốt, nhìn người đàn ông
đột nhiên xuất hiện trước mắt, sắc mặt có vài phần nghi hoặc, muốn nói
cái gì nhưng tên đàn ông ấy đã rút từ trong ngực ra một khẩu súng chĩa
vào đầu cô. Ánh đèn đường âm u từ bên ngoài giao lộ chiếu vào khiến khẩu súng lục màu bạc ấy nhìn có chút sắc lạnh.
Cô kinh ngạc đến quên cả cách nói. Đây không phải lần đầu tiên cô bị người ta chĩa súng vào
đầu, nhưng so với mấy lần kia, lần này cô bỗng nhiên không sợ hãi. Nhìn
người kia, ánh mắt đảo qua sau lưng hắn: “Thang Á Nam đâu?”
A
Long thoáng sửng sốt, người phụ nữ này vậy mà không sợ chết? Mở chốt an
toàn, thần sắc anh ta ngưng trọng: “Tôi đã điều anh ta đi rồi. Anh ta sẽ không tới cứu cô đâu.”
Trịnh Thất Muội hiểu rõ ý tứ trong lời
của A Long, đột nhiên hiểu được vì sao mấy ngày nay Thang Á Nam cứ đứng ở trong cửa hàng quan sát cô, chính là sợ có người ra tay với cô.
Nội tâm dâng lên vô số tình cảm phức tạp, cô phải nói cái gì? Thang Á Nam
không nhớ cô, nhưng mấy ngày nay vẫn đi theo bảo vệ cô. Hành động của
anh không phải là đang bảo vệ cô chứ? Anh sợ cô xảy ra chuyện, cho nên
mới đi theo cô? Thang Á Nam ơi là Thang Á Nam. Tại sao anh phải làm vậy? Anh rõ ràng đã quên hết mọi thứ. Anh rõ ràng đã giơ súng vào em. Tại
sao, tại sao phải hành động thế này?
Sắc mặt Trịnh Thất Muội phức tạp, rất nhiều, rất nhiều tình cảm bắt đầu trào dâng ở trong tim, cổ
họng cũng hơi đau xót, hơi khó chịu. Rất nhiều, rất nhiều tình cảm đều
là bởi vì Thang Á Nam. Sự chính trực, thiện lương của anh vẫn không thay đổi. Vậy là cô có thể yên tâm. Ít nhất cho dù Thang Á Nam đi theo Hiên
Viên Diêu, anh cũng vẫn giữ nguyên trái tim thuở ban đầu.
Cô càng cần phải vui, bởi vì Thang Á Nam khỏi phải mang tội giết người nữa. Lại càng không phải mang tội giết vợ con, cho dù một ngày nào đó anh khôi
phục trí nhớ, ít nhất anh không phạm sai lầm lớn.
Khóe môi cong
lên, lòng cô thậm chí còn vui vẻ. Đối diện với khẩu súng trên tay A
Long, một chút tức giận cũng không có, cô bình tĩnh đến đằng trước xe
nổi, bế con trai lên, đưa mắt nhìn A Long: “Anh ra tay đi.”
Cô
chẳng chút sợ sệt, thậm chí còn có thể nói là thản nhiên chịu chết khiến A Long phải sửng sốt, vì sao người phụ nữ này lại không sợ hãi chút nào vậy chứ? Tay hơi hơi hạ xuống vài phần, anh ta nhìn Trịnh Thất Muội:
“Tôi cho cô một cơ hội, cô để tôi giết đứa bé thì cô sẽ được sống.”
“Anh giết tôi đi.” Trịnh Thất Muội không chút do dự mở miệng: “Anh giết tôi còn để đứa bé sống.”
Cô không sợ chết, nếu Tiểu Niệm chết cùng cô thì cũng có người làm bạn. Nhưng nếu có thể, cô càng hy vọng Tiểu Niệm sống sót.
“Được.” Cây súng trên tay A Long nâng lên vài phần, định nổ súng vào đầu Trịnh
Thất Muội. Nào ngờ vào lúc này một bóng người vọt tới trước mặt anh ta,
bắt gọn rồi đoạt lấy khẩu súng trên tay anh ta.
A Long thoáng
sửng sốt, rồi nhanh chóng phản ứng lại, tiếp đó liền tần công người vừa
xuất hiện. Trịnh Thất Muội nhìn thấy bóng dáng Thang Á Nam bỗng nhiên
xuất hiện thì một lần nữa ngơ ngác nhìn theo bóng Thang Á Nam đang nhập
thành một với người kia, cô ôm chặt Tiểu Niệm, đứng dán chặt người vào
vách tường bên cạnh.
Thang Á Nam, anh đã xuất hiện, cũng như một
năm trước ở Mĩ, anh như một vị thần xuất hiện trước mặt cô, cứu sống cô. Hốc mắt cay đến khó chịu, có rất nhiều cảm xúc đau xót ùa về khiến cô
gần như bật khóc.
Bên kia, Thang Á Nam và A Long đang quần nhau
bất phân thắng bại. Thân thủ Thang Á Nam không tồi, A Long cũng là một
cao thủ nhất đẳng, cùng với Thang Á Nam anh đấm tôi đá. Cuối cùng hai
tay nắm chặt, ngăn cản hai tay Thang Á Nam đang định đánh xuống: “Thang
thiếu, anh dừng tay, anh muốn phản bội thiếu gia sao?”
Một câu
này khiến Thang Á Nam hơi khựng lại, nhưng thấy A Long đoạt súng lại
tính nổ súng vào Trịnh Thất Muội, anh lại cấp tốc chắn trước mặt Trịnh
Thất Muội. Hành động này lại một lần nữa khiến Trịnh Thất Muội kinh
ngạc, mà A Long cũng chấn động. Thu súng về bên hông mình, anh ta nhìn
Thang Á Nam: “Thang thiếu, anh có thể tạm thời cứu cô ta nhưng không thể cứu cô ta cả đời, Long Đường đã muốn giết ai thì kẻ đó sẽ không thể nào thoát được. Lúc này anh dùng cơ thể đỡ cô ta, về sau thì sao? Anh có
thể che chở cô ta bao lâu?”
Sắc mặt Thang Á Nam hết sức khó coi
nhìn sắc mặt A Long lại quay đầu đối diện với ánh mắt Trịnh Thất Muội.
Anh không ân hận vì hành động của mình, nhưng với Hiêu Viên Diêu.
“Tôi sẽ tự mình giải thích với thiếu gia.”
“Được.” A Long gật đầu thật mạnh, vẻ mặt có chút tức giận: “Thang thiếu, tôi
kính trọng anh đã theo thiếu gia lâu nhất, lúc này đây cũng vậy, nhưng
anh đừng tưởng anh thật sự cứu được cô ta. Tôi nể mặt anh, nhưng anh em
khác trong đường thì chưa hẳn, tự anh ngẫm lại đi.”
Nói xong câu
đó, A Long xoay người đi. Sau khi anh ta đi rồi, Thang Á Nam mới thở
phào nhẹ nhõm, xoay người đối diện với Trịnh Thất Muội, cau chặt mày:
“Cô đang làm gì vậy? Anh ta muốn giết cô, tại sao cô không chạy?”
“Chạy?” Trịnh Thất Muội nghe anh nói mà như nghe chuyện tiếu lâm: “Tôi còn ôm con nhỏ, anh bảo tôi chạy đi đâu?”
Thang Á Nam lặng im. Trong lòng cũng hiểu Trịnh Thất Muội nói rất có lý, cho
dù cô muốn chạy thì có thể chạy đi đâu? Dù sao thế lực của Long Đường
cũng có mặt khắp nơi. Không khí ngưng trọng dần an tĩnh lại, bên ngoài
thỉnh thoảng lại có xe chạy qua, Tiểu Niệm bởi vì ban nãy cô ôm quá chặt mà ở trong lòng cô giãy dụa hai cái, lúc này cô mới phục hồi lại tinh
thần, đứng thẳng lên, cố gắng tự đứng lên.
Ẵm Tiểu Niệm bỏ lại
vào trong xe nôi, liếc nhìn Thang Á Nam một cái, anh đứng đó, vóc dáng
cao lớn ẩn vào góc tối, giữa màn đêm không thể nào nhìn rõ được vẻ mặt
của anh. Cảm giác như anh cách cô rất, rất xa. Trái tim vừa mới bị cảm
động, lúc này lại lạnh lẽo dần. Trịnh Thất Muội dùng sức cắn cắn môi,
lắc đầu xua đuổi những hy vọng không nên có trong đầu, đẩy xe định rời
đi.
“Trịnh Thất Muội.” Lúc này Thang Á Nam gọi cô lại, giọng nói
có chút tốt bụng khuyên: “Biết trước sẽ có ngày hôm nay thì hà tất lúc
trước…?” Biết rõ người đàn ông kia đã có vợ, vì sao còn muốn làm tiểu
tam của người ta?
Trịnh Thất Muội ngẩn ra, không rõ Thang Á Nam
nói câu này là có ý gì, cô quay sang, trong bóng đêm gương mặt diễm lệ
của cô lộ ra chút nghi hoặc nhìn anh, thần sắc tràn đầy khó hiểu.
Nhưng anh lại dùng ánh mắt mỉa mai và hơi chút không đồng ý nhìn cô. Trong
lòng đau đớn khiến cô chỉ cảm thấy lồng ngực mình nghẹn đắng. Khóe môi
lại cong lên một nụ cười xót xa.
“Đúng vậy, biết trước như thế thì lúc trước cần gì…?”
Nếu cô không nhất thời bị ma xui quỷ khiến đi theo anh tới Mĩ thì làm gì có chuyện sau này?
“Biết trước như thế thì lúc trước cần gì…?” Đáng tiếc, trên thế giới này
không có thuốc chữa hối hận. Trịnh Thất Muội cũng hiểu, cũng biết điều
đó. Không hề nhìn Thang Á Nam, cô đẩy xe nôi, chậm rãi đi về nhà.
Thang Á Nam nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng lại trào dâng những cảm xúc kỳ lạ. Anh đột nhiên phát hiện anh rất không thích nụ cười ban nãy của
Trịnh Thất Muội, cực kỳ không thích. Về phần tại sao không thích thì anh cũng không nói được. Hôm nay A Long không thành công chắc chắn sẽ không trở lại nữa. Anh xoay người rời đi, về biệt thự anh ở.
Nào ngờ,
Hiên Viên Diêu không biết đã đến biệt thự từ lúc nào. Anh ta ngồi vắt
chân tao nhã ở phòng khách, A Long đứng sau lưng anh ta. Xem vẻ mặt anh
ta có vài phần không tán thành. Trong góc phòng, mười mấy anh em đứng
sẵn đó, toàn bộ đều đứng đối mặt ra bên ngoài, sau khi nhìn anh bước vào lại nhất loạt nhìn về phía anh. Thang Á Nam không sợ ánh mắt của những
người đó, đi tới trước vài bước, đứng trước mặt Hiên Viên Diêu.
“Thiếu gia.”
Ánh mắt Hiên Viên Diêu đảo qua mặt Thang Á Nam, so với khi ở Mĩ thì dường
như đã gầy đi vài phần, hai má hơi hóp, lông mày anh ta hơi cau lại,
nhìn quần áo anh bởi vì vừa rồi đánh nhau mà nhàu nhò, anh ta phất phất
tay.
“Các người lui xuống đi.”
“Vâng.” A Long gật đầu, dẫn cả đám người vô cùng nhanh chóng rời khỏi phòng khách.
Hiên Viên Diêu nâng ly rượu đỏ trên bàn nhấp một ngụm: “Anh không muốn giải thích sao?”
Sắc mặt Thang Á Nam ngưng trọng, hai tay nắm chặt thành quyền để hai bên
người, cuối cùng lắc đầu: “Thuộc hạ hành sự bất lực, xin thiếu gia xử
phạt.”
“Á Nam.” Hiên Viên Diêu đặt ly rượu trên tay xuống, đứng
dậy, một mình cất bước đi tới trước mặt Thang Á Nam: “Tôi nhớ khi ở Mĩ,
tôi đã nói với anh, anh có thể lựa chọn không nhận nhiệm vụ này, nhưng
anh không nghe.”
Thang Á Nam lặng im, cảm giác tầm mắt của Hiên
Viên Diêu chiếu lên người mình, anh hơi hơi cúi đầu: “Tôi muốn ở lại
Long Đường. Nhưng hy vọng thiếu gia có thể cho tôi làm việc khác.”
Ngoại trừ giết người, việc gì cũng được.
“Cho dù tôi cho anh làm việc khác, Trịnh Thất Muội cũng phải chết.” Hiên
Viên Diêu nhìn vào mắt anh, rõ ràng nghe thấy tên Trịnh Thất Muội cơ thể anh có hơi run lên.
“Ngày mai anh theo tôi về Mĩ, chuyện Trịnh Thất Muội để A Long xử lý.”
“Thiếu gia.” Thang Á Nam nôn nóng: “Cô ấy chỉ là một người phụ nữ.”
“Đúng vậy. Phụ nữ.” Trong mắt Hiên Viên Diêu hiện lên vài phần tà tứ: “Trong
mắt sát thủ Long Đường chỉ có con mồi, không có nam nữ.”
Thang Á
Nam nhìn sự quyết đoán hung ác trong mắt Hiên Viên Diêu, gật đầu thật
mạnh một cái: “Xin thiếu gia tha cho Trịnh Thất Muội, từ nay về sau,
Thang Á Nam nhất định sẽ vì thiếu gia bất chấp gian nguy, thịt nát xương tan.”
Hiên Viên Diêu nghe lời anh nói, đôi môi mỏng nhếch lên,
mang theo vài phần trào phúng: “Anh ngay cả một người phụ nữ cũng giết
không được thì làm sao có thể thịt nát xuong tan, bất chấp gian nguy vì
tôi?”
Thang Á Nam im lặng, nghĩ đến Trịnh Thất Muội và đứa bé sơ
sinh ấy cuối cùng phải chết thì trong lòng lại cảm thấy vô cùng khó chấp nhận: “Thiếu gia, xin anh bỏ qua cho cô ấy. Tôi có thể tùy ý thiếu gia
xử lý.”
“Đủ rồi.” Hiên Viên Diêu không muốn nghe, nhìn Thang Á Nam: “Cho tôi một lý do không giết cô ta.”
Anh ta nhìn Thang Á Nam, vẻ mặt có chút chờ mong, thế nhưng Thang Á Nam lại không nghĩ ra được lý do gì, chỉ cảm thấy ở sâu trong thâm tâm, dường
như có cảm giác không đành lòng, đặc biệt không đành lòng khiến anh
không muốn giết Trịnh Thất Muội.
“Xin thiếu gia tha cho cô ấy.”
“Á Nam à.” Hiên Viên Diêu khoát tay áo, không muốn nghe anh nói nữa: “Long Đường có một quy tắc, một mạng người cần dùng một mạng khác để đổi lại. Anh không chịu giết Trịnh Thất Muội và đứa bé thì nhất định phải giết
hai người khác đổi lấy hai cái mạng của cô ta.”
Thang Á Nam mở to hai mắt nhìn Hiên Viên Diêu, vẻ mặt anh ta nghiêm túc, không chút gì là nói đùa: “Trước kia anh vì Long Đường cũng lập được không ít công lao,
tôi cho anh một cơ hội, chỉ cần anh đi giết một người. Tôi sẽ bỏ qua cho Trịnh Thất Muội. Về sau, anh vẫn có thể ở lại Long Đường.”
“Ai?”
Lòng Thang Á Nam hiện lên một tia mỏi mệt, vì sao nhất định phải giết người chứ?
“Người bỏ tiền ra muốn lấy mạng Trịnh Thất Muội.” Khi Hiên Viên Diêu nói lời
này, trong mắt hiện lên một tia đùa dai. Tia sáng kia quá nhanh, chợt
lóe lên rồi vụt tắt khiến Thang Á Nam cũng không kịp nhìn thấy.
“Bỏ tiền muốn lấy mạng Trịnh Thất Muội?” Không phải vợ lớn của người đàn ông của Trịnh Thất Muội sao?
“Đúng vậy.” Hiên Viên Diêu mỉm cười, ngón tay chỉ trên bàn trà, phía trên có
một túi hồ sơ: “Tài liệu anh muốn đều ở bên trong, người phụ nữ đó ở Bắc Đô. Bởi vì mục tiêu hơi lớn, tôi có thể cho anh nhiều thời gian hơn, 1
tháng. Nội trong một tháng, anh giết người phụ nữ này đổi lại sự bình an cho mẹ con Trịnh Thất Muội.”
Anh ta hơi hơi nghiêng người về
trước, nhìn Thang Á Nam: “Nếu sau một tháng, người phụ nữ này còn sống,
vậy thì mẹ con Trịnh Thất Muội nhất định phải chết. “
Thang Á Nam nhìn túi hồ sơ trên bàn trà, dù sao vẫn cảm thấy có một cảm giác hết
sức quái dị. Muốn nói cái gì đó thì Hiên Viên Diêu lại vỗ vỗ bờ vai anh: “Đến Bắc Đô đừng ở khách sạn. Tôi ở bên đó có một biệt thự, anh đi đến
đó ở, tôi sẽ mướn người làm nấu cơm cho anh, xem anh ở thành phố C mà
người gầy hết cả ra đây này.”
Thang Á Nam nhìn Hiên Viên Diêu, sự quan tâm trong mắt anh ta là thật. Hiên Viên Diêu cũng không nhiều lời: “Tôi lên lầu ngủ, ngày mai ăn cơm xong, bảo A Long đưa anh ra sân bay.
Vé máy bay tôi đã mua giúp anh rồi”
“Còn Trịnh Thất Muội…” Anh ta sẽ không chờ sau khi anh đi thì lập tức xuống tay với Trịnh Thất Muội đó chứ?
“Yên tâm, tôi không nói gì thì không ai dám động đến cô ta.” Động tác lên
lầu của Hiên Viên Diêu hơi khựng lại: “Anh giải quyết càng nhanh, cô ta
không phải càng an toàn sao?”
Thang Á Nam lặng im, nhìn bóng dáng Hiên Viên Diêu biến mất. Rút tài liệu ra khỏi túi giấy.
Kiều Tâm Uyển, nữ, 26 tuổi…
. . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . .
Lúc này. Tay chân Kiều Tâm Uyển bị trói, cảm giác cánh cửa bị ai đó đẩy ra, trong lòng căm phẫn thật lớn khiến gương mặt cô phồng lên đỏ bừng. Dự
định khi Cố Học Võ vừa vào cửa sẽ giáo huấn anh một trận, nhưng sau khi
nhìn thấy người đến thì vẻ mặt hoàn toàn thay đổi.
“Anh…”
Anh là ai? Kiều Tâm Uyển muốn hỏi những lời này, nhưng bởi vì miệng bị dán
băng dính nên chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ. Cô quýnh lên, lại giãy dụa.
Không phải Cố Học Võ? Không phải Cố Học Võ bắt cóc cô? Người đàn ông này là ai? Tai sao bắt cóc cô?
Phẫn nộ qua đi, nỗi sợ hãi ập đến. Không phải Cố Học Võ mà là người khác, đó không phải chứng minh, cô đang gặp nguy hiểm?
“U, u…”
Người đàn ông này là ai? Rốt cuộc là ai? Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Kiều Tâm Uyển rõ ràng nghe được tiếng tim mình đập kịch liệt, cơ thể
liên tục vùng vẫy, giãy dụa, muốn thoát ra. Nhưng tay chân đều bị trói,
cô có thể chạy đi đâu?
Bộ dáng vùng vẫy của cô rơi vào mắt Thang Á Nam, lông mày anh hơi nhướng lên. Người phụ nữ này dáng vẻ rất đẹp,
kiểu xinh đẹp này hoàn toàn khác với kiều xinh đẹp của Trịnh Thất Muội.
Trịnh Thất Muội dáng vẻ rất diễm lệ, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ phong tình.
Còn vẻ đẹp của Kiều Tâm Uyển lại có vài phần cao quý. Trong động tác của cô lại có cảm giác của tiểu thư khuê các. Đó là ngoại trừ vẻ ngang
ngược trong mắt cô. Có thể thấy, người phụ nữ này tương đối cường thế.
Cô biết rất rõ cô đang làm gì. Cô sinh cho chồng trước một đứa con gái
còn Trịnh Thất Muội thì sinh một đứa con trai. Cô lo con của Trịnh Thất
Muội sẽ đe doạ địa vị của mình, cho nên mới xuống tay với Trịnh Thất
Muội.
Nghĩ đến sự tàn nhẫn của Kiều Tâm Uyển, nghĩ đến bởi vì cô
mà Trịnh Thất Muội thiếu chút nữa mất mạng, thần sắc Thang Á Nam lập tức lạnh lẽo.