Tại tầng thượng công ty KA.
Sau khi nhận điện thoại của bà Doãn Ánh Lan, Vũ Thần lại trở về với
khuôn mặt lạnh lùng. Anh trở lại chiếc ghế xoay, anh vô cùng mệt mỏi nên đã ngồi dựa hẳn vào thành ghế. Đã mấy ngày nay anh không hề chợp mắt,
vừa đi khảo sát thực tế ở thành phố N trở về là anh lại không ngừng làm
việc, anh xử lí hết những đống tài liệu này đến đống tài liệu khác, số
tài liệu cần anh phải xem, phê duyệt nhiều tới mức nếu là con người bình thường chắc đã phải nhập viện.
Dựa đầu vào thành ghế, anh bóp chán thư giản, đôi chân mày rậm của anh
nhăn tít lại nhìn những khung ảnh gia đình mà lòng chợt đau nhói nhớ về
những hồi ức đau thương năm ấy.
“Pằng, pằng, pằng, pằng...”
Những tiếng súng vang lên liên tiếp, tên bắt cóc đầu xỏ điên cuồng nhả đạn vào những cảnh sát.
Đúng lúc một viên đạn lạc bay tới chỗ
một cô bé vừa được giải thoát khỏi tay của tên bắt cóc thì Vũ Thần đã
kịp lao ra đẩy cô bé khỏi hướng bay của viên đạn. Chả biết cô bé đang
nghĩ gì mà bản thân cô bé không màng chuyện xung quanh, thậm chí còn
không biết mình đang gặp nguy hiểm. Viên đạn sượt qua thắt lưng của Vũ
Thần và cả hai ngã trên mặt đất, cô bé òa khóc.
Ông Vũ Phan đúng lúc ấy hốt hoảng chạy
xuống xe, thoát khỏi phạm vi cảnh sát khống chế, ông bà lao tới bên Vũ
Thần. Và rồi “pằng, pằng”, hai viên đạn cuối cùng của khẩu súng trên tay tên bắt cóc đầu xỏ dời khỏi nòng súng bay tới sau lưng ông. Ngay lập
tức nó xuyên găm vào lưng ông. Ông gục xuống bên Vũ Thần trước ánh mắt
hoảng loạn của cô bé kia, cô bé hét toáng lên và gào khóc to hơn. Còn Vũ Thần, anh ôm đầu cô bé ấy, cố gắng nhích gần bố mình, gọi ông thức dậy, anh vô cùng đau đớn liên tục lay người ông, lay mãi, lay mãi, lay mãi
bố anh mới tỉnh dậy. Anh dấu đi vết thương của mình dùng sức đỡ ông
dậy, ôm lấy ông. Ông nói trong vòng tay ông, hơi mất sức:
“Thần, con làm tốt lắm, con đã trưởng
thành rồi, hụ hụ... con không cần bố che chở nữa rồi, bố luôn tự hào về
con, hãy... hãy cố gắng sống tốt”
Cô bé nãy giờ sợ xanh mặt cũng bò lại
gần theo Vũ Thần nhìn người đàn ông trước mặt chằm chằm. Ông cũng cố
gắng nhướn mắt để nhìn rõ khuôn mặt của cô bé, khuôn mặt này thật sự
quen thuộc làm ông trở lại hồi ức ngày xưa.
...
Ông cố gắng với lấy bàn tay nhỏ nhắn
của cô bé, cô bé run rẩy đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang chới với của
ông, ông lại đưa tiếp bàn tay kia muốn kéo cô bé lại gần. Cô bé quay ra
nhìn Vũ Thần, thấy anh cũng nhìn mình, anh gật gật đầu thế là cô ngồi
sát lại bên ông, ôm ông, nước mắt của cô bé rơi thấm vào màu máu trên
chiếc áo của ông làm màu máu trở nên nhợt nhạt. Ông mãn nguyện xoa đầu
cô bé rồi nắm tay Vũ Thần dặn dò lời cuối:
“Hãy chăm sóc cho con bé, con phải nhớ
bảo vệ con bé, bảo... vệ... con... bé, Vũ Thần... bảo vệ... con...
con... bé”, rồi ông đi xuôi khi chưa kịp nhìn cái gật đầu của đứa con
trai ông.
Vũ Thần đau đớn, trái tim của anh đau tột cùng, anh ôm chặt hơn người đàn ông trong lòng mình, anh vô cùng trống rỗng.
Cô bé hoảng loạn, cũng giống như Vũ Thần ôm rịt lấy ông, liên tục gọi:
“Bác ơi, bác ơi, bác ơi...”
Cô bé không muốn lại có người chết
trước mặt mình, mẹ cô cũng đã chết trước mặt cô mà cô chẳng thể làm gì
để ngăn cản việc đó xảy ra, lần này không thể cũng thế được, cô khóc tới mức mắt mờ đi. Trong làn nước mắt, cô nhìn thấy anh Vũ Thần của cô mặt
mày tối sầm, cô đành ôm hết nước mắt nước mũi nhích thêm gần ôm lấy anh. Anh cũng ôm cô, anh cùng rơi nước mắt với cô, rơi nước mắt bởi nỗi đau
mất bố mà anh phải chịu đựng, roi nước mắt cả vì nỗi đau mà thân hình bé nhỏ đang run rẩy trong lòng anh phải gánh chịu.
...
Dời tâm trí khỏi hồi ức kia, Vũ Thần cầm bức ảnh anh chụp chung với bố
anh vào ngày mà anh giành giải nhất trong cuộc thi bơi lội dành cho
thanh thiếu niên toàn quốc. Mỗi lần nhìn nó anh lại không sao xóa bỏ hồi ức kia để có thể vui vẻ, thoải mái mà sống nhưng chưa từng khi nào anh
có ý nghĩ sẽ cất nó đi bởi nó có ý nghĩa rất đặc biệt với anh, nó chính
là tấm hình cuối cùng của anh với bố. Gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn tràn
trề khí chất của anh phản lên khung hình:
“Bố ơi, con vẫn chưa tìm được bé con ngày ấy, con thậm chí còn không
biết em ấy còn sống hay đã chết, con đã không thể làm tròn lời hứa với
bố là bảo vệ cho bé con, có phảicon quá vô dụng không bố, con phải làm
gì đây bố, làm sao con mới tìm được bé con hả bố, bố hãy chỉ đường cho
đứa con trai ngu dốt này đi bố ơi.”
Anh ôm lấy bức ảnh, trên gương mặt lạnh lùng ấy xuất hiện những biểu cảm mà trước người khác chưa từng thể hiện, đó là đau thương, là bi ai, là
ân hận.
Anh không phải chưa từng nếm qua đau thương, bi ai nhưng ân hận thì chỉ
có duy nhất một lần, đó chính là để mất bé con. Trước cái chết của bố mẹ anh cảm thấy đau đớn, cảm thấy bất lực, còn để lạc mất bé con lại khiến anh hối hận không nguôi. Anh vẫn luôn tìm kiếm nhưng cô và anh giống
như hai đứa trẻ đang chơi trò trốn tìm, cô là người trốn còn anh là
người đi tìm. Nhưng vì người trốn, trốn quá kĩ mà người đi tìm là anh
lại bất tài không thể tìm ra nơi ẩn nấp của cô nên anh mãi không thể tìm được cô và cho cô một vòng tay bao bọc như lời anh đã hứa với bố mình.
Anh nợ cô và nợ cả người bố đáng kính của anh, mối nợ này không biết đến bao giờ anh mới có thể trả được.