"Ông xã, dường như em vừa nhìn thấy tên Hình gì gì đó? Chẳng lẽ là ảo giác?". Một giọng nói bình thường vẫn hay ầm ầm ĩ ĩ vang lên, miệng của Tống Dĩ Hinh vẫn còn ngậm thìa kem, không hề có chút hình tượng nói.
Bên dưới, người bạn nhỏ Thẩm Lôi Lôi, cũng trưng ra tư thế giống y hệt mẹ mình, ngây ngốc nhìn vào vách tường phía trước, ảo não đấm lên đó than: "Mẹ, Lôi Lôi cũng có ảo giác như thế!".
Siêu cấp vú em Thẩm Minh Phong đứng ở một bên liếc mắt nhìn xung quanh, thầm nghĩ: biết vậy chẳng làm, năm đó làm sao mình lại đồng ý cưới người phụ nữ này chứ. Rồi lại nhìn con trai một chút: quả thật đúng là gien di truyền mà.
"Hình, sao cậu lại ở đây?", người địa cầu duy nhất Thẩm Minh Phong tiến lên vỗ bả vai của bạn mình hỏi.
Hình Hạo Xuyên rũ vai, muốn nặn ra một nụ cười nhưng làm thế nào cũng không nhếch miệng lên được, nhỏ giọng đáp: "Tôi tìm được cô ấy rồi!".
"Cái gì?!", vợ chồng họ Thẩm đồng thời khẽ kêu lên. Bọn họ đều biết, “cô ấy” trong miệng anh rốt cuộc là người nào.
"Cô ấy ở đâu?!", Tống Dĩ Hinh nghe thấy tin tức về Tô Lưu Cảnh, lập tức nghiêm túc lại, túm lấy Hình Hạo Xuyên hỏi: "Anh đã giấu cô ấy đến chỗ nào rồi?". Cô tin rằng với tính cách của Hình Hạo Xuyên nếu như tìm được Tô Lưu Cảnh, nhất định sẽ lập tức bắt cô ấy trở lại.
Hình Hạo Xuyên sao không biết ý của cô là gì, anh còn mong trói Tô Lưu Cảnh lại giấu ở bên cạnh mình còn không được, nhưng. . . . . . Hình Hạo Xuyên cười khổ đáp: "Cô ấy nói, cô ấy không biết tôi!".
"Cô ấy không biết cậu?", Thẩm Minh Phong cứ ngỡ là mình đang nghe lầm.
"Cái gì?!", Tống Dĩ Hinh đồng thời kêu lên: "Chẳng lẽ cô ấy giống y như nữ chính trong phim truyền hình nhiều tập bị mất trí nhớ!"
Đứng ở trước cửa sổ trong suốt, Hình Hạo Xuyên châm một thuốc lá, khói thuốc bắt đầu lượn lờ bốc lên trong màn đêm yên tĩnh, mang lại cảm giác cô tịch không thể diễn đạt bằng lời. Hình Hạo Xuyên nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa kính, ánh mắt tựa hồ cũng muốn tan biến vào trong đó.
Anh nhả một ngụm khói, rồi dùng sức dụi tắt điếu thuốc xuống gạt tàn bằng thủy tinh, nhìn ánh lửa dần dần tàn lụi, từ từ biến mất, cuối cùng liền tắt ngóm.
"Hình, bây giờ cậu định làm gì?", Thẩm Minh Phong tựa lưng trên ghế sô pha, nhìn bạn tốt nói. Tống Dĩ Hinh đã dỗ hai bé con kia đi ngủ, vì không có cô ở đây, nên tựa hồ anh lại trở về thành một Thẩm Minh Phong lý trí lão luyện, phong lưu phóng khoáng trước đây. Cũng có thể nói, chỉ những lúc có mặt Tống Dĩ Hinh, anh mới vì cô mà chịu thay đổi.
Có một câu nói rất hay thế này: Con người ta, bởi vì người mình yêu mà thay đổi thật sự không sai chút nào
Chính mắt anh nhìn thấy, mấy năm qua người bạn tốt của mình đã trải qua khổ sở đau đớn cùng tự trách thế nào, cũng biết cậu ấy thật sự yêu Tô Lưu Cảnh nên dĩ nhiên liền đứng về phía chiến tuyến bên này.
Hình Hạo Xuyên không nói gì, có điều hai tay đang đút trong túi lại đang siết thật chặt, lẳng lặng nhìn dòng người qua lại bên dưới tòa nhà, đôi môi mỏng nhẹ nhàng mím lại, con ngươi đen như mực không hiện rõ tâm tình.
Mấy ngày nay, anh dùng biết bao phương pháp để gặp mặt cô, nhưng mỗi một lần đều bị cự tuyệt, ngay cả Tống Dĩ Hinh cũng bị chặn ngoài cửa, khiến cho cô nàng giận đến giơ tay giơ chân.
Dường như cô muốn hoàn toàn ngăn bọn họ bước vào thế giới của mình.
Cô thật sự bị mất trí nhớ sao? Anh không tin! Nhưng trừ nguyên nhân này ra, còn có lý do nào hợp lý hơn chứ?
Duy nhất có thể khẳng định là, muốn anh cứ như vậy mà buông tay sao? Nằm mơ đi! Trong từ điển của Hình Hạo Xuyên anh không hề tồn tại hai chữ này!