Cô Dâu 24H: Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân!

Quyển 2 - Chương 87: Ai quan trọng nhất (Năm)




Một giây, rồi lại một giây, thời gian chưa bao giờ trôi qua chậm đến như vậy, giống như bị phân cắt thành nhiều phân đoạn nhỏ, mỗi một phân đoạn nào cũng làm cho người ta sợ hãi cực kỳ.

Hình Hạo Xuyên cũng chưa bao giờ thống hận thời gian như lúc này.

"Anh Hình, còn năm giây thôi đấy!". Nam Cung Như cười nói, khẩu súng trong tay chẳng khác nào với súng bắn nước mà mấy đứa bé vẫn thường hay chơi, một lát chỉ vào đầu Tiếu Như Nghê trên đầu, lát lại chỉ vào Tô Lưu Cảnh: "Cứu đứa kia, thì đứa này sẽ chết, cứu đứa này, thì đứa kia sẽ chết. Anh Hình, dễ chơi hay không?"

Nếu như hiện tại có một khẩu súng trong tay, Hình Hạo Xuyên sẽ không tiếc mà lập tức bắn chết ả điên trước mắt! Nhưng mà, không thể, bởi vì chỉ cần hơi có sai lầm, thì người bị thương tổn sẽ là Nhược Nhược cùng với Lưu Cảnh!

Tiếu Như Nghê dường như đã thật sự phát bệnh, cả người cũng xụi lơ trên mặt đất, cuộn thành một đoàn, vết thương trên mặt khiến cho cô ta càng tăng thêm phần đáng thương, trong miệng không ngừng rên rỉ: "Cứu em. . . . . . Cứu em . . . . .". Thật giống như không chống đỡ nổi nữa, cần phải khẩn cấp chữa trị, nhưng dưới tình huống như thế, quả thật chính là chờ chết.

Nam Cung Như thưởng thức lẫn trông chừng dáng vẻ khổ sở, hung hăng giẫm lên mu bàn tay của cô ta nói: "Chậc chậc, Tiếu đại mỹ nhân của chúng ta, làm sao lại biến thành bộ dạng này chứ, lúc cô hãm hại tôi, sao lại không nghĩ tới có một ngày sẽ rơi vào tay tôi thế ngày!"

Hãm hại? Cái từ này đã gợi lên không ít nghi ngờ, nhưng dưới tình huống khẩn cấp như thế này, cũng không có bao nhiêu người chú ý.

Nam Cung Như dường như không còn muốn sống nữa, chí ít cũng không hề sợ hãi sát khí từ trên người Hình Hạo Xuyên đang bắn ra bốn phía: "Chuẩn bị đếm ngược nhé, năm —— bốn ——"

"Ba ——"

"Anh Hình, chỉ còn có hai giây cuối cùng thôi, nếu anh không ra quyết định thì cả hai người này đều sẽ phải chết". Nam Cung Như giương súng lên, chuẩn bị tư thế ngắm bắn, sau đó hả hê cười .

"Hai ——" kèm theo một tiếng này, súng trong tay Nam Cung Như cũng rung lên, tất cả mọi người đều ngừng thở: "Một. . . . . ."

Hình Hạo Xuyên liền hét lớn: "Tôi chọn Tiếu Như Nghê ——!", mu bàn tay của anh nổi đầy gân xanh, đủ để nhìn ra nội tâm đang giãy giụa lúc này.

Mà tim của Tô Lưu Cảnh cũng hoàn toàn chìm đến đáy cốc, cô chậm rãi nhắm mắt lại, toàn thân không thể đè nén run rẩy, lạnh căm, cả người cũng đắm chìm trong tuyệt vọng vô biên. Nháy mắt, tâm liền như tro tàn.

Đến cuối cùng, người anh lựa chọn vẫn là Tiếu Như Nghê.

Đúng vậy, nếu như là cô, cô cũng sẽ lựa chọn như vậy, Tiếu Như Nghê phát bệnh rồi, phải cấp cứu ngay, cô cũng có thể hiểu được điều này, cũng nên hiểu, mà bản thân cô cũng xem như chấm hết. . . . . . Coi như chấm hết. . . . . .

Tay Nam Cung Như đặt trên cò súng đột nhiên khựng lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Hình Hạo Xuyên: "Anh chọn ả ta? Anh thế nhưng lại chọn ả?". Trên mặt cô ta lộ ra vẻ mờ mịt: "Bởi vì ả là vị hôn thê của anh sao?"

Hình Hạo Xuyên mím môi cũng không nói lời nào, chân mày nhíu lại thật sâu nhìn vào Tô Lưu Cảnh, thật xin lỗi, dù thế nào đi nữa cũng đừng buông xuôi, tôi nhất định sẽ cứu em! Vừa dùng ánh mắt ra dấu cho những người hộ vệ kia, vừa cẩn thận đến gần Nam Cung Như.

Nam Cung Như nhìn vào mặt Tiếu Như Nghê, mờ mịt nói: "Anh Hình, ả ta hiện tại xấu như vậy, xấu đến như vậy, tại sao anh còn chọn ả chứ?"

Không đợi Hình Hạo Xuyên trả lời, Nam Cung Như liền tự hỏi tự đáp: "Điều này khiến cho em càng muốn giết chết ả! Chỉ cần em giết chết người trong tâm anh, vậy thì anh cũng chỉ có thể thuộc về một mình em! Ha ha. . . . . . Đúng vậy, chính là như vậy, chính là như vậy!".

Nói xong, ánh mắt nổi lên sát khí mãnh liệt, ngón tay từ từ dùng sức giữ chặt.

Tiếu Như Nghê sợ hãi mở to hai mắt, trong miệng phát ra hơi thở yếu ớt: "Đừng mà. . . . . . Hình, anh Hàn Dư, cứu em. . . . . . Cứu em. . . . . ."

Tô Lưu Cảnh từ nãy tới giờ vẫn trầm mặc bất động, chợt mãnh lực nhảy dựng lên, dùng thân thể của mình vọt tới chỗ của Nam Cung Như.

Nam Cung như vội vàng không kịp chuẩn bị mãnh liệt va chạm, súng trong tay cũng trợt ra, ả ta hốt hoảng bóp cò, đạn lệch khỏi quỹ đạo, thế nhưng lại bắn thẳng về phía Tô Lưu Cảnh.

Con ngươi Hình Hạo Xuyên bỗng dưng trợn to, quát um lên: "Không được ——! ! !"

Lúc viên đạn bắn về hướng mình, Tô Lưu Cảnh ngược lại không hề sợ hãi, toàn thân chỉ trào lên cảm giác sảng khoái vì sắp được giải thoát. Cô quay đầu, nhìn về phía Hình Hạo Xuyên chạy như bay đến, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên: nếu như người anh chọn chính là Tiếu Như Nghê, thì em sẽ trả về cho anh một Tiếu Như Nghê hoàn chỉnh, từ bây giờ, hai chúng ta không ai mắc nợ ai nữa.

Nhưng không hiểu sao, nước mắt lại bất giác từ hốc mắt trợt xuống.

Vậy mà viên đạn xuyên tâm như mong đợi lại không đến, trong nháy mắt ngắn ngủi đó, một bóng đen chợt nhào tới, đẩy ngã cô xuống.

Bên tai, vang lên âm thanh rất nhỏ , tiếng đạn bắn vào da thịt kia... Gần như xé gió mà đến, ngay sau đó là một tiếng kêu rên đè nén , nửa giây sau, Tô Lưu Cảnh mới phản ứng được âm thanh đó được phát ra từ cổ họng mình, bả vai chợt đau đớn mãnh liệt, ngay sau đó liền nóng hừng hực, máu trào ra, giống như một dòng suối nhỏ, tựa hồ có thể nghe được rõ ràng. Nhưng, cuối cùng lại không trúng vào tim, quả là vạn hạnh trong bất hạnh.

"Nghiêm. . . . . . Anh Nghiêm?, Tô Lưu Cảnh khẽ gọi người vừa kéo mình từ Quỷ Môn quan trở về.

Sắc mặt Nghiêm Hàn Dư cực kỳ nghiêm trọng, vội vàng dùng lực giữ chặt miệng vết thương, phòng ngừa máu chảy ra nhiều: "Đừng nói chuyện, em đang bị thương! Thật xin lỗi, anh đã tới muộn".

Tô Lưu Cảnh mỉm cười đáp lại: "Cám ơn anh. . . . . ."

"Lưu Cảnh!", trong nháy mắt nhìn thấy Tô Lưu Cảnh trúng đạn, tim của Hình Hạo Xuyên như muốn ngừng đập, nếu như có thể, anh tình nguyện thay thế cô nhận lấy phát súng kia. Anh sải bước chạy như bay đến, muốn cướp Tô Lưu Cảnh vào trong ngực mình.

Tuy nhiên lại bị Nghiêm Hàn Dư đấm cho một quyền. Từ trước tới nay cũng chưa từng thấy anh tức giận như thế bao giờ. Nghiêm Hàn Dư nhanh chóng ôm lấy Tô Lưu Cảnh, sau đó nhìn chằm chằm Hình Hạo Xuyên nói: "Từ nay về sau, Lưu Cảnh là trách nhiệm của tôi, mà Như Nghê, là trách nhiệm của anh!". Sau đó sải bước ôm Tô Lưu Cảnh lên một chiếc xe, nhanh chóng lái về phía bệnh viện.

Hình Hạo Xuyên bị đánh một quyền, rõ ràng có thể né tránh, thế nhưng anh lại không làm gì cả. Theo bản năng, đã xem nó như trừng phạt mà bản thân đáng phải nhận.

Mà bên kia.

"A ——! Buông tao ra! ! !", sau khi Nam Cung Như bắn ra phát súng kia, đám hộ vệ nhân cơ hội nhanh chóng nhào tới, chế ngự lấy cô ta, Nam Cung Như bị áp lên trên đất, không thể động đậy: "Buông tao ra! Tao muốn giết nó! Giết chết nó!".

Hình Hạo Xuyên trầm mặc xoay người, liếc Nam Cung Như một cái, sau đó liền ra lệnh: "Xử lý cô ta cho tốt, một chút dấu vết không được lưu lại!". Mà lúc này, Lưu Thừa cũng đã đi trước một bước đưa Tiếu Như Nghê vốn đang bất tỉnh đến bệnh viện.

Nam Cung Như thê thảm hét rầm lên: "Anh Hình, đừng, đừng đi mà! Em yêu anh! Đừng đối xử với em như vậy! ! !"

Nhưng là xe đã lái vọt đi, không có bất kỳ lưu luyến nào.

Ngồi ở trong xe, sắc mặt Hình Hạo Xuyên tái xanh, vung nắm đấm lên, hung hăng nện trên cửa kính, chỉ nghe thấy âm thanh trầm muộn, sau đó là một vòi máu vẩy ra, cả tấm kính cũng bị đấm vỡ, mảnh vụn rơi ra khắp chung quanh, giống như nỗi bi thương trong lòng tan mãi không hết.