Tô Lưu Cảnh sửng sốt, ngây người chừng năm giây, cho đến khi bóng dáng của người đàn ông kia
biến mất không thấy đâu nữa, mới khẽ cắn răng, đi theo. Bất luận là
người nào, cô nhất định phải đối mặt để xem xem tại sao họ lại muốn làm
như thế với mình!
Vẫn theo đuôi người đàn ông xuống cầu thang,
mặc kệ cô gia tăng bước chân hay là cố ý thả chậm, người kia đều duy
trì khoảng cách ước chừng một trăm mét.
Dọc theo đường đi Tô Lưu
Cảnh siết chặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cô chợt nghi ngờ đây có phải là một cái bẫy không, nhưng chỉ chần chừ trong giây lát, trong tâm trí
cô hiện giờ chỉ là người ở đằng sau tấm màn kia rốt cuộc là ai, nhất
định phải biết! Cô muốn trực diện hỏi cho rõ ràng tại sao lại hại cô
thê thảm như vậy!
Theo sát người đàn ông kia, xuyên qua đám
người, đến một mảnh đất rộng vẫn còn bỏ hoang cách bệnh viện không xa
mới dừng lại, người đi trước đã biến mất, trong khoảng không trống trải, trừ cô ra thì chẳng có lấy một bóng người nào. Người kia thế nào mà lại biến mất?
Mảnh đất này bởi vì đã được bán cho một nhà đầu tư địa ốc, sắp được khởi công, cho nên bình thường cũng không có ai đến đây.
Tô Lưu Cảnh một thân một mình đi đến, vừa bước vào, lập tức liền bị
những thứ được dán trên vách tường làm cho chấn động.
Đó là cảnh
tượng như thế nào chứ? Khắp mảnh đất rộng, trên bốn vách tường bao quanh đều dán những bức áp phích cực lớn. Mà tất cả những bức áp phích đó đều có cũng một nhân vật chính.
Những tư thế diêm dúa lẳng lơ, làn
da trắng nõn nà, cộng thêm ánh mắt sáng ngời, những thứ kia tựa như vẫn
còn bốc hơi nghi ngút, mỗi một bức, mỗi một tờ, giống hệt với những hình ảnh ở trên tạp chí, thậm chí sau khi được phóng đại mỗi một lỗ chân
lông đều trở nên rõ ràng, càng thêm lộ liễu trần trụi, đập thẳng vào
mắt.
Tô Lưu Cảnh nhìn những tấm áp phích phóng đại cao đến gần 2m kia, cơ hồ muốn ngất xỉu, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch như tờ
giấy.
Cả khu đất, tựa hồ cũng bởi vì những tấm ảnh này mà biến
thành địa ngục đòi mạng, từng ngóc ngách đều lộ rõ, vô luận cô có trốn
thế nào, tránh né thế nào đi chăng nữa thì chúng vẫn tràn đầy khắp nơi,
toàn bộ đều là những bức hình như thế này. Mỗi một tấm hình đều giống
như đao phủ tàn nhẫn, cắt toàn thân của cô ra từng mảnh nhỏ, sau đó phơi bày ở giữa trần thế, để cho mọi người bình phẩm xem xét. Lại giống như
một đám ác ma không ngừng cười gằn, há cái miệng đầy máu, giương móng
vuốt bén nhọn mà lạnh lẽo, nhào đến chỗ cô, xé rách cả người cô thành
mảnh vụn.
Muốn điên rồi! Muốn điên rồi! Nó ép cô đến phát điên rồi!
Tô Lưu Cảnh điên cuồng chạy đến bên vách tường, dùng sức xé rách những tấm hình làm cho người ta muốn nôn mửa này ra, cô muốn xé hết xuống, xé
chúng ra thành từng mảnh! Toàn bộ xé cho nát vụn!
Nhưng những
hình ảnh kia thật sự quá nhiều, cho dù cô có liều mạng xé thế nào, xé
chúng thành vô số mảnh vụn ra sao thì những tấm áp phích kia lại càng
xuất hiện nhiều hơn. Nước mắt im lìm không ngừng rơi xuống như thác lũ,
tựa hồ muốn rửa sạch mọi thứ dơ bẩn trước mắt này.
Nhưng tại sao
lại còn nhiều như vậy, nhiều như vậy, cho đến khi cô sức cùng lực kiệt,
cho đến khi cô xụi lơ trên mặt đất, cho đến khi trên đất hiện đầy mảnh
vụn, vẫn chưa kết thúc?
Đột nhiên ——
"Ha ha, nhìn được
không? Những thứ này đều là những tác phẩm tao rất vừa ý, dĩ nhiên, còn
may mà nữ chính vô cùng phối hợp". Một giọng nữ mang theo giễu cợt, ghen ghét, lạnh lẽo, điên cuồng từ trong góc chậm rãi truyền đến.
Kèm theo thanh âm phẫn hận này, một bóng dáng cao ngạo chậm rãi xuất hiện,
đi theo phía sau cô ta chính là người đàn ông đã dẫn Tô Lưu Cảnh tới
đây.
Tô Lưu Cảnh ngẩn ra, chậm rãi quay đầu lại, nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện ở đây.
"Tại sao cô lại muốn làm như vậy! Rốt cuộc tôi đã đắc tội cô chỗ nào, Nam
Cung Như! ! !". Tô Lưu Cảnh siết chặt những tấm hình vừa xé rách trong
tay, khàn giọng truy hỏi.
Tại sao cô ta luôn năm lần bảy lượt hại mình? Tại sao cô ta lại có thể ác độc đến vậy? !
Khóe miệng của Nam Cung Như nở nụ cười khinh miệt, chẳng khác nào con khổng
tước cao ngạo ngước mắt nhìn Tô Lưu Cảnh đang xụi lơ ngồi đó, đáp: " Đắc tội gì sao? Mày đắc tội với tao không chỉ một chút mà là rất nhiều
đấy!".
"Nếu không phải là mày, có sự ủng hộ của bác gái, anh Hình nhất định sẽ lấy tao làm vợ!". Nam Cung Như mặt mày hung dữ nói.
"Nếu không phải là mày, anh Hình sẽ không giống như bây giờ, không thèm để ý đến tao!".
"Nếu không phải là mày, tao làm sao có thể bị cấm túc trong nhà một năm, chỗ nào cũng không thể đi, trở thành trò cười của tất cả mọi người?"
"Nếu không phải là mày, anh Hình làm sao có thể ra tay chèn ép công ty nhà tao?"
"Nếu không phải là mày, Tiếu Như Nghê kia làm sao có thể tiến dần từng bước, đoạt vị trí của tao!".
"Tất cả đều là do mày! ! !"
Nam Cung Như từng bước từng bước ép sát, càng nói lại càng đáng sợ, gần như điên cuồng, đem tất cả sai lầm đổ lên đầu Tô Lưu Cảnh.
Nói xong
những lời kia, cô ta chợt ưu nhã cười rộ lên, càng làm cho khuôn mặt trở nên đáng sợ. Cô ta chậm rãi đến gần Tô Lưu Cảnh, dùng chân đá lên những tấm hình tán loạn đầy đất kia, rồi cúi người xuống nói: "Như thế nào?
Tạ lễ này, phần đại lễ này, mày có vừa lòng không?".
Tô Lưu Cảnh
nhìn khuôn mặt vốn xinh đẹp tinh xảo kia, không ngờ lại có thể dữ tợn
đáng sợ đến như vậy, hít vào một hơi liền nói: "Cô điên rồi!". Những
chuyện này đều không liên quan tới cô? Tại sao lại muốn tính đến trên
đầu cô chứ?
"Điên rồi?", Nam Cung Như đưa ánh mắt si mê nhìn
những bức hình trên vách tường, đầu ngón tay khẽ vuốt ve hình ảnh trên
đó, đáp: "Mày nói, nếu như mà tao mang những tấm hình này trưng ra trước mặt mọi người trong thành phố, mời tất cả giới truyền thông tới thưởng
thức, thì người phát điên đến cũng sẽ là ai chứ?".
Tô Lưu Cảnh
nhìn thẳng vào mắt cô ta, cũng biết người này sẽ không nói đùa, cô ta
thực sự không phải đang nói đùa! Nam Cung Như làm được, chắc chắn cô ta
sẽ làm được!
"Nhìn những bức hình này một chút đi, thật là đẹp.
Thân thể trắng trẻo mềm mại, biểu tình lại dâm đãng như thế, so với kỹ
nữ trong hộp đêm còn hơn xa, so với những nữ diễn viên đóng phim cấp ba
còn mê người hơn nhiều, chậc chậc, không cho người khác nếm thử một chút quả thật đáng tiếc, buổi đấu giá dưới lòng đất lần trước đã để cho mày
chạy thoát một lần, mày nói xem lần này, tao lại sẽ dễ dàng bỏ qua cho
mày hay sao?" Nam Cung Như lạnh lùng, mở miệng nói.
"Cô!", Tô Lưu Cảnh không thể tin nhìn người được được gọi là danh môn quý nữ kia, một tay vơ lấy những mảnh vụn ở dưới đất ném lên trên mặt của cô ta mắng:
"Nam Cung Như! Người đang làm gì thì trời cũng đang nhìn đấy! Hình Hạo
Xuyên không thích cô đều là vì cô tự làm tự chịu! Cẩn thận sẽ có báo
ứng!".
Nam Cung như bị ném vào mặt, tức giận thét to: "Tô Lưu
Cảnh, mày tự đâm đầu vào chỗ chết!". Nói xong liền ra lệnh cho người đàn ông ở sau lưng trói chặt Tô Lưu Cảnh lại.
Nam Cung Như véo lấy
cằm của cô, hung thần ác sát nói: "Báo ứng? Người nhà Nam Cung còn chưa
có gặp qua cái gì gọi là báo ứng cả! Miệng ngược lại vẫn còn cứng rắn
lắm, để tao xem xem lần này còn ai có thể đến đây cứu mày được nữa!".