Cô Dâu 24H: Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân!

Quyển 2 - Chương 29: Có con mới cưới?




Hai người đàn ông sóng vai đi ra khỏi phòng bệnh, bầu không khí trở nên cứng ngắc lạnh đến mức khiến y tá bất chợt đi ngang qua cũng phải rùng mình.

Ăn ý cùng đi đến chỗ cầu vượt bên ngoài bệnh viện, Thương Thiên Kỳ là người đầu tiên không kiềm chế được, mở miệng nói: "Nếu không thể cho cô ấy hạnh phúc, đừng gieo rắc cho cô ấy hi vọng nữa, được không? Cô ấy không hề kiên cường như vẻ bề ngoài đâu, thật ra thì nội tâm của cô ấy rất mềm mại, sẽ một mình len lén khóc, cũng sẽ một mình yên lặng gặm nhấm nỗi đau, xin tổng giám đốc Hình giơ cao đánh khẽ, buông tha cho cô ấy!".

Hình Hạo Xuyên mặt không biến sắc chau mày nói: "Anh thế này là đang cầu xin tôi?".

"Chưa nói tới, đây là một yêu cầu chẳng lấy gì làm quá đáng, cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ mới mười tám tuổi, tổng giám đốc Hình nếu đã chơi chán cũng nên buông tay thôi!". Trong con ngươi mỏng màu xanh dương xinh đẹp của Thương Thiên Kỳ đều đè nén u sầu.

Nếu như anh gặp cô sớm hơn một bước, sao có thể để cho cô chịu nhiều đau thương như vậy? ! Rốt cuộc anh nên hận mình, hay là hận ông trời?

Khóe môi Hình Hạo Xuyên hơi nhếch lên, lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông đối diện: "Nếu như mà tôi nói, tôi còn chưa chơi đủ thì sao?".

Mặt Thương Thiên Kỳ lập tức đen lại, ngay sau đó lại đè xuống ngọn lửa không cam lòng, đáp: "Tổng giám đốc Hình không sợ Tiếu tiểu thư biết chuyện này sao? Khắp thành phố ai ai cũng biết Tiếu tiểu thư là tình yêu duy nhất của anh".

"Anh muốn dùng cái này để uy hiếp tôi?", sắc mặt của Hình Hạo Xuyên cũng biến đổi.

"Đây không phải là uy hiếp, mà chỉ có thể coi là hiệp nghị. Anh đã có được giai nhân của mình, bỏ qua cho Lưu Cảnh đối với anh mà nói chỉ là chuyện dễ dàng", Thương Thiên Kỳ trầm giọng nói.

Hình Hạo Xuyên dừng một chút, đáy mắt đen nhánh càng thêm âm trầm, ngay sau đó mở miệng nói: "Tôi và người phụ nữ của tôi không cần anh nhúng tay vào."

"Anh!", Thương Thiên Kỳ giận dữ, anh đã bị năm chữ này "Người phụ nữ của tôi" kích thích thật sâu, nhưng lại không cách nào phản bác.

"Gửi lời thăm hỏi của tôi đến cha của anh!", Hình Hạo Xuyên rõ ràng không muốn tiếp tục đề tài này, lạnh lùng ném lại một câu, sau đó xoay người rời đi.

Mà Thương Thiên Kỳ đứng ở bên kia, nhìn theo bóng lưng Hình Hạo Xuyên rời đi, hai bàn tay nắm lại gắt gao, cơ hồ muốn bóp đứt xương cốt.

Anh mặc dù tài hoa hơn người, nhưng trên thương trường vẫn chỉ là một người mới học nghề, có thể coi là như thế, anh cũng biết trong câu nói kia của Hình Hạo Xuyên có ý tứ gì. Cơ nghiệp Hình thị không phải là thùng rỗng kêu to, rất nhiều Tập Đoàn lớn đều muốn cùng hợp tác với bọn họ, nhà họ Thương cũng không ngoại lệ. Hình Hạo Xuyên hẳn đang muốn mang nhà họ Thương ra để uy hiếp anh!

Lúc này, anh chợt thấy hối hận. Năm đó cha anh muốn anh học kinh doanh, nhưng vì nghệ thuật anh đã dứt khoát đối nghịc lại với cha mình, nhưng hiện tại anh lại chợt nghĩ nếu lúc đó anh không cãi lời ông, vậy thì hắn bây giờ sẽ bị người ta quản chế như vậy sao?

Nghĩ đến đây, Thương Thiên Kỳ giơ quả đấm lên một quyền nặng nề đánh vào trên lan can sắt, làm cả lan can rung lên phát ra một tiếng ong ong. Chỗ mu bàn tay rớm máu, sau đó ngưng tụ thành một giọt rồi lại một giọt rơi xuống. . . . . .

Từ bệnh viện ra ngoài, Hình Hạo Xuyên ưu nhã ngồi vào trong xe, mím môi, cầm điện thoại lên bấm một dãy số: "Lưu Thừa, mau điều tra cho tôi, phông màn quảng cáo tuyên truyền đột rơi xuống tối ngày hôm qua đến cùng là có chuyện gì xảy ra."

Tại sao lại đúng lúc như vậy, cái phông đó sớm không rơi, muộn không rơi, lại vừa vặn rơi lúc Tô Lưu Cảnh đi qua, còn rơi đúng vào người cô nữa, chuyện này không phải có chút quá trùng hợp rồi chăng?

***************** thỉnh thoảng làm tuyến phân cách *******************

"Lưu Cảnh? Lưu Cảnh, cậu có nghe mình nói hay không?", Tống Dĩ Hinh cầm dao thoăn thoắt gọt vot táo, thấy Tô Lưu Cảnh lại mất hồn rồi, liền nhắc nhở.

Tô Lưu Cảnh vội phục hồi tinh thần đáp lại: "Hả?"

Tống Dĩ Hinh mím mím môi nói: "Lưu Cảnh, cậu đang nghĩ cái gì thế? Cả buổi tối lòng cũng không yên?"

Tô Lưu Cảnh chột dạ, trả lời qua loa: "Không có, không có gì", sao cô có thể nói cho Dĩ Hinh, rằng cô đang một mực nghĩ tới hai lựa chọn mà Hình Hạo Xuyên đã đề xuất đây? Nếu để cô ấy biết, sợ rằng sẽ xách theo con dao phay chạy qua đó giết người mất.

Tống Dĩ Hinh lầm bầm tự nói: Cả quỷ cũng biết cậu có tâm sự có được hay không? Lại biết cô ấy không muốn nói vì có đạo lý của mình, nên cũng không ép hỏi.

"Dĩ Hinh, cậu và Thẩm Minh Phong . . .", Tô Lưu Cảnh chợt nhớ tới chuyện nghe được đêm hôm đó, thận trọng hỏi.

Mặt Tống Dĩ Hinh cực kỳ lúng túng, nhưng lại cố ra vẻ bàng quang nói: "Mình, mình và cái tên tiện nam đó làm sao có thể có cái gì?". Sau đó chột dạ đưa quả táo cơ hồ lột đã bỏ tất cả thịt chỉ còn dư lại hột đưa cho Tô Lưu Cảnh.

"Vậy anh ấy nói đứa bé là xảy ra chuyện gì? Dĩ Hinh, đây không phải chuyện nhỏ đâu, nói cho mình biết đi!". Tô Lưu Cảnh sao có thể tin được, cô ấy rõ ràng đang nói láo, liền vội hỏi. Chuyện liên quan đến một sinh mệnh nhỏ, cũng không phải đơn giản là chuyện của hai người nữa rồi.

Tống Dĩ Hinh hít vào thật sâu, cúi đầu lấy lại trầm tĩnh, sau đó mới ngẩng lên nói: "Cậu còn nhớ rõ cái đêm cậu bị bắt cóc không? Sau khi cậu bị bắt đi, mình đã đi tìm anh ta đấu rượu, kết quả. . . . . . Hai người đều say, không biết là người nào đã bỏ bọn mình vào cùng một gian phòng, cho nên. . . . . . Tuần trước, mình đột nhiên phát hiện dì cả đã thật lâu chưa có tới thăm, có chút sợ, cho nên đi bệnh viện kiểm tra, thế nhưng lại phát hiện mình mang thai. Ghê tởm nhất chính là, bệnh viện kia lại do nhà họ Thẩm mở! Mẹ nó chứ, sau đó liền bị anh ta phát hiện ra chứ sao."

Tống Dĩ Hinh lại nhớ tới buổi sáng sớm khi hai bên nhìn thấy thân thể trần trụi của đối phương và bản thân trên giường lớn, cảnh tượng thật náo loạn, vừa nghĩ tới liền nhức đầu không ngừng.

Tô Lưu Cảnh nghe thấy thế hít vào một hơi, say rượu, tình một đêm không tính là gì, nhưng lại có đứa bé, trời ơi, thế này gọi là chuyện gì chứ!

"Dĩ Hinh, cậu quyết định làm thế nào?", Tô Lưu Cảnh cầm tay Tống Dĩ Hinh hỏi.

"Rất đơn giản, bỏ nó thôi!", Tống Dĩ Hinh cố làm ra vẻ không để ý nói, nhưng đầu ngón tay khẽ run lại tiết lộ nỗi lòng cô bây giờ.

"Đây chính là một sinh mệnh nhỏ đấy, cậu bỏ được sao?", Tô Lưu Cảnh không đành lòng nói.

Nói đến đây, Tống Dĩ Hinh mới vừa rồi còn giả bộ không để ý lập tức bị vạch trần: "Mình không bỏ được, nhưng, cũng không muốn nó sinh ra mà không có cha . . ."

Đứa bé không có được lời chúc phúc, nhất định sẽ chịu rất nhiều khổ sở so với những đứa trẻ khác, thay vì khiến nó về sau gian nan, không bằng sớm một chút đưa nó rời đi. Nhưng, mẹ co liên tâm, cục thịt nho nhỏ đang nằm trong bụng mình, làm sao có thể không đau lòng?

"Không phải Thẩm Minh Phong nói, anh ta sẽ phụ trách sao? Huống chi hai người đã được đính ước từ nhỏ", Tô Lưu Cảnh khuyên giải nói.

"Nhưng anh ta không yêu mình!", Tống Dĩ Hinh kích động nói.

"Vậy còn cậu? Cậu thích anh ta sao?", thấy bạn thân kích động như thế, Tô Lưu Cảnh lại hỏi.

Tống Dĩ Hinh chợt khựng lại, sau đó giống như chứng minh bản thân không có gì liền lớn tiếng nói: "Dĩ nhiên, mình sao có thể yêu tê tiện nam đó được!".

"Cô nói ai là tiện nam?", cửa không biết từ lúc nào lại mở ra, sắc mặt Thẩm Minh Phong âm trầm đi tới nói.

"A! ! !" Tống Dĩ Hinh không nghĩ tới anh ta lại xuất hiện vào đúng lúc này, vội vàng ra dấu hình chữ thập, nói: "Oan hồn không tan!"

Hôm nay thì ra là ngày mà cha mẹ hai nhà gặp mặt, thương lượng về chuyện rốt cuộc sẽ làm thế nào với đứa bé, không nghĩ tới cô dâu lại chạy mất. Thẩm Minh Phong tìm cô cả ngày, thế nhưng nhìn thấy cô cười đùa ở chỗ này, giận đến tái mặt, cắn răng nghiến lợi cười nói: "Thân ái, ba mẹ còn có cả bác trai và bác gái vẫ còn đang chờ đấy, mau theo tôi đi về!"

Nói xong cũng không đợi cô cự tuyệt, trực tiếp kéo người nào đó đi ra ngoài.

"A ——! ! ! Lưu Cảnh cứu mình! Mình không muốn có con mới cưới!" , Tống Dĩ Hinh nỗ lực cầu cứu, nhưng Thẩm Minh Phong đã dùng sức khiêng cô lên trên vai, sau đó liền tạm biệt Tô Lưu Cảnh, cứ như vậy thô lỗ vác cô dâu nhỏ của mình đi ra ngoài.

Tô Lưu Cảnh thấy bọn họ cãi nhau không ngừng, không nhịn được cười rộ lên: nói không chừng, đây cũng là một loại duyên phận . . .