"Tiên sinh đã trở lại!", sau khi nghe được thông báo, tất cả người giúp
việc trong nhà đều vội vàng chạy ra cửa chính tập họp, nghênh đón Hình
Hạo Xuyên.
Tô Lưu Cảnh vừa nghe thấy thế, vội chạy ra ngoài, cô muốn lập tức gặp
được Hình Hạo Xuyên, muốn tự mình hỏi anh, thật muốn đuổi cô đi sao?
Song khi cô nhìn thấy anh mặc áo choàng màu đen xuống xe, sau đó còn
thận trọng dìu một cô gái khác đi xuống, toàn thân liền trở nên tê dại,
cứng ngắc đứng ở đó, quên mất tất cả.
Đó là một cảnh tượng như thế nào: cô chưa từng thấy anh dịu dàng như thế bao giờ, mở rộng áo khoác của mình dìu người con gái trên xe ra, sau đó choàng áo khoác của anh qua người cô ấy, tựa hồ như sợ người kia phải
chịu gió rét, che chở trân trọng giống như bảo bối trân quý. Trên mặt
của anh mang theo nụ cười, kể cả tròng mắt đen thâm thúy cũng đong đầy
thâm tình, nhìn cô gái trong ngực, tựa như toàn thế giới này đều không
tồn tại, chỉ còn lại một người mà thôi.
Mà cô gái được anh ôm vào trong ngực, trên mặt mỉm cười nhàn nhạt đầy
hạnh phúc, giữa hai người họ không cần quá nhiều ngôn ngữ để biểu đạt
tâm tình, cũng đủ khiến cho mọi người vô cùng hâm mộ.
Không chú ý tới trong góc còn có một người, bởi vì hình ảnh bọn họ ôm nhau sánh bước mà đau triệt tâm can.
Cô gài này, là “Nhược Nhược" kia sao? Tô Lưu Cảnh gắt gao ôm lấy ngực,
muốn lập tức lập tức xoay người không để cho bản thân phải thấy cảnh
tượng như vậy, nhưng là hai chân lại cứ như mọc rể dưới đất, không có
hơi sức di chuyển.
"Tiên sinh, Tiếu tiểu thư, hoan nghênh về nhà ——", tất cả nữ giúp việc đều đồng thanh nói.
Mặt của Tiếu Như Nghê hơi tái, nhưng dáng vẻ mỹ mạo xinh đẹp cũng không
vì thế mà giảm đi chút nào, ngọt ngào mỉm cười nói với Hình Hạo Xuyên:
"Hình, cám ơn anh".
Hình Hạo Xuyên cưng chiều khẽ hôn lên trán của cô ta, chợt ánh mắt lại
liếc thấy Tô Lưu Cảnh đang run lẩy bẩy ở trong góc, liền chau mày lại
nói: "Làm sao cô ta vẫn còn ở nơi này?", trong mắt lại giăng đầy phức
tạp.
Tô Lưu Cảnh trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt mờ mịt, khổ sở không tài nào che giấu được nơi đáy mắt.
Tiếu Như Nghê ở trong ngực anh nghi hoặc nhìn Tô Lưu Cảnh, hỏi: "Hình, cô ấy là ai vậy?".
Hình Hạo Xuyên giương mắt nhìn Tô Lưu Cảnh một cái, sau đó không hề nhìn cô thêm lần nào nữa, cúi đầu vỗ về trấn an người trong ngực: "Không có
gì, cô ta chỉ là người giúp việc trong nhà mà thôi!".
Nữ giúp việc? ! Tô Lưu Cảnh nghe thấy hai chữ giúp việc kia liền khiếp
sợ ngẩng đầu nhìn anh, thì ra là trong lòng anh cô chỉ là một nữ giúp
việc không hơn không kém!
Tiếu Như Nghê nghe anh nói thế liền khẽ gật đầu, không nghi ngờ gì nữa.
Thấy sắc mặt của Tiếu Như Nghê còn kém, Hình Hạo Xuyên vội
Nói: “Bên ngoài gió lớn, trời cũng sắp mưa rồi, thân thể em không tốt,
mau vào đi thôi”. Dịu dàng che chở như vậy, quả thật như biến thành một
người khác, không còn là Hình Hạo Xuyên lạnh lùng, vô tình nữa.
Mà nghe vào tai Tô Lưu Cảnh, chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén, cắm vào ngực của cô từng nhát một, máu chảy thành sông.
Hình.....
Cô muốn cất tiếng gọi anh, nhưng thanh âm lại cứ tắc nghẹn ở cổ, không
thể thốt ra lời, chỉ đành ngơ ngác nhìn anh dịu dàng dìu người con gái
anh yêu từng bước từng bước vào nhà, sau đó tất cả mọi người đều tản ra, chỉ còn lại một mình cô, bơ vơ đơn độc đứng đó.
Cuối cùng, cánh cửa nặng nề liền ầm ầm đóng lại trước mặt cô, đem cô cách ly hoàn toàn với thế giới bên trong kia.
Tô Lưu Cảnh ngơ ngác đứng ở trước cửa, cứ đứng như vậy, giống như quên mất tất cả.
Mưa, không biết từ lúc nào liên rào rào rơi xuống, lúc cô cảm nhận được
thì toàn thân đã ướt đẫm rồi, cái lạnh thấu xương xuyên thấu qua làn da
mỏng manh mảng ghim vào trái tim. Tô Lưu Cảnh ngầng đầu lên yên lặng
nhìn màn mưa trắng xóa trước mặt, hạt mưa nặng nề rớt xuống, rơi lên
trên người cô, thật sự rất đau.
Cô đã nhìn ra, bản thân mình ở trong mắt của anh chính là sự chán ghét
liền vứt bỏ, nơi này còn đường sống, cho nên.....cô lên rời đi thôi.
Rời đi,
Rời đi.....
Cô thật muốn rời đi.
Tô Lưu Cảnh, không phải mày nên vui mừng sao?
Trước kia không phải ngày ngày mày đều nghĩ đến việc lúc nào mới có thể
rời đi. Mày xem, hiện tại ngay cả hời gian một năm chưa đến mà mày đã có thể thoát khỏi, từ đó trời năm đất bắc, không còn dính líu đến nhau,
hiện tại phải nên cười mới đúng chứ.
Vì thế anh cười, cô cũng sẽ cười, khóe môi liều mạng cong lên, sau đó
biến mất trong màn nước nhạt nhòa, không biết là nước mắt hay là nước
mưa nữa? Tất cả hòa lẫn vào nhau chyả tràn xuống, thấm ướt toàn thân.
Nụ cười kia, tựa như đóa hoa hồng vui mừng nở rộ vào ngày cuối cùng.
Thân thể gầy nhỏ của cô, cô độc ở trong màn mưa, thật giống như một con
thuyền lá nhỏ nhoi, mặc cho gió táp mưa sa, vẫn phiêu diêu đứng đó.
Mà lúc này đứng ở trước cửa sổ bằng kính rộng lớn, Hình Hạo Xuyên đang
đưa mắt nhìn người con gái cô đơn đứng trong màn mưa, đi lại khó khăn,
trong lúc vô tình mày từ từ nhăn lại.
Chợt, một bàn tay trắng nõn liền đặt lên mi tâm của anh, khẽ xoa xoa đôi mày đang nhíu lại, Tiếu Như Nghê dịu ngoan dán lên tấm lưng rộng rãi
của anh nói: "Hình, anh đang nghĩ gì vậy?"
Hình Hạo Xuyên quay đầu lại, xoay người ôm lấy người con gái kia, đặt
cằm lên đỉnh đầu của cô ta, khẽ đáp: ''Không có gì, hình như mưa càng
ngày càng lớn rồi thì phải".
Tiếu Như Nghê hạnh phúc tựa vào trong ngực của anh mỉm cười, ánh mắt lại hữu ý vô ý liếc thấy bóng lưng mỏng manh của Tô Lưu Cảnh.
Trong màn mưa Tô Lưu Cảnh quật cường gian nan bước đi, không biết phải
tốn bao nhiêu hơi sức, mới có thể cưỡng bách bản thân mình giữ cho sống
lưng thẳng tắp, rời khỏi khu nhà cấp cao xanh vàng rực rỡ, nem bỏ tất cả ở phía sau.
Cô không biết bản thân đã phải tốn bao nhiêu hơi sức, mới cưỡng bách
mình không được quay đầu lại, sợ tiết lộ ra sự mềm yếu của mình từ đó
trở thành trò cười cho người khác.
Trong màn mưa như trút, người đi trên đường chạy vạy ngược xuôi, người
nào cũng che ô hoặc là cầm túi lo lắng chạy về nhà của mình, chỉ có ô,
không nhanh không chậm, nhìn thẳng phía trước, giống như một con rối
phiêu bạc cô độc ở trong cuộc sống này, không có chỗ nào để về.
Giao dịch, đây chỉ là một giao dịch, một cuộc giao dịch giữ tiền bạc và xác thịt mà thôi.
Không thể nào phủ nhận cũng không thể che đậy được sự thật tàn khốc này, đó chính là sự thật khuất phục trong suốt cuộc đời này của cô
Mà buồn cười nhất chính là, cô thế nhưng lại đắm chìm trong cuộc giao
dịch này, cơ hồ để bản thân chìm trong hư ảo, bị lạc vào sự dịu dàng giả dối ngắn ngủi của anh. Hôm nay tỉnh lại, nhưng trái tim đã bị thương
tổn, có rất nhiều rất nhiều máu tươi từ trong vêt thương đó chảy ra.
Tô Lưu Cảnh, mày thật khờ, làm sao mày có thể ngu như vậy chứ? Không
phải Dĩ Hinh cũng đã sớm nhắc nhở mày rồi sao? Mày có thể yêu bất luận
kẻ nào, duy chỉ Hình hạo Xuyên là không được, bởi vì ở trong lòng anh
ta, mày chẳng là cái thá gì? Chẳng là cái gì cả!
Tô Lưu Cảnh chợt nhếch môi cười chua xót, sau đó dừng bược, thân thể
không còn tí hơi sức nào, chậm rãi, chậm rãi tuột xuống, vô lực mà co
quắp trên mặt đất.
Mà đúng lúc đó có một chiếc xe vô tình đi qua, làm văng lên đầy bọt
nước, nặng nề phun lên trên người cô, từ đỉnh đầu trở xuống toàn bộ đều
bị hắt ướt đẫm......