Thấm thoát đã đến giữa tháng mười, thời tiết đã trở lạnh, Tô Lưu Cảnh
khoác áo vào, đi tới trong vườn hoa. Vết thương trên mặt vẫn còn hơi
đau, trong đầu cứ quanh quẩn chuyện Hình Hạo Xuyên giận dữ ban sáng, cả
người cứ như chìm trong bầu không khí hắc ám, làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.
Đẩy ra cửa nhà kính trồng hoa ra, Tô Lưu Cảnh yên lặng đi vào vườn hoa hồng trắng được chăm sóc vô cùng cẩn thận tỉ mỉ này.
Ánh trăng nhàn nhạt như nước xuyên qua những tấm kính trong suốt, mang
theo không khí mát mẻ vẩy lên cánh hoa hồng, giống như được khoác thêm
một tầng lụa mỏng vậy.
Dưới ánh trăng, những bông hoa hồng mát mẻ hồn nhiên nhưng mơ hồ vẫn có
vẻ lười biếng quyến rũ, giống như công chúa ưu nhã từ trong cung đình xa xôi đi đến vậy, vừa ngượng ngùng lại vừa toát lên vẻ cao quý , lại mềm
mại như vậy, khiến lòng người không thể không yêu thích.
Đẹp đẽ cao quý tựa như một giấc mộng, không trách được Hình Hạo Xuyên lại trân quý đến vậy.
Chỉ tiếc là ba cành đã bị bẻ gãy rồi, mất đi vẻ mềm mại vốn có, cành hoa khô héo còn đọng lại một chất lỏng, tựa như một giọt lệ.
Tô Lưu Cảnh cúi người xuống, vuốt ve những cánh hoa đẹp như thiên sứ
này, xúc cảm mềm mại như ngọc từ đầu ngón tay lan tràn ra, thấm vào toàn thân.
Hoa hồng, có thể nói cho tôi biết, trên người của mày rốt cuộc đã cất giấu bí mật gì ?
"Nhược Nhược!", Chợt một giọng nói đột nhiên vang lên phá vỡ cảnh đêm yên tĩnh.
Bất thình lình bị cắt đứt, Tô Lưu Cảnh giật nảy mình, vội quay đầu lại
nhìn, liền thấy bóng dáng cao lớn của Hình Hạo Xuyên đứng ở cửa nhà ấm
trồng hoa.
Đôi con ngươi đen nhánh, lấp lánh ánh sáng giống như những vì sao sáng
chói, trong nháy mắt vừa bừng lên vui vẻ nhưng ngay khi thấy rõ đó là
cô, ánh sáng này lại như đồng loạt vỡ vụn, biến mất hầu như không còn,
cuối cùng quy về một mảnh đơn sắc.
Lúc anh vừa mới đi tới, liền thấy một cô gái mặc váy trắng đứng bên bụi
hoa đắm chìm dưới ánh trăng, chóp mũi nhẹ nhàng tựa lên trên mặt cánh
hoa hấp thu hương thơm ngào ngạt, ánh trăng vẩy lên trên người của cô,
xinh đẹp giống như hằng nga vậy. Trong nháy mắt anh liền cho rằng mình
đã nhìn thấy được Nhược Nhược, hành vi quen thuộc như vậy, nụ cười thản
nhiên quen thuộc như vậy, tình cảnh cũng quen thuộc giống như trước kia
mỗi một lần đều như thế, vì thế anh liền mất khống chế nói lên cái tên
đã chôn chặt dưới đáy lòng từ lâu.
Nhưng đợi đến lúc nhìn thấy rõ, mới phát hiện ra mình một lần nữa đã nhận lầm.
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc nhìn anh, tay chân có chút luống cuống.
Cảm giác mất mát to lớn để cho anh nhíu mày thật chặt, lạnh lùng nói: "Cô ở nơi này làm gì?"
Đối mặt với trách cứ nghiêm nghị, trong lúc nhất thời Tô Lưu Cảnh không kịp phản ứng, rũ tay xuống nói: "Tôi. . . . . ."
"Không phải tôi đã hạ lệnh, từ hôm nay nhà ấm trồng hoa này, trừ nhân
viên chăm sóc đặc biệt ra, ai cũng không thể tiến vào sao?". Hình Hạo
Xuyên đi vào, nắm lấy cằm của cô hỏi, trong giọng nói tràn đầy ẩn giận.
Nơi này, là chỗ mà lúc trước Nhược Nhược thích nhất, tại sao cô ta lại
muốn tới phá hư?. "Hay là cô còn muốn phá hết toàn bộ những này cây hoa ở đây?"
Cằm bị nắm đến phát đau, Tô Lưu Cảnh bị buộc ngẩng đầu lên đối mặt với
con ngươi tràn đầy tức giận của anh, cắn răng nói: "Tôi không có!". Tại
sao anh cứ nhất định phải nghĩ cô hèn hạ như vậy? Hay là nói, những bông hoa này ở trong lòng hắn, so với cô còn quan trọng hơn gấp trăm gấp
ngàn lần?