Lạc Tư Thần bận rộn cả một ngày trở về động phủ, trời đã tối, bên trong lại không đốt đèn, y cảm thấy hơi kỳ lạ.
Vừa bước chân vào thì một hơi thở áp lại gần sau đó vỗ lên lưng y. Lạc Tư Thần phất tay một cái toàn bộ đèn đuốc trong động phủ sáng bừng lên.
Đám người Nghê Hiên, Đông Phương Danh, Tiểu Đằng Xà, Đế Lân, Ngân Anh, Huyền Tề đều ùa ra.
" Chúc mừng lão đại lên chức!".
Lạc Tư Thần không giữ nổi vẻ mặt nghiêm túc ngày thường, y cười rộ lên với đám người này.
" Các ngươi…".
Nhớ khi vừa xuyên tới đây y chỉ có một thân một mình cô độc cố gắng tu luyện để tìm cách quay về, cũng là một cách để sinh tồn ở đại lục này.
Thời gian thoăn thoắt qua đi, bên người y đã có thêm những người bằng hữu cùng nhau trải qua cõi nhân sinh này.
Đế Lân nhanh chóng dọn ra mâm đồ ăn lớn ra bàn ghế được kê ra giữa sân " Mau tới đây đi, kẻo đồ ăn nguội mất".
Lạc Tư Thần bị Tiểu Đằng Xà kéo tay đi tới rồi lại bị đẩy ngồi xuống ghế " Trong môn phái cấm ăn mặn đấy, các ngươi…".
Nghê Hiên thoải mái vặt cái đùi vịt nhét vào tay Lạc Tư Thần " Đám tiểu yêu của huynh lén ra sau núi bắt đấy".
Đông Phương Danh rót rượu " Tranh thủ sư phụ ở đây phải vui vẻ một chút, nếu người ở đây thì sợ rằng cả đám đều tiêu đời".
Lạc Tư Thần một tay đùi vịt một tay rượu cười tới là vui vẻ, lâu lắm rồi y mới có thể buông lỏng gạt hết mọi âu lo trong đầu để thoải mái như vậy.
Qua một tuần rượu, Đông Phương Danh thổi một bài sáo thêm náo nhiệt.
Đám Tiểu Đằng Xà hơi say lại bắt đầu làm trò chọc cho mọi người đều cười lớn.
Sự hồn nhiên và vui vẻ của bọn họ dường như cũng khiến cho mặt trăng vui lây, ánh trăng lớn hơn như muốn lại gần cùng tham gia vào bữa tiệc này.
Tiếng hát gà bay chó sủa lẫn với tiếng sao thanh cao, tiếng gõ đũa và tiếng gõ bát lẫn vào cùng hòa vào bài hát không tên nào đó.
Khi tiệc gần tàn, Huyền Tề vẻ mặt mang nét buồn tủi, tự mình rút ra bên ngoài ngồi dưới gốc cây sau phủ ngắm trăng.
Sau khi cả đám đều say, Lạc Tư Thần vẫn còn tỉnh táo, Nghê Hiên cũng vậy. Hai người ngồi trên bàn rượu hàn huyên.
" Huynh có dự tính gì cho tương lai?".
Lạc Tư Thần nghĩ một chút nhấp rượu rồi đáp lại " Ta định sẽ cho song xà gia nhập vào Linh Quan Thượng Môn làm đệ tử, Tiểu Đằng Xà xuất thân từ một cái cây trong động phủ của sư phụ, ắt đã là người thuộc về nơi này, ta cũng muốn cho nó cùng song xà đi học tập tu luyện ở đây, con đường tiếp theo ta phải đi rất nguy hiểm, ta không chắc chắn được điều gì, cho nên không muốn bọn họ bị liên lụy".
" Vậy còn chuyện của đệ thì sao?" Lạc Tư Thần hỏi.
Nghê Hiên chỉ cười, lâu sau mới đáp lại " Cứ như vậy thôi, hắn ở đâu ta ở đó, thực ra sống tự do tự tại như vậy ở nhân gian cũng có cái hay, ta nghĩ lại rồi, chẳng phải từ khi thần giới sụp đổ thì đám người tiên nhân kia đã phủ định sự tồn tại của chúng ta trong lịch sử hay sao, vậy tại sao ta không thử coi bản thân như không tồn tại, tạm bỏ cái trách nhiệm của thần gì đó ra sau đầu cơ chứ".
Nghê Hiên nghĩ lại chuyện gì rồi tự cười " Để ta kể huynh nghe một chuyện, thời xa xưa, người đời không gọi là hỏa thần đâu, bọn họ gọi ta là thần bếp, huynh biết vì sao không?".
Lạc Tư Thần đáp " Vì bếp thì phải có lửa".
" Đúng vậy" Nghê Hiên ngồi chống cằm lên tay nhìn trăng " Bọn họ cầu ta ban cho sự an ổn cho bếp lửa, khi bếp lửa còn cháy thì nhân gian còn yên bình, không có chiến tranh xảy ra".
Nghê Hiên quay sang nhìn Lạc Tư Thần " Huynh có biết vì sao lần này sư phụ xuống núi không?".
Lạc Tư Thần lắc đầu, chuyện sư phụ y xuống núi có thể nói là kỳ lạ vô cùng.
Nghê Hiên đáp " Nghe nói ở một vùng đất phía bắc có phong tục thỉnh thần kinh du, bọn họ mỗi năm tới lễ sẽ làm lễ thỉnh các vị thần quan trên thiên giới tới chơi nhập vào con rối, vị nào đồng ý tới chơi thì người dân sẽ khiêng kiệu vị đó đi khắp nơi quanh mọi con đường để vị đó ngắm nhìn thế gian, ban phước cho con dân".
" Nghe nói có một vị mọi năm thỉnh chưa bao giờ đồng ý, nhưng năm nay lại khác, sư phụ nghe tin này thì lập tức chạy xuống núi".
" Bởi vì thần quan một khi phi thăng sẽ không thể tự ý xuống trần hay xuất hiện trước người dân, cho nên đây là dịp hiếm hoi bọn họ có thể đi xuống trần gian chơi".
Lạc Tư Thần cảm thấy lễ hội này thật thú vị " Vậy mấy vị đó đệ hẳn có quen biết chứ?".
Nghê Hiên lắc đầu " Khi còn là bản tôn hỏa thần ta đều sống ở ẩn, không tham dự vào chuyện tam giới, chuyện năm xưa là lần duy nhất ta ra tay giúp đỡ tiên giới, cho nên phần lớn thần quan trên tiên giới ta đều không quen".
Huyền Tề một mình ngồi trên mỏm đá, nhớ tới ông rùa nước mắt lại không chịu được rơi ra.
" Chỉ có ông rùa là yêu thương ta thôi, kể từ khi ông mất, ta ngày nào cũng bị đám yêu thú trong rừng bắt nạt, lúc đó cảm thấy cũng chả sao cả, ta đều nhịn được, sau đó gặp được đám người Lạc Tư Thần, nhìn thấy hai con rắn kia tại sao lại luôn ôn nhu chăm sóc cho Tiểu Đằng Xà, nhưng lại luôn bắt nạt ta…".
" Chẳng lẽ… ta đáng ghét vậy sao, tại sao không có ai yêu thương ta một chút, ta đã ra đây lâu như vậy mà cũng không có ai tới tìm…hức!".
Nhóc con hai mắt đỏ hỏn, cái miệng bẹp xuống tủi thân " Bổn đại gia ứ cần ai yêu thương, đợi khi ta khôi phục bản thể sẽ một ngụm cắn chết bọn họ".
Ở tỏng bụi cây, một con rắn lớn màu đen lẫn vào màn đêm từ từ trườn tới.
Đến khi hai chân bị quấn chặt lấy Huyền Tề mới hoảng hốt quay lại, nó sợ hãi hô " A! ta không có nói gì hết, ta không có nói xấu các ngươi đâu".
Đầu rắn đối diện nó không có địch ý, cáo lưỡi hơi thè ra, mắt rắn mang chút thương cảm.
Đế Lân hóa lại thành hình người ôm chặt lấy Huyền Tề, lúc đầu hắn định đi kiếm thằng nhóc này không biết lại chạy tới nơi nào ngồi xổm vẽ vòng trong, không ngờ lại thấy đối phương đang khóc, miệng còn chu ra kể lể rồi mắng người.
Nghe lời nhóc gà nói thì quả thật là một người đáng thương, hắn vốn là một con rắn đầu gỗ không hiểu cảm xúc cho lắm " Được rồi, sau này ta sẽ yêu thương ngươi thay ông rùa, đừng khóc nữa".
" Ai mà thèm" Huyền Tề giơ chân muốn đạp Đế Lân ra nhưng đạp không ra, nửa thân dưới của hắn vẫn là đuôi rắn, quấn chặt lấy chân nó " Không được kể với bọn họ chuyện ta khóc nhè, nếu không ta sẽ lột da rắn của ngươi".
Đế Lân có chút say " Ừm, khóc nhè xấu lắm".
" Xấu cái đầu ngươi".
Ngân Anh bế ngang Tiểu Đằng Xà về phòng nghỉ rồi đi kiếm đệ đệ nhà mình, ấy mà lại thấy Đế Lân say rượu xiêu xiêu vẹo vẹo bế ngang Huyền Tề đang ngủ say quay vào động phủ.