Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 678: Quỷ ảnh trảm sát





Quay lại nói về Tống Tử Đô, y dẫn theo mười mấy đệ tử tinh nhuệ nhất của Võ Đang thẳng tiến Thương Châu, ý đồ tập kích Thần Thử phân đường của Ma Thần tông. Bởi vì đại hội Cái Bang trước đó, Hoàng Phủ trưởng lão tự sát tại Thần Thử phân đường, cho nên Tống Tử Đô biết vị trí của phân đường này, rất nhanh liền tìm tới.

Thần Thử phân đường to như vậy mà chỉ có vài tên giáo đồ Ma tông nhị, tam lưu canh gác, Đỗ đường chủ cùng với toàn bộ cao thủ phân đường đều đã chạy đến Thục trung.

Không cần tốn nhiều sức, Tống Tử Đô liền dọn dẹp hết đám giáo đồ này, lục soát khắp cả phân đường nhưng không thấy bóng người nào nữa. Tống Tử Đô hơi thất vọng, mục đích của y là nhổ bật Thần Thử phân đường, hiện tại chỉ giết vài tên giáo đồ Ma tông không quan trọng, thì không có ý nghĩa.

Tống Tử Đô đứng giữa thạch điện trống hoác, trầm mặc, mười mấy đệ tử Võ Đang nhìn y, chờ y ra chỉ thị bước kế tiếp. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

- Phóng hỏa! - Tống Tử Đô chợt nói.

Phóng hỏa là hành động bất đắc dĩ, bởi vì phân đường này vốn xây bằng đá, hoàn toàn không sợ hỏa thiêu, Tống Tử Đô biết rõ như vậy, nhưng vẫn muốn phóng hỏa, y phải có bàn giao với bên ngoài, bản thân vì cứu Đường môn đã từng tập kích phân đường Ma tông, còn thiêu hủy phân đường, đã tận lực vì Đường môn.

Đệ tử Võ Đang lập tức tìm vật dẫn lửa. Đột nhiên có tiếng cười quái dị vang lên, có ba bóng người xuất hiện dưới cửa đại điện, một người đầu đội nón tre, tay ôm trường kiếm; một người nhếch miệng cười, như điên như cuồng; một người tóc chổng ngược, sắc mặt xanh đậm. Chính là Đông Sơn Khách, Cuồng Tiếu Thiên và Nghịch Thiên Tà. Phía sau còn có một người, da mặt hơi trắng, để vài sợi râu dê, tay cầm Lục Ngọc Phiến, khẽ phe phẩy, chính là Quỷ sư gia!

Tống Tử Đô hơi bị hoảng, y đương nhiên biết Đông Sơn Khách, Cuồng Tiếu Thiên, Nghịch Thiên Tà, ba người này đều là nhân vật đã từng danh chấn nhất thời, võ công tương đối cao, nhưng chân chính khiến y giật mình là Quỷ sư gia đứng ở phía sau, bởi vì y đã từng giao thủ mấy chiêu với Quỷ sư gia, biết Quỷ sư gia võ công thâm bất khả trắc.

Quỷ sư gia phe phẩy Lục Ngọc Phiến, thản nhiên nói:

- Hiện tại Đường môn nguy tại sớm tối, Tống thiếu hiệp không đi giúp đỡ, lại chạy tới nơi này phóng hỏa, không hợp thời thì phải?

Tống Tử Đô thản nhiên nói:

- Đường môn đặt chân tại giang hồ hơn trăm nghìn năm, tự có chỗ hơn người, không phải các ngươi muốn diệt thì diệt!

- Ồ? Cho nên Tống thiếu hiệp liền chạy tới phân đường của bỉ nhân làm khó dễ?

- Ma tà làm ác, tự nhiên có người thay trời hành đạo, Tống Tử Đô ta việc đáng làm thì phải làm!

- Tống thiếu hiệp rất tự phụ, chỉ sợ không có năng lực này!

Quỷ sư gia vừa dứt tiếng nói, Cuồng Tiếu Thiên, Nghịch Thiên Tà đột nhiên cười lên the thé rồi thoắt cái lao vào trong đám đệ tử Võ Đang, bốn chưởng tung bay tấn công đệ tử Võ Đang.

Đông Sơn Khách không hề động, y hơi cúi đầu, nón tre cụp xuống rất thấp, hầu như che khuất hai mắt. Tống Tử Đô cũng không hề động, bởi vì y biết, trong ba người này, cao thủ chân chính lợi hại là Đông Sơn Khách.

Đông Sơn Khách ôm kiếm trước ngực, nhìn qua giống phương thức ôm kiếm của võ sĩ Đông Doanh. Ngón cái đặt ở chuôi kiếm đột nhiên đẩy ra, "cheng", lưỡi kiếm ra khỏi vỏ nửa tấc, tỏa ra một luồng tinh quang bắn vào hai mắt Tống Tử Đô, nhưng toàn thân y vẫn bất động.

Tống Tử Đô không nhúc nhích, y biết rõ, khi lưỡi kiếm sắp xuất hiện là đáng sợ nhất, lúc này chỉ lộ ra một kẽ hở cũng đủ để trí mạng!

Lại nói Cuồng Tiếu Thiên, Nghịch Thiên Tà đột nhiên lao vào đệ tử Võ Đang, chưởng kình dồn dập. Đệ tử Võ Đang không kịp phòng bị, liên tiếp bị đánh ngã ra đất, nhất thời kinh loạn, nhưng dù sao họ cũng là đệ tử tinh nhuệ nhất của Võ Đang, hơn nữa không ít cao thủ đã tiếp cận nhất đẳng, rất nhanh liền ngừng kinh loạn, ngược lại đã vây khốn được Cuồng Tiếu Thiên, Nghịch Thiên Tà.

"Cheng!"

Trường kiếm của Đông Sơn Khách đột nhiên xuất vỏ, kiếm quang lóe lên, chỉ cần dùng một chữ hình dung -- nhanh! Không cần bất luận kiếm chiêu gì, không cần bất luận sự hoa mĩ gì, chỉ nhanh, nhanh một cách đơn giản nhất trực tiếp nhất! Kiếm của Đông Sơn Khách vốn lấy nhanh nổi tiếng giang hồ.

"Cheng!"

Trường kiếm của Tống Tử Đô xuất vỏ. Thất Tinh kiếm hầu như là dán vào thân kiếm của Đông Sơn Khách đâm tới ngực Đông Sơn Khách, phát sau mà đến trước, cũng chỉ có thể dùng một chữ để hình dung -- nhanh!

Đông Sơn Khách nghiêng người tránh ra, trường kiếm lần thứ hai đâm tới, vẫn nhanh chóng vô bì, chỉ thay đổi một góc độ khác. Tống Tử Đô bất động, đoạn xoay Thất Tinh kiếm, vẫn dán lên thân kiếm của Đông Sơn Khách đâm tới ngực Đông Sơn Khách, phát sau mà đến trước! Tống Tử Đô là lấy nhanh chế nhanh, từ trước đến nay y rất tự tin với khả năng xuất kiếm của mình.

Đông Sơn Khách đột nhiên phát hiện, bất kể y xuất kiếm nhanh thế nào, kiếm của Tống Tử Đô luôn dán lên thân kiếm y phát sau mà đến trước đâm tới ngực y. Kiếm của y ở trước mặt Tống Tử Đô hoàn toàn không thể phát huy. Kiếm của y nhanh, kiếm của Tống Tử Đô càng nhanh hơn!

Đông Sơn Khách đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt lóe lên, thân kiếm trạm hoa văn uốn khúc, như dãy núi liên miên phập phồng, lại trầm giọng quát một tiếng, trường kiếm đâm ra liên tiếp, trong chớp mắt đã không biết xuất bao nhiêu kiếm, chỉ thấy vô số kiếm quang bắn tới Tống Tử Đô.

Tống Tử Đô không né tránh, đoạn rung trường kiếm, cũng trong chớp mắt không biết đâm ra bao nhiêu kiếm, mỗi một đạo kiếm quang vừa vặn ngăn lại kiếm quang của Đông Sơn Khách, phát sau mà đến trước, xuất kiếm tinh chuẩn khoái tuyệt khiến người kinh thán.

Bên này Tống Tử Đô ngăn Đông Sơn Khách, bên kia chúng đệ tử Võ Đang cũng ngăn được Cuồng Tiếu Thiên và Nghịch Thiên Tà. Cuồng Tiếu Thiên, Nghịch Thiên Tà mặc dù cuồng bạo, nhưng kiếm pháp của những đệ tử Võ Đang này không phải bỏ đi, mặc dù hai người có cuồng bạo cũng không thể đột phá vòng vây.

Quỷ sư gia đứng dưới cửa đại điện, khẽ phe phẩy Lục Ngọc Phiến, rất ung dung, rồi chợt không có bất luận điềm báo trước gì, một đạo quỷ ảnh thoắt cái phân ra từ thân thể y, lặng lẽ xuất hiện trước mặt hai đệ tử Võ Đang ở ngoài mấy trượng. Lục Ngọc Phiến trảm một nhát, quỷ ảnh biến mất, hai tên đệ tử Võ Đang lặng lẽ ngã xuống đất, cổ họng đã bị chặt đứt. Lại nhìn Quỷ sư gia, vẫn đang đứng ở dưới cửa đại điện, khẽ phe phẩy Lục Ngọc Phiến. Đang phe phẩy, lại một đạo quỷ ảnh thoắt cái phân ra, lặng lẽ xuất hiện trước mặt hai đệ tử Võ Đang, phiến quang lóe lên rồi quỷ ảnh biến mất, hai đệ tử ngã xuống đất, cổ họng bị chặt đứt.

- Phân thân trảm! - Tử Đô thất kinh.

Phân Thân Trảm là một trong những thân pháp quỷ dị nhất trong giang hồ, sở dĩ quỷ dị là bởi vì quỷ ảnh phân ra căn bản không phân ra thật giả với chân thân, vừa có thể đồng thời là thật, cũng có thể đồng thời là giả, cực kỳ đáng sợ.

Tống Tử Đô rất rõ ràng, bằng thực lực của những đệ tử Võ Đang này hoàn toàn không có khả năng ngăn được Quỷ Ảnh Trảm Sát. Đang giật mình thì quỷ ảnh lại phân ra, phiến quang nhấp nhoáng. Tống Tử Đô đột nhiên lướt ra từ kiếm quang của Đông Sơn Khách, xuất kiếm muốn ngăn đạo quỷ ảnh phiến quang đó, nhưng khi mũi kiếm vừa đến trước quỷ ảnh thì phiến quang vừa lúc cắt đứt cổ họng của hai tên đệ tử, thoắt cái lại biến mất, hai đệ tử Võ Đang ngã sụp xuống đất, ngã xuống trước mắt Tống Tử Đô.

"Xoạt!"

Quỷ ảnh lại phân ra, xuất hiện ở phía trước hai đệ tử Võ Đang khác, Lục Ngọc Phiến lại chém ra lần nữa. Tống Tử Đô hét lớn một tiếng, Thất Tinh kiếm đâm ra như tia chớp, phiến quang lóe lên, hai đệ tử Võ Đang lặng lẽ ngã xuống. Tống Tử Đô xuất kiếm không thể nói không nhanh, nhưng vẫn không thể ngăn dược đạo phiến quang đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai đệ tử lại ngã xuống trước mắt và chết đi. Quỷ sư gia vẫn đứng ở dưới cửa đại điện khẽ phe phẩy Lục Ngọc Phiến.

Mũi kiếm Tống Tử Đô đang run rẩy, y không phải vì sợ, mà bởi vì phẫn nộ, chỉ trong nháy mắt, tám đệ tử Võ Đang đã bị phiến quang cắt cổ họng, họ thậm chí không biết mình bị giết chết thế nào. Tống Tử Đô rốt cuộc minh bạch, Quỷ sư gia vì sao vẫn canh giữ ở cửa đại điện, y muốn đề phòng họ chạy ra đại điện, y muốn giết từng đệ tử Võ Đang một, cho đến khi không còn người nào.

"Xoạt!"

Quỷ ảnh lại phân ra, phiến quang vẫn chém vào hai đệ tử Võ Đang. Ngay sát na quỷ ảnh phân ra, Tống Tử Đô gầm lên, thân kiếm trồi lên bảy điểm hàn tinh, như từ vực sâu bật dậy. Thất Tinh kiếm đâm tới quỷ ảnh, kéo theo một đạo kiếm quang tinh nhuệ.

Đông Sơn Khách, Cuồng Tiếu Thiên, Nghịch Thiên Tà đồng thời lướt tới muốn chặn đạo kiếm quang này, nhưng kiếm quang đi qua, Đông Sơn Khách, Cuồng Tiếu Thiên, Nghịch Thiên Tà đồng thời bị chấn bay. Thất Tinh kiếm bất động như núi, trực chỉ quỷ ảnh.

"Xoạt!"

Phiến quang vốn chém tới cổ họng hai đệ tử Võ Đang nhưng thoắt cái biến mất, quỷ ảnh cũng biến mất theo rồi trở lại dưới cửa đại điện. Thất Tinh kiếm thế đi không giảm, đâm tới Quỷ sư gia đứng dưới cửa đại điện. Quỷ sư gia khẽ phe phẩy Lục Ngọc Phiến, ngay khi mũi kiếm đâm tới trước mặt, Lục Ngọc Phiến cũng vừa vặn phẩy tới trước mặt, "đinh", mũi kiếm điểm lên mặt phiến, Lục Ngọc Phiến thoáng khựng lại, mặt phiến trạm một tầng quang mang xanh biếc. Tống Tử Đô lui hai trượng, thân kiếm vang lên "keng keng".

Sau khi khựng lại giây lát, Lục Ngọc Phiến vẫn khẽ phe phẩy dọc theo quỹ tích ban đầu. Quỷ sư gia chậm rãi nói:

- Thất Tinh Phù Uyên? Tống thiếu hiệp cho rằng có thể bảo vệ được họ sao?

Quỷ ảnh thoắt cái lại phân ra và xuất hiện phía trước hai đệ tử Võ Đang vừa rồi, phiến quang chém thẳng xuống. Tống Tử Đô đột nhiên lướt ngang vài thước che ở phía trước hai người, giơ kiếm ngăn cản, "keng", đã ngăn được Quỷ Ảnh Trảm Sát lần này. Quỷ ảnh thoắt cái trở về, lại chợt phân ra, chém tới hai đệ tử Võ Đang khác. Tống Tử Đô lại lướt ngang tới, che ở phía trước hai người, giơ kiếm ngăn cản, "keng", lại ngăn được lần Quỷ Ảnh Trảm Sát này.

"Xoạt xoạt xoạt xoạt..."

Quỷ ảnh phân ra liên tiếp, tiếng "keng keng keng keng" không ngừng vang lên, Tống Tử Đô liên tiếp lướt ngang, liên tiếp đỡ Quỷ Ảnh Trảm Sát, hai cánh tay bắt đầu tê dại, cổ tay như bị xé rách, thấy lại một đạo phiến quang chém tới, y giơ kiếm ngăn cản, ngay khi phiến quang chém tới thân kiếm, thân kiếm thoắt cái dính lên mặt phiến, đoạn kéo xuống phía dưới, dịch phiến quang đi vài tấc, sượt qua bên gáy y.

Tống Tử Đô lướt tới xuất hiện dưới cửa đại điện, hoành kiếm quét qua, Quỷ sư gia thoắt cái biến mất, hợp trở lại với quỷ ảnh.

Tống Tử Đô quát lên:

- Đi mau!

Đám đệ tử Võ Đang chạy vội ra khỏi đại điện. Một vết máu xuất hiện trên gáy Tống Tử Đô, là phiến quang vừa rồi để lại, sâu hơn một chút thì y đã bị cắt cổ họng, có thể nói, y có thể bức lui Quỷ sư gia canh giữ ở dưới cửa đại điện là dùng tính mệnh để đánh đổi.

Quỷ sư gia phe phẩy Lục Ngọc Phiến, hai mắt tỏ ra kinh ngạc. Đông Sơn Khách, Cuồng Tiếu Thiên, Nghịch Thiên Tà phi thân lao tới, muốn chặn đám đệ tử Võ Đang. Tống Tử Đô phun ra chân khi, bảy điểm hàn tinh xuất hiện trên thân kiếm, ngón trỏ và ngón giữa tay trái đè lên thân kiếm, đoạn vung kiếm chém ra, bảy điểm hàn tinh bắn ra như điện, ba điểm hàn tinh bắn về phía Cuồng Tiếu Thiên, Nghịch Thiên Tà cùng Đông Sơn Khách, bốn điểm hàn tinh khác bắn tới Quỷ sư gia.

Cuồng Tiếu Thiên, Nghịch Thiên Tà đẩy ra song chưởng muốn đánh văng hàn tinh, nhưng hai điểm hàn tinh thật sự quá tinh nhuệ, đã bắn thủng lòng bàn tay hai người, lại xuyên thủng cả cánh tay của họ, hai người vô lực buông tay xuống, cánh tay đã bị phế.

Đông Sơn Khách thất kinh, biết bảy điểm hàn tinh này tụ chân khí toàn thân Tống Tử Đô, không phải chuyện đùa, y vội hoành kiếm ngăn cản, "đinh", hàn tinh bị chặn lại nhưng kiếm khí hàn tinh kích ra vẫn xuyên qua thân kiếm rồi bắn vào người y, chấn y bay xa mấy trượng, "bang" va vào tường, phun ra một ngụm máu.

Quỷ sư gia nhìn bốn điểm hàn tinh phóng tới, y vẫn còn phe phẩy Lục Ngọc Phiến, khi hàn tinh bắn tới trước người thì Lục Ngọc Phiến cũng vừa lúc phẩy tới trước người, không có bất luận âm thanh gì, bốn điểm hàn tinh tan ra biến mất, giống như bị phiến phong trên Lục Ngọc Phiến lơ đãng thổi tan.

Tống Tử Đô vội vàng lui lại, Quỷ sư gia thoắt cái biến mất rồi xuất hiện ở phía sau Tống Tử Đô, vẫn khẽ phe phẩy quạt, chẫm rãi nói:

- Tống thiếu hiệp tưởng có thể thoát thân sao?

Tống Tử Đô nhìn Quỷ sư gia, chậm rãi giơ Thất Tinh kiếm lên. Đám đệ tử Võ Đang đã lướt ra ngoài phân đường thấy Quỷ sư gia ngăn cản Tống Tử Đô thì đồng loại dừng lại, đang muốn xoay người thì Tống Tử Đô đột nhiên quát lên:

- Nhanh chóng về Võ Đang!

Rồi cả người lẫn kiếm lao tới Quỷ sư gia.

Quỷ sư gia phe phẩy Lục Ngọc Phiến, đợi đến khi mũi kiếm đâm tới trước người y mới thoắt cái phân thân ra chín đạo quỷ ảnh vây quanh Tống Tử Đô, chín đạo Lục Ngọc Phiến quang đồng thời chém từ trên xuống, kèm theo tiếng xé gió đáng sợ. Tống Tử Đô đột nhiên lướt lên trên, mũi chân mượn phiến quang điểm liên tục vài cái bay lên không mấy trượng, xuyên qua vòng vây của quỷ ảnh.

- Bộ Đăng Thái Hư? - Quỷ sư gia hơi kinh ngạc.

Tống Tử Đô xoay người, hai mắt mở to, thân kiếm lần nữa trồi lên bảy điểm hàn tinh, toàn bộ tụ ở mũi kiếm, lấp lóe tinh quang, Thất Tinh kiếm chỉ về phía trước, từ hư không chém ra một đạo hình cung, mũi kiếm đâm ra từ trung tâm hình cung, mang theo một đạo kiếm quang thẳng tắp, như nhanh như chậm, như cương như nhu, cảnh giới đã tiếp cận Thanh Hư.

- Nhất Kiếm Độ Hư?

Quỷ sư gia khép Lục Ngọc Phiến lại, đoạn điểm về phía trước, "đinh", Quỷ sư gia hơi lắc lư người, Tống Tử Đô lui lại mấy trượng, hổ khẩu rạn nứt.

"Sát!"

Quỷ sư gia lại mở Lục Ngọc Phiến ra phe phẩy:

- Xem ra Tống thiếu hiệp đã đột phá Thái Hư kiếm quyết tầng thứ tám. Đáng tiếc, kiếm quyết đã đột phá, công lực chưa đột phá!

Tiếng nói vừa dứt, quỷ ảnh đột nhiên phân ra rồi xuất hiện ở trước người Tống Tử Đô, Lục Ngọc Phiến chém thẳng vào đầu. Tống Tử Đô cầm kiếm hai tay giơ lên ngăn cản, "keng!" Lục Ngọc Phiến chém thẳng lên thân kiếm. Tống Tử Đô lún chân xuống mặt đất vài tấc.

Quỷ ảnh thoắt cái trở về, nhưng không chờ Tống Tử Đô rút hai chân ra, đạo quỷ ảnh thứ hai đã phân ra, Lục Ngọc Phiến vẫn chém thẳng vào đầu. Tống Tử Đô chỉ phải giơ kiếm ngăn cản, "keng" hai chân lại lún thêm vài tấc.

"Xoạt xoạt xoạt xoạt..."

Quỷ sư gia liên tiếp phân ra chín đạo quỷ ảnh, chém liền chín nhát, là Phân Thân Cửu Liên Trảm, trong thiên hạ không mấy người có thể ngăn được chiêu này.

Tống Tử Đô lớn tiếng quát, chân khí toàn thân trong nháy mắt truyền vào Thất Tinh kiếm, nghênh tiếp Lục Ngọc Phiến, "keng keng keng keng..." liên tục chặn chín lần, tiếng trảm kích kinh tâm động phách. Mỗi một lần Lục Ngọc Phiến trảm xuống, hai chân Tống Tử Đô lại lún xuống một phân, khi đạo phiến quang thứ chín chém xuống thì hai chân Tống Tử Đô đã lún qua đầu gối, hầu như bị đóng đinh xuống mặt đất.

Quỷ sư gia thu quỷ ảnh lại, chậm rãi đi tới trước người Tống Tử Đô, y hơi cảm thấy bất ngờ. Y không nóng lòng xuất thủ, mà phe phẩy Lục Ngọc Phiến, hình như đang suy nghĩ đạo phiến quang cuối cùng này nên chém xuống phương vị nào để giết Tống Tử Đô thì mới thú vị. Ngay khi y suy nghĩ, "oanh" một tiếng nổ vang lên, Tống Tử Đô phóng lên cao, cố gắng rút hai chân khỏi mặt đất, kéo theo đất đá phủ tới Quỷ sư gia!

Quỷ sư gia vung Lục Ngọc Phiến phất tan cát đất. Ngay lúc này Tống Tử Đô đảo người, Thất Tinh kiếm lấy thế thái sơn áp đỉnh đâm thẳng vào đầu Quỷ sư gia. "Xoạt" Quỷ sư gia mở Lục Ngọc Phiến giơ lên trên ngăn cản, "keng", kiếm kình cực mạnh đã ép hai chân Quỷ sư gia lún vào mặt đất nửa tấc.

Hai mắt Quỷ sư gia lạnh đi, đoạn vung Lục Ngọc Phiến chấn bay Tống Tử Đô cả người lẫn kiếm, sau đó xoay người vài cái, kích ra hơn mười đạo phiến phong phá không chém tới Tống Tử Đô. Tống Tử Đô vừa rơi xuống vừa trái ngăn phải đỡ, khó khăn lắm mới đẩy ra được hơn mười đạo phiến phong, nhưng khi y vừa hạ xuống đất thì quỷ ảnh phân thân của Quỷ sư gia đã lặng lẽ đứng đợi ở đó, khi Tống Tử Đô phát hiện ra thì Lục Ngọc Phiến quang đã cắt tới cổ họng y.

Đúng lúc này, Quỷ sư gia đột nhiên cảm thấy có sát khí, như châm đâm, khiến y cảm thấy sợ run lên. Trong thiên hạ, sát khí của người nào có thể làm mình sợ run? Quỷ sư gia đảo mắt qua, thấy một lão đạo nhân đang đứng trên ngọn cây tùng bên ngoài hơn mười trượng, quay lưng về mình, hình như che mặt, mũi chân điểm lên hai chiếc lá tùng rất nhỏ, hai chiếc lá không biến dạng chút nào, còn có thể phất phơ theo gió nhẹ, mà tay phải đang kẹp một chiếc lá chỉ về phía y.

"Xoạt!"

Quỷ sư gia đột nhiên thu phiến quang lại, thản nhiên nói:

- Nơi này không phải là chỗ Tống thiếu hiệp nên tới, không tiễn!

Nói xong y phe phẩy Lục Ngọc Phiến chậm rãi đi trở về Thần Thử phân đường.

Tống Tử Đô tử lý đào sinh, sợ đến toát mồ hôi. Vì sao Quỷ sư gia đột nhiên lưu thủ? Chẳng lẽ nhận thấy cái gì? Y đưa mắt đảo quanh, cũng không thấy bóng người nào.

"Bịch bịch bịch bịch..."

Tám thi thể được vứt ra từ trong phân đường, là tám đệ tử Võ Đang bị quỷ ảnh giết. Tống Tử Đô nắm chặt tay, có đệ tử Võ Đang khác phi thân tiến lên ôm lấy thi thể, lại nhìn Tống Tử Đô. Tống Tử Đô chậm rãi buông nắm tay ra, bình tĩnh nói:

- Trở về núi!

Đệ tử Võ Đang từng người rời đi, Tống Tử Đô đợi khi một tên đệ tử cuối cùng rời đi mới xoay người đối mặt với đại môn phân đường, để lại một câu nói:

- Quỷ sư gia, sau này còn gặp lại!