Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 652: Tứ tông trưởng lão





Lại nói Sở Phong vừa rời khỏi Đường môn liền gặp phải Hương Chi, nói là Lãnh Nguyệt cùng Trích Tiên Tử vị vây, đang rất nguy hiểm.

Thì ra Hương Chi dẫn chúng hương nữ, tú công đang tìm một chỗ để ẩn thân, chợt nghe được có tiếng quát, vừa nhìn thì thấy một sư thái và một nữ tử trẻ tuổi khí chất như tiên bị hai lão già bao vây, tình cảnh nguy hiểm. Hương Chi không nhận ra sư thái đó, nhưng nhận ra nữ tử trẻ tuổi kia chính là Ngụy Đích. Bởi vì mỗi lần đại thọ của Thái Quân, các phái thiên hạ đều sẽ bái hạ, Ngụy Đích từng đến Đường môn chúc thọ cho Thái Quân, cho nên Hương Chi nhận ra nàng. Sư thái kia nhất định là sư phụ Lãnh Nguyệt của nàng rồi. Mặc dù Hương Chi không biết nhiều tình cảnh của họ nguy nan, vì vậy nàng bảo các hương nữ, tú công tự đi ẩn nấp trước, còn mình vội vàng chạy đi báo tin.

Sở Phong giật mình, bất chấp hỏi nhiều, liền kéo Hương Chi như lưu quang lướt đi, nhanh chóng tới chỗ Hương Chi chỉ, nhưng không thấy bóng người nào, cũng không nghe được tiếng đánh nhau.

- Hương Chi, cô khẳng định là ở đây chứ? - Sở Phong vội hỏi.

- Là ở đây!

- Sao không có bóng người, cô khẳng định không nhớ lầm chứ?

- Là ở đây, ta nhớ kỹ...

- Hương Chi, cô nhớ kỹ đi, có phải ở đây không? Cô có thể nhớ lầm phương hướng, tính sai chỗ hay không? - Sở Phong đặt câu hỏi liên tiếp.

Hương Chi nóng ruột:

- Ta... Ta...

Nước mắt sắp tuôn ra.

Thiên Ma Nữ nói:

- Cổ không nhớ lầm đâu, là ở đây, chỉ là họ đã được cứu đi rồi!

- Được ai cứu?

- Mộ Dung!

- Mộ Dung đại ca? Sao nàng biết?

- Trên mặt đất có vết tích của Di Hình Hoán Ảnh, là Mộ Dung giúp họ thoát thân, song có người bị thương!

- Đích Tử?

- Không phải, là Lãnh Nguyệt!

- Lãnh Nguyệt? Ai có thể đả thương bà ấy?

- Đông, tây lưỡng tông trưởng lão!

- A!

Sở Phong thầm giật mình. Hắn đương nhiên biết Tứ tông trường lão lợi hại, bởi vì ngày đó tại chân núi Thái Sơn, hắn từng bị Tứ tông trường lão đánh "chết" một lần.

Hắn nói:

- Lãnh Nguyệt bị thương, đi không được xa, đông, tây lưỡng tông trưởng lão nhất định đang truy tìm bọn họ, mau đi tìm!

Rất nhanh, họ tìm đến một nơi, trên mặt đất có hai thi thể, không nhận ra, từ hình dáng tướng mạo thì hai người đều là cao thủ nhất đẳng, lại bị chưởng lực chấn nát ngũ tạng, kiếm còn cắm trong vỏ, hiển nhiên còn chưa kịp rút kiếm đã bị mất mạng, công lực của người xuất chưởng không dưới chưởng môn cửu đại phái.

Vô Trần nói:

- Là đệ tử của Vũ Di kiếm phái.

- Vũ Di kiếm phái?

Sở Phong cũng nhìn ra trang phục của hai người này tương tự với Thân Sửu:

- Ai giết chết họ?

Vô Trần không trả lời, Thiên Ma Nữ nói:

- Nam tông trưởng lão!

Sở Phong lại giật mình, xem ra Lãnh Mộc Nhất Tôn phái ra Tứ tông trường lão chặn giết cao thủ các phái nhập Thục cứu viện, chiêu này thật là hung ác.

Họ tiếp tục tìm kiếm, tìm tới một cửa sơn cốc, chỉ thấy tử quang thoáng hiện, chưởng phong rít gào. Mộ Dung, Lãnh Nguyệt, Ngụy Đích đang ở bên trong, không chỉ họ, Hoa Dương Phi, Mai đại tiểu thư, Thân Sửu còn có đệ tử Võ Di đều ở bên trong, đã bị bức đến cuối sơn cốc, người bức họ chính là tứ đại trưởng lão của Ma Thần tông.

Khóe miệng Lãnh Nguyệt rỉ máu, quả nhiên bị thương.

Trước đó đề cập qua, đông, tây lưỡng tông trưởng lão đi chặn giết Lãnh Nguyệt cùng Ngụy Đích, bắc tông trưởng lão chặn giết Hoa Dương Phi, Mai đại tiểu thư, nam tông trưởng lão chặn giết Thân Sửu và các đệ tử Võ Di Thân Sửu, sao họ lại gặp nhau?

Thì ra, Lãnh Nguyệt cùng Ngụy Đích chạy vội tới Đường môn, đột nhiên gặp phải đông, tây lưỡng tông trưởng lão chặn đánh, lập tức triển khai kịch liệt chém giết. Lãnh Nguyệt ngạnh tiếp chưởng lực với đông tông trưởng lão, kết quả bị chấn thương. Trong lúc nguy cấp thì Mộ Dung chạy tới, nhưng vẫn không phải là đối thủ của lưỡng tông trưởng lão, chỉ có thể đột phá vòng vây.

Mà bên kia, Thân Sửu dẫn theo ba đệ tử Võ Di cũng chạy tới Đường môn, nam tông trưởng lão đột nhiên xuất hiện, vừa ra tay thì đánh chết hai đệ tử Võ Di, Thân Sửu cùng một đệ tử khác chỉ có thể lui gấp, vừa vặn gặp phải Hoa Dương Phi cùng Mai đại tiểu thư đang bị bắc tông trưởng lão chặn đánh. Bốn người đương nhiên không phải là đối thủ của nam, bắc lưỡng tông trưởng lão. Trong lúc nguy cấp, bắt gặp Lãnh Nguyệt, Mộ Dung, Ngụy Đích chạy gấp tới, mọi người hợp lực cuối cùng cũng địch được nam, bắc lưỡng tông trưởng lão. Ai ngờ đông, tây lưỡng tông trưởng lão tới ngay sau đó, thoáng đã ép họ vào sơn cốc. Mộ Dung, Ngụy Đích dù sao vẫn còn trẻ, hơn nữa Lãnh Nguyệt thụ thương, căn bản không thể đối kháng với Tứ tông trường lão công lực thâm hậu, rất nhanh đã bị ép tới cuối sơn cốc.

Lại nói nhóm Lãnh Nguyệt đã lui không thể lui, Tứ tông trường lão đã tụ chân khí toàn thân vào song chưởng, đánh ra một kích trí mạng tới nhóm Lãnh Nguyệt, Mộ Dung. Đúng lúc này, một thân hình như quỷ mị lướt vào sơn cốc, che ở phía trước nhóm Lãnh Nguyệt, đưa lưng về Tứ tông trường lão, mái tóc dài xỏa tận vai.

- Giáo chủ!

Tứ tông trường lão giật mình, chưởng lực như bài sơn đảo hải đè tới sau lưng Thiên Ma Nữ, nhưng cố dừng lại, lòng bàn tay cách lưng Thiên Ma Nữ chưa đến nửa tấc.

Thiên Ma Nữ không nhúc nhích, cũng không xoay người, cũng không nói gì, cả sơn cốc chìm trong tĩnh lặng, yên lặng hầu như khiến người ngạt thở.

Một hồi lâu, Thiên Ma Nữ mới nói:

- Các ngươi đi đi!

Tứ tông trường lão thu hồi thủ chưởng, rồi xoay người rời khỏi sơn cốc, khi lui tới cửa cốc, đột nhiên cùng nhau xoay người, hướng về Thiên Ma Nữ quỳ một gối xuống đất:

- Giáo chủ, trận chiến năm đó, là chính đạo bội bạc, chúng tôi chưa từng đỗ lỗi cho giáo chủ. Chúng tôi trùng tổ Ma Thần tông, là vì lấy lại công đạo cho các huynh đệ đã chết không minh bạch trong trận chiến năm đó. Chúng tôi chưa bao giờ quên ân đức của giáo chủ, giả như giáo chủ quay về, chúng tôi vẫn nghe lệnh giáo chủ, thề sống chết đi theo!

Tứ tông trường lão nói xong, khom người với Thiên Ma Nữ một cái, sau đó xoay người rời đi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Ánh mắt mọi người liền rơi vào người Thiên Ma Nữ, xung quanh lặng ngắt như tờ, bầu không khí đột nhiên đông lại. Nàng sẽ về Ma tông sao? Không ai biết, cũng không ai minh bạch những lời vừa rồi của Tứ tông trường lão, có thể chỉ có Lãnh Nguyệt hiểu, bởi vì ngoại trừ nàng, ở đây không ai tham gia trận chiến bao vây tiêu trừ tổng đàn Thiên Ma giáo 10 năm trước.

Sở Phong lướt tới bên cạnh Thiên Ma Nữ, đưa tay kéo ống tay áo nàng. Thiên Ma Nữ lại như một pho tượng đá, không hề lay động. Sở Phong hoảng hốt, hơi nắm chặt lấy tay nàng. Thiên Ma Nữ thu ánh mắt lại, cười hắn với, mới tránh người ra.

Nhóm Lãnh Nguyệt thầm thở phào một hơi, lòng bàn tay thấm mồ hôi. Vô Trần tiến lên hành lễ với Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt đang muốn đáp lễ thì "ọc", phun ra một ngụm máu, người khẽ lắc lư.

- Sư phụ! - Ngụy Đích thất kinh, vội đỡ lấy Lãnh Nguyệt.

Vô Trần đưa tay áp lên người Lãnh Nguyệt, phát giác chân khí của Lãnh Nguyệt tán loạn. Thì ra Lãnh Nguyệt bị đông tông trưởng lão chấn bị thương, vẫn cố áp chế, vừa rồi suốt đường chạy vội, lại trải qua một hồi kịch chiến, rốt cuộc không áp chế được, khiến chân khí tán loạn.

Một lát sau, Lãnh Nguyệt mới ổn định lại hơi thở, ra hiệu Vô Trần thu tay lại. Ngụy Đích vội vã đỡ lấy sư phụ đi tới một bên vận khí chữa thương. Nàng đi thẳng qua bên người Sở Phong, khóe miệng Sở Phong giật giật, tới cùng không có mở miệng, cõi lòng lạc lõng, bởi vì Ngụy Đích từ đầu chí cuối chưa từng nhìn hắn một cái.

- Sở huynh!

Mộ Dung đang muốn tiến lên, Sở Phong giang hai cánh tay ra:

- Đại ca!

Đoạn lướt người lên muốn ôm một cái thân mật với Mộ Dung.

Mộ Dung thấy Sở Phong đột nhiên lao tới trước người mình, người hầu như dán sát vào mình, hai cánh tay đã quấn lấy sau lưng mình. Trong kinh hoàng, thân hình thoắt cái biến mất, xuất hiện ở ngoài hai trượng, trống ngực phập phồng, hơi thở gấp gáp, có vẻ chật vật. Mộ Dung "dữ tợn" lườm Sở Phong một cái, hiển nhiên hắn vì tránh cái ôm thân mật thình lình kèm theo Phù Quang Lược Ảnh này của Sở Phong, đã sử ra thân pháp "Di Hình Hoán Ảnh", khiến cho chân khí tán loạn.

Sở Phong ôm vào không khí, có hơi xấu hổ, lại thấy Mộ Dung "dữ tợn" trừng mắt với mình, bèn ngượng ngùng cười:

- Thiếu chút nữa quên mất, đại ca không thích ôm người khác!

Hoa Dương Phi, Mai đại tiểu thư, Thân Sửu tiến lên chào hỏi, Sở Phong hỏi tình huống mọi người bị chặn đánh, lại nói:

- Xem ra Ma Thần tông thừa dịp chúng ta nhập Thục cứu viện, bước tiến không đồng nhất, ý đồ tiêu diệt chúng ta từng bộ phận!

Hoa Dương Phi nói:

- Chỉ không biết tình huống hiện tại của Đường môn thế nào?

Sở Phong nói:

- Chúng nhân Đường môn đã lui vào trong một sơn động ở vườn Phi Tử, tạm thời không có việc gì.

- Sao Sở huynh biết được?

Sở Phong nói:

- Vừa rồi ta ở Đường môn ngửi được ám hương Chuyết huynh phát ra, căn cứ tin tức của ám hương, Đường môn tử thương rất nặng, mọi người còn lại đã lui vào trong sơn động, Ma Thần tông đang canh giữ trước động khẩu.

Mộ Dung nói:

- Chẳng lẽ là sơn động trong vườn Phi Tử ngày đó ta và huynh trong lúc vô ý xông vào?

Sở Phong nói:

- Chắc là vậy. Hiện tại mọi người Đường môn đã cạn lương, đang nóng lòng đợi các phái cứu viện!

Mộ Dung nói:

- Mặc dù Võ Đang không phát ra hiệu lệnh, nhưng theo ta được biết, cao thủ các phái vẫn lục tục tới đây, chỉ sợ họ không rõ tình huống, chạy thẳng vào Đường môn, ngược lại sẽ tự chui đầu vào lưới bị Ma Thần tông đánh chết từng người!

Mọi người nhất thời trầm mặc, chiêu ôm cây đợi thỏ này của Ma Thần tông quả thật cao minh, bản thân trấn giữ Đường môn, dĩ dật đãi lao chờ đợi cao thủ các phái tự chui đầu vào lưới, vừa rồi nếu không phải sự xuất hiện ngoài ý muốn của Sở Phong và Thiên Ma Nữ, thì nhóm Vô Trần, Diệu Ngọc, Lãnh Nguyệt, Ngụy Đích, Hoa Dương Phi, Mai đại tiểu thư, Thân Sửu đã sớm bị chặn giết.

Mặc dù biết rõ Ma Thần tông đang ôm cây đợi thỏ, nhưng nếu như lúc này đi cứu Đường môn, trên lực lượng vẫn cách quá xa, dù sao Ma Thần tông đã tụ tập đầy đủ tứ đại trưởng lão, Thập nhị điện chủ, sáu vị đường chủ, hơn mười cao thủ phân đường cùng với rất nhiều giáo đồ Ma tông, thực lực hùng hậu đủ có thể làm lay động cửu đại phái.

Sở Phong chuyển hướng Vô Trần:

- Vô Trần, tôi nhớ Nga Mi của cô hẳn là có biện pháp liên hệ với cao thủ các phái. Cô lập tức phát ra tin tức, thông báo cho họ đừng đến thẳng Đường môn, trước tiên tập trung cùng nhau, cứ tập trung đến sơn cốc này đi!

Vô Trần không nói gì, nhưng đi ra ngoài sơn cốc, chỉ chốc lát liền trở về và nói:

- Tin tức đã được phát ra.

- Nhanh thế à? - Sở Phong rất kinh ngạc.

Vô Trần nhìn hắn, không nói gì nữa.

Mộ Dung cười nói:

- Sở huynh yên tâm, Nga Mi có cách mà.

Sở Phong rất khó hiểu Vô Trần sao lại nhanh chóng phát ra tin tức đến như vậy, tuy nhiên hắn cũng biết Vô Trần nhất định sẽ không nói cho mình. Xem ra Nga Mi là một trong tam đại phái, đã từng là võ lâm minh chủ, quả thật có chỗ hơn người.

Mộ Dung lại nói:

- Nếu tin tức đã phát ra, cao thủ các phái nhất định sẽ tới hội hợp. Hiện tại điều lo lắng là Đường môn không biết cao thủ các phái đã nhập Thục, lương thực lại cạn, sẽ đợi không kịp, lựa chọn đột phá vòng vây, vậy sẽ rất nguy hiểm!