Sở Phong đột nhiên múa Thái Cực, quần hùng ngoài bảo không biết hắn đang làm trò gì, nhưng Thanh Hư lại rõ ràng. Sở Phong là mượn động tác của Thái Cực khiến bản thân tiến vào cảnh giới hình thần hợp nhất. Mặc dù Sở Phong khai ngộ, nhưng hắn không có tu vi như Thiên Cơ lão nhân, muốn tùy tâm tiến vào cảnh giới hình thần hợp nhất thì tuyệt không dễ. Cho nên hắn phải mượn động tác của Thái Cực để trừ đi tạp niệm, cái này gọi là lấy nhất niệm hóa vạn niệm.
Thanh Hư vẫn giơ mộc bài, chưa thu về, cũng không thể thu. Bởi vì tất cả mọi người biết Sở Phong muốn móc lệnh bài của y, nếu như lúc này thu về, chẳng khác nào như nói mình sợ Sở Phong, cho nên y vẫn giơ cao mộc bài, hơn nữa nhất định phải giơ mộc bài. Nhưng y lại không thể xuất kiếm với Sở Phong, bởi vì Sở Phong đang chuyên tâm múa Thái Cực, nếu như xuất kiếm với hắn, chẳng khác nào như đánh lén. Mất hết thân phận không nói, Thiên Cơ lão nhân cũng sẽ không để y đắc thủ. Cho nên y chỉ có thể giơ lệnh bài nhìn Sở Phong múa Thái Cực.
Động tác của Sở Phong càng lúc càng thong thả, nhưng càng lúc càng không giống động tác của Thái Cực, rất tùy ý. Thanh Hư biết Sở Phong đã tiến vào cảnh giới vô hình vô tượng, lấy ý ngự hình. Y lơ đãng dời đi mộc bài. Đừng coi nhẹ động tác dời đi này, nếu như Sở Phong xuất kiếm móc lệnh bài, tất nhiên móc hụt, trừ phi trước khi hắn xuất kiếm nhìn lệnh bài, hoặc là hắn chân chính đã đến cảnh giới hình thần hợp nhất.
Sở Phong trở tay về phía sau, động tác rất tự nhiên, tự nhiên đến mức không bất kỳ ai nghĩ đến động tác này của hắn là rút kiếm. Thanh Hư cũng không ngờ được, thậm chí y không phát giác ra thanh âm trường kiếm xuất vỏ. Đợi khi lòng y mấp máy thì Cổ trường kiếm đã chạm tới sợi dây thừng trên lệnh bài, lại nhẹ nhàng hất lên làm đứt sợi dây, rồi thuận thế thu kiếm, vừa khớp múa xong một bộ Thái Cực.
Cổ trường kiếm không ngờ hất đứt sợi dây treo buộc lệnh bài? Thanh Hư lại không có phản ứng? Mọi người quá đỗi ngạc nhiên.
Thiên Cơ lão nhân cười ha ha:
- Tiểu tử, không tệ!
Sở Phong nói:
- Nhưng ta vẫn chưa thể móc được lệnh bài!
- Ha ha, có thể hất đứt dây đã tốt lắm rồi! Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, chân chính giao thủ, không ai để cho ngươi múa xong một bộ Thái Cực lại đợi ngươi xuất kiếm đâu.
- Vãn bối hiểu rồi.
- Được, ngươi đi thử hai chiêu với lão mũi trâu đi!
- Vâng!
Có Thiên Cơ lão nhân làm chỗ dựa, Sở Phong không sợ hãi, cũng chả buồn chào hỏi với Thanh Hư, một chiêu Thái Cực Sơ Khai, Cổ trường kiếm vẽ ra một đường hồ quang tuyệt đẹp đâm tới Thanh Hư, không ngờ đạp trên kiếm quang của Long Uyên kiếm mà tung người bay lên.
Thanh Hư bị hất đứt dây thừng, mặt mũi mất sạch, hiện tại thấy Sở Phong còn dám xuất kiếm với mình, y vừa giận vừa hận, Long Uyên kiếm đỡ phía trước đẩy ra Cổ trường kiếm, ngay sau đó đâm thẳng tới bụng Sở Phong.
Sở Phong bị Long Uyên kiếm chấn cho hổ khẩu tê dại, thấy Long Uyên kiếm đâm tới, hắn vội vã bật người lên. Thanh Hư lộn cổ tay, chém lên trên một đạo kiếm quang. Sở Phong điểm hai mũi chân liên tục lên mũi Long Uyên kiếm. Tuyệt! Thân pháp Sơ Đăng Thái Cực của Sở Phong thi triển ra thật sự tinh diệu tuyệt luân, mọi người được dịp mãn nhãn.
Thanh Hư tung người lên, mũi chân điểm liên tục vào hư không, cũng một chiêu Bộ Đăng Thái Hư tinh diệu tuyệt luân vọt lên đỉnh đầu Sở Phong, đoạn chém Long Uyên kiếm xuống phía dưới. Sở Phong giơ kiếm ngăn cản.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn"Keng!"
Long Uyên kiếm nặng nề chém lên Cổ trường kiếm, kiếm kình hùng hậu ép Sở Phong rơi xuống đất mặt. Sở Phong tại chỗ xoay người một vòng, lập tức hóa kiếm kình thành vô hình, trên mặt đất có thêm một vòng tròn, sâu vài tấc.
Thanh Hư hạ xuống đất. Sở Phong duỗi Cổ trường kiếm vẽ ra một đường hồ quang đâm tới. Vẫn là chiêu Thái Cực Sơ Khai. Thanh Hư rung Long Uyên kiếm, đâm ra một đạo kiếm quang, phát sau mà đến trước, kiếm quang đâm tới trước người Sở Phong thì đột nhiên hóa thành tám đạo đâm tới toàn thân Sở Phong. Là Kiếm Xuất Bát Cực. Sở Phong từng thấy Tống Tử Đô dùng qua chiêu này, nhưng lúc này do Thanh Hư sử ra thì khác hoàn toàn.
Ứng đối bình thường tự nhiên là lui lại né tránh, nhưng Sở Phong lại không làm vậy. Hắn hơi nghiêng người, chỉ đơn giản nghiêng người, trông thiếu thận trọng nhưng lại xuyên qua kẽ hở giữa kiếm quang. Cổ trường kiếm vẫn kéo theo một đường hồ quang đâm tới Thanh Hư. Thanh Hư không ngờ được Sở Phong lại có ứng đối như vậy, y bị buộc phải hơi ngửa người về sau, thu kiếm ngăn cản, "keng", Cổ trường kiếm thuận thế xoay một vòng, vẽ ra một đường hình cung lại đâm tới Thanh Hư, vẫn là chiêu Thái Cực Sơ Khai. Thanh Hư lại thu kiếm ngăn cản, "keng", Cổ trường kiếm lại mượn thế xoay một vòng, vẽ ra một đường hình cung rồi đâm tới.
Cứ như vậy, thanh Cổ trường kiếm của Sở Phong không ngừng mượn kiếm thế của Long Uyên kiếm vẽ ra hình cung, mỗi khi vẽ ra một hình cung, kiếm kình liền tăng thêm một phần, thân pháp của hắn cũng theo kiếm thế lưu chuyển, ý tùy tâm phát. Không ngờ Thanh Hư nhất thời không làm gì được hắn.
Thì ra Sở Phong biết đấu nội kình khẳng định không lại Thanh Hư, vì vậy hắn dùng kỹ thuật. Khi mỗi lần Thanh Hư thu kiếm ngăn cản, hắn không ngạnh tiếp Long Uyên kiếm, chỉ thuận thế xoay một vòng. Như vậy đã dẫn kiếm kình của Long Uyên kiếm vào trong Cổ trường kiếm của mình, cứ thế lặp đi lặp lại, kiếm kình tập trung tại Cổ trường kiếm càng lúc càng lớn.
Đương nhiên, Thanh Hư hoàn toàn có thể biến chiêu, nhưng y không biến chiêu, bởi vì y là chưởng môn Võ Đang, Sở Phong chẳng qua là tiểu bối, nếu như bị một chiêu thức như vậy làm cho biến chiêu ứng đối thì quá tổn hại thể diện, cho nên y không biến chiêu, mà là càng vận kình lên kiếm, muốn một kích chấn bay Cổ trường kiếm của Sở Phong.
Mặc dù mỗi một kiếm của Thanh Hư đều dùng lực lên Cổ trường kiếm, nhưng kình đạo còn chưa chạm đến thì Cổ trường kiếm đã xoay một vòng, kình đạo của Long Uyên kiếm đã bị kéo đi. Lặp lại như vậy, kiếm kình trên Cổ trường kiếm càng lúc càng lớn, thân kiếm đột nhiên vang lên ông ông.
Thì ra Sở Phong bắt đầu không không chế được kiếm kình tập trung lên thân kiếm càng lúc càng hùng hậu. Kiếm kình liền khuấy động vang lên trong thân kiếm. Hoặc là hắn lập tức xuất kiếm, phát ra kiếm kình, hoặc là bị kiếm kình phản phệ, hắn sẽ tạm biệt với số phận.
Sở Phong cũng chuẩn bị một lần cứng đối cứng với Thanh Hư, tròng mắt hắn trở nên đỏ lòm, thân kiếm chợt hiện long văn, tử tinh xoay quanh, đoạn Cổ trường kiếm đâm thẳng tới Thanh Hư.
Thanh Hư vốn vẫn tìm cơ hội ngạnh tiếp với Sở Phong, lúc này lại đột nhiên biến chiêu, Long Uyên kiếm không ngạnh tiếp, chỉ khẽ gạt lên thân Cổ trường kiếm, Cổ trường kiếm bị gạt xoay đi. Không chỉ như vậy, một đạo kiếm kình lại thêm vào Cổ trường kiếm. Sở Phong thầm hoảng hốt, thu kiếm vội đâm tới Thanh Hư. Thanh Hư lại xoay Long Uyên kiếm gạt đi Cổ trường kiếm, cũng thêm vào Cổ trường kiếm một đạo kiếm kình.
Kiếm kình vang lên "ong ong ong ong..." trên thân Cổ trường kiếm, như muốn xé toang thân kiếm. Sở Phong cảm thấy hổ khẩu vỡ toang, ngực như muốn vỡ tung.
Lần này Thanh Hư quả thực độc ác, y không ngạnh tiếp với Sở Phong, ngược lại còn thêm vào Cổ trường kiếm từng đạo kiếm kình, chính là muốn kiếm kình phản phệ Sở Phong, không đánh mà thắng trừ khử Sở Phong.
Mọi người ngoài bảo nghe được tiếng vang ông ông của Cổ trường kiếm mà kinh tâm động phách. Nhóm Mộ Dung, Ngụy Đích càng run sợ trong lòng. Hoằng Trúc vỗ tay nhắm mắt, trần ti trên phất trần của Vô Trần thì khẽ phất phơ. Chỉ có Thiên Cơ lão nhân vẫn thong dong vuốt râu mép, không nhìn cái nào.
Sở Phong đã áp chế không được kiếm kình tại thân kiếm, khóe mắt như nứt ra, con ngươi trở nên đỏ tươi, bộ y sam thanh lam cũng phình lên, bắt đầu rách toạc ra. Hắn quát một tiếng, thoáng như long trời lở đất, Cổ trường kiếm đâm thẳng tới ngực Thanh Hư.
Thiên Ma Nữ vẫn đang lặng nhìn, nàng biết một kiếm này nếu như Sở Phong còn chưa thể đâm ra, tất sẽ bị kiếm kình phản phệ đến chết. Nàng đột nhiên nhắm mắt lại, hình như không đành lòng nhìn nữa, nhưng hai lòng bàn tay lại đối nhau đặt ngang trên đan điền.
Thanh Hư thấy Cổ trường kiếm đâm tới, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt. Long Uyên kiếm vẫn gạt lên Cổ trường kiếm. Đúng lúc này, Thiên Ma Nữ mở hai mắt ra, khẽ há miệng hô một tiếng. Thanh âm rất nhỏ, nhỏ đến mức không người nào nghe được. Mũi Long Uyên kiếm lại khẽ rung lên. Chỉ một cái rung này, Long Uyên kiếm đã gạt không trúng.
Thanh Hư quá sợ hãi, lúc này Cổ trường kiếm đã đâm thủng đạo bào trước ngực y. Thanh Hư tới cùng là chưởng môn Võ Đang, trong kinh hồn, y dựng Long Uyên kiếm trước ngực.
"Keng!"
Mũi Cổ trường kiếm điểm thẳng lên thân Long Uyên kiếm. Thanh Hư bị chấn bay ngược về phía sau, va ầm lên vách tường cổ bảo, Long Uyên kiếm trong tay rung ông ông liên tục.
Sở Phong ngang nhiên đứng thẳng, Cổ trường kiếm lạnh lùng chỉ vào Thanh Hư.
Trời! Một kiếm chấn bay Thanh Hư, quần hùng ngoài bảo quá sợ hãi, chỉ có số rất ít người nhìn ra biến hóa trong đó, sắc mặt đột biến.
Có người run giọng nói:
- Âm... Âm Ma công! Thiên Ma Nữ sử ra...Âm Ma công rồi!
Mọi người xung quanh vừa nghe ba chữ "Âm Ma công", tất cả đều thất sắc.
Âm Ma công, lại xưng Ma Âm Chấn Hồn, trên giang hồ từ lâu đã tuyệt tích nhiều năm. Nghe đồn Âm Ma công có thể trong nháy mắt ép chân khí toàn thân thành một đường, lấy thanh âm phát ra, sát nhân vô hình. Người tu luyện đến cảnh giới chí cao thậm chí có thể ngoài trăm dặm lấy ma âm chấn vỡ ba hồn bảy vía của đối thủ, cho nên lại xưng Ma Âm Chấn Hồn. Bởi vì ba hồn bảy vía của người bị chấn nát, sẽ vĩnh viễn không siêu sinh, cho nên Âm Ma công được coi là thiên hạ đệ nhất tà công, còn vượt xa cả Thất Tâm chưởng, là đệ nhất cấm học của võ lâm.
- Âm Ma công!
Thanh Hư cũng biến sắc.
Sở Phong nhìn thẳng Thanh Hư, từ từ dựng Cổ trường kiếm lên, đang muốn chém ra thì lòng hắn đột nhiên dâng lên nỗi bất an mãnh liệt đáng sợ. Hắn thấy được bóng Thiên Ma Nữ ánh trong thân kiếm đang run rẩy không ngừng.
Hắn xoay ngoắt người lại, như một đạo lưu quang trở về bên cạnh Thiên Ma Nữ, một tay đỡ lấy nàng, giọng thảng thốt:
- Làm sao vậy?
Thiên Ma Nữ lắc đầu, muốn mở miệng nói cái gì, miệng vừa mở thì máu tươi chảy ra từ khóe miệng. Sở Phong lấy làm kinh hãi, vội vã đưa tay muốn quẹt vết máu. Hắn vừa duỗi tay tới bên mép Thiên Ma Nữ thì máu tươi lại chảy ra từ khóe miệng Thiên Ma Nữ.
- Nàng. .. nàng sao thế?
Sở Phong vừa kinh vừa sợ, một tay ôm Thiên Ma Nữ vào lòng, nhưng cảm thấy Thiên Ma Nữ tựa trên người mình không có một chút sức lực, người đang lạnh đi nhanh chóng.
Lòng Sở Phong bắt đầu vỡ vụn, hắn nắm lấy hai tay Thiên Ma Nữ, cố gắng truyền chân khí cho nàng. Thể nội Thiên Ma Nữ trống không, trống như không còn sót lại một tia chân khí nào, thậm chí không còn một tia nguyên khí. Tình cảnh này giống như đã từng quen biết. Ngày đó sau khi Thiên Ma Nữ không tiếc chân khí giải khai sinh tử huyền quan cho Ngụy Đích, tình cảnh cũng là thế này.
Tuy nhiên lần này bất đồng, lần đó mình truyền chân khí cho Thiên Ma Nữ, còn có thể cảm giác ra chân khí lưu chuyển tại thể nội nàng. Nhưng hiện tại chân khí của mình vừa tiến vào thể nội Thiên Ma Nữ lập tức liền biến mất vô hình. Nói cách khác, chân khí của Thiên Ma Nữ đã không thể phục hồi.
Khí tức Thiên Ma Nữ đang nhanh chóng yếu đi, tất cả mọi người có thể cảm thấy được, lòng cũng lặng đi. Họ biết, Thiên Ma Nữ vì cứu Sở Phong đã ép ra một một tia nguyên cuối cùng còn dư tại thể nội. Nàng đem sinh mệnh cuối cùng hiến cho Sở Phong.
Ngoài bảo gió lạnh thổi vi vu, hình như cũng đang than thở.
Hai mắt Thanh Hư lóe lên:
- Thiên Ma Nữ dám tu luyện võ lâm cấm học Âm Ma công, lòng dạ ác độc, chết không đủ tiếc!
Nói đoạn Thanh Hư tung người lên, mũi Long Uyên kiếm nhấp nhoáng một điểm tinh quang, lăng không Nhất Kiếm Độ Hư đâm tới Thiên Ma Nữ. Y lập tâm muốn đưa Thiên Ma Nữ vào chỗ chết. Biết rõ nàng nàng lúc này mệnh tại sớm tối, y cũng muốn bồi thêm một kiếm.
Thiên Cơ lão nhân duỗi quải trượng lên trên, đầu trượng dán vào mũi kiếm kéo một cái, kiếm kình hóa thành vô hình. Thanh Hư bị kéo lộn mấy vòng trên không trung, khi đáp xuống đất gần như đứng không vững.
Thiên Cơ lão nhân nói:
- Mũi trâu, ngươi quá kỳ cục rồi.
Những người khác cũng cảm thấy lúc này Thanh Hư còn muốn xuất thủ với Thiên Ma Nữ thì thật sự thái quá.
Thiên Ma Nữ chỉ còn một hơi thở. Sở Phong đột nhiên xoay người quỳ phịch xuống với Thiên Cơ lão nhân:
- Cầu gia gia ra tay cứu Thiên Ma Nữ, chỉ có gia gia mới có thể cứu nàng!
Thiên Cơ lão nhân thở dài:
- Sinh tử có mệnh, ngươi...
- Cầu gia gia cứu nàng!
Sở Phong dập đầu lên mặt đất, thái dương rách toạc, máu tươi thấm ra.
- Gia gia mau cứu cứu hắc y cô nương đi, cổ sắp không được rồi!
Tiểu Thư đỡ lấy Thiên Ma Nữ, suýt chảy ra nước mắt.
- Ài, thiên mệnh nan nghịch...
- Gia gia! Cầu gia gia cứu nàng!
Sở Phong lại dập đầu lên mặt đất.
Thiên Cơ lão nhân vẫn lắc đầu:
- Tiểu tử, hà tất phải vậy!
- Gia gia, cầu gia gia cứu nàng!
Sở Phong liên tục dập đầu, mặt đất bị dập ra một hố sâu, máu tươi bắn đầy trong hố. Nhóm Mộ Dung, Ngụy Đích không đành lòng nhìn, cũng không dám lên tiếng khuyên can.
Thiên Cơ lão nhân chỉ lắc đầu, không nói một lời.
Tiểu Thư đột nhiên run giọng nói:
- Cổ... cổ tắt thở rồi!
Nước mắt đã tràn mi.
Sở Phong chết điếng người. Hắn không dập đầu nữa. Hắn trở lại bên cạnh Thiên Ma Nữ, nhẹ nhàng đỡ lấy Thiên Ma Nữ. Thiên Ma Nữ đã nhắm mắt, khóe miệng còn vương nét nhu tình, xinh đẹp đến mức thiên địa vạn vật đều không thể bằng được.
Sở Phong cũng nhu tình nhìn nàng, sau đó lấy tay khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, mái tóc rất dài, dịu dàng như một tình lang đang trang điểm cho thê tử mình.
- A -
Sở Phong đột nhiên ngửa mặt hét lên, tiếng hét này cũng giống như tiếng hét năm đó khi phụ thân hắn thấy thê tử chết mà phát ra.
Tiếng hét khuấy động cả tòa Hồng Sơn bảo, chấn động tâm khảm mỗi người. Tiếng hét chợt ngưng bặt, rồi Sở Phong từ từ chuyển hướng sang nhóm Thanh Hư, khóe mắt như nứt ra, đã nhỏ ra máu.
Hắn gằn từng chữ:
- Sở Phong ta thề với trời, Thiên Ma Nữ mà chết, ta muốn cửu đại môn phái các ngươi phải chôn cùng, ta muốn toàn bộ võ lâm chính đạo các ngươi phải chôn cùng!
Nói xong hắn ôm lấy Thiên Ma Nữ, phi thân muốn lướt ra khỏi Hồng Sơn bảo.