Sở Phong cùng A Sửu trở lại Noãn Hương các, Triệu Xung lúc này vẫn còn gục trên mặt bàn, say đến mức không biết gì nữa.
Đinh Linh vội hỏi:
- Thế nào rồi?
Sở Phong đáp:
- Xong rồi! Lần này thực sự đa tạ các cô tương trợ.
- Công tử đừng nói vậy, công tử đã cứu chúng tôi hai lần, chúng tôi còn chưa báo đáp được cho công tử.
A Sửu nói:
- Công tử hãy đi mau!
Sở Phong gật đầu, liếc mắt sang nhìn Triệu Xung, Đinh Linh bèn nói:
- Chúng tôi sẽ gọi người mang hắn trở về.
- Các cô hãy cẩn thận!
Sở Phong xoay người nhìn sang A Sửu, ánh mắt lại rơi vào vết đao thật sâu trên mặt nàng. A Sửu thấy vậy liền dùng tay chải tóc, Sở Phong liền thôi không nhìn nữa.
- Cô... cẩn thận!
Sau đó hắn phi thân rời khỏi Noãn Hương các.
Sở Phong cẩn thận chạy tới tường bao, đang định nhảy qua thì chợt thấy có lục quang yếu ớt phát ra từ một nơi xa xa trong viện, trong lòng lại nổi lên tò mò, bèn lẳng lặng đến gần.
Thì ra là một phòng khách, phòng khách này chỉ nằm lẻ loi một mình, bốn phía đều bị các bụi hoa che lấp, trông có phần bí ẩn. Cửa sổ xung quanh đều đóng, nhưng trên cửa sổ có điêu khắc đồ án, có thể qua đó mà nhìn xuyên vào.
Sở Phong lắc mình tới dưới cửa sổ nhìn vào trong.
Chỉ thấy trong phòng ngồi hai người, chỗ chủ vị là một vị vương gia khoảng năm mươi tuổi, mặt có chút râu, khuôn mặt hơi giống với Triệu Xung, y chính là Triệu vương gia. Chỗ của khách là một người khoảng bốn mươi tuổi mặc đồ thương nhân.
Trong phòng không có bất cứ một ai hầu hạ, giữa phòng đặt một thân cây, cao bằng nửa người, toàn thân cây và cành cây đều được làm bằng vàng, còn lá cây được khắc bằng thanh ngọc, mỗi một chiếc lá cây là một khối thanh ngọc, ánh lục quang yếu ớt hồi nãy là do những chiếc lá này phát ra.
Thương nhân nâng ly trà, vừa thưởng thức vừa nói:
- Trà thật có hương vị! Trà ngon!
Triệu vương gia cười:
- Trà chẳng qua là do hoa nô trong phủ tiện tay pha mà thôi, đã khiến đại phu chê cười.
Thương nhân nói:
- Chỉ một hoa nô cũng có thể pha được trà ngon như vậy, vương phủ quả thật có nhiều người tài. Lại nói tới hai vị tiên cơ tại yến hội, cho dù là trong hoàng cung cũng chưa chắc đã múa hay như họ.
Triệu vương gia mỉm cười:
- Quản đại phu quá khen, điện hạ đưa tới đại lễ thế này, tiểu vương thực sự không đảm đương nổi.
Quản đại phu nói:
- Vương gia là trọng thần đương triều, vì nước vất vả nhiều, điện hạ đưa một chút lễ mọn biểu đạt kính ý, đó là lẽ đương nhiên.
- Đó là bổn phận của tiểu vương, điện hạ quá khách khí rồi.
- Vương gia khiêm tốn nhân ái, thật khiến người ta kính nể.
- Đại phu lại quá lời. Đại phu là danh sĩ đương triều, điện hạ được đại phu phù trợ, cũng là may mắn của điện hạ.
Hai người nói lời khách sáo một hồi, rốt cuộc cũng chuyển qua bàn việc chính.
Quản đại phu hỏi:
- Vương gia, hoàng thượng chuẩn bị sắc lập thái tử, vương gia có biết việc này không?
Triệu vương gia nói:
- Cũng có nghe.
Quản đại phu lại nói:
- Có điều hoàng thượng cũng vì việc này mà phiền não, không biết nên lập vị điện hạ nào làm thái tử?
Triệu vương gia nói:
- Hoàng thượng anh minh, tất có chủ trương!
Quản đại phu nói:
- Vương gia nghĩ thế nào?
Triệu vương gia nói:
- Ngôi vị thái tử từ xưa đều do trưởng tử đảm đương, trưởng vương tử lại là con của hoàng hậu, theo lý thì nên lập làm thái tử.
Quản đại phu nói:
- Tuy là như vậy, nhưng nhị vương tử hiền đức, hơn nữa còn có Nghiêm thái sư là trọng thần trong triều ở một bên giúp sức, lập thái tử cũng nên theo lòng người.
Triệu vương gia nói:
- Ta lại nghe nói Hoa thừa tướng, Vương thượng thư đều một lòng ủng hộ lập trưởng vương tử làm thái tử. Hơn nữa phế trưởng lập ấu, các triều đều hết sức tránh.
- Vương gia, xưa khác, nay khác. Trưởng vương tử tuy được hoàng hậu sinh ra, nhưng hoàng hậu sau đó lại bị ám hại, hoàng thượng đã lập Ninh phi làm hoàng hậu. Có câu 'Tử dĩ mẫu quý, mẫu dĩ tử quý', Ninh phi rất được hoàng thượng chuyên sủng, hoàng thượng cũng thiên vị nhị vương tử, sớm có ý lập nhị vương tử làm thái tử, chỉ hiềm vì Hoa thừa tướng, cho nên đến giờ vẫn chưa quyết.
Triệu vương gia vuốt râu:
- Ta nghĩ hoàng thượng anh minh, sẽ tự có quyết định.
Quản đại phu cũng không nói tiếp, hỏi:
- Nghe nói trưởng vương tử phái người tặng một tòa tháp 'Thất bảo lưu ly' cho lão phu nhân, không biết lão phu nhân có vừa lòng không?
Triệu vương gia nói:
- Lão phu nhân xưa nay kính Phật, nên rất thích.
- Không biết vương gia cảm thấy đèn 'Thất tiên lưu quang' cùng cây 'Ô kim thanh ngọc' này thế nào?
Triệu vương gia vuốt râu nói:
- Kỳ trân trên đời, quả là hiếm có.
Quản đại phu nói:
- Không bằng tại hạ kể cho vương gia nghe một câu chuyện cũ?
Triệu vương gia im lặng không đáp.
Quản đại phu chậm rãi:
- Chuyện kể rằng trên sườn núi có hai cây, một cây tươi tốt, một cây khô héo, cây tươi tốt cành lá xum xuê, ăn sâu bén rễ, là nơi chim muông dừng đỗ; còn cây khô cành lá xác xơ, bị bầy chim xa lánh. Đến một ngày, có một con chim tước bay tới, một mình đậu trên cây khô. Hôm sau trời đột ngột đổ mưa xối xả mấy ngày, cây tốt vững vàng không lay động, còn cây khô lại ầm ầm đổ xuống, chim tước không còn chỗ nào để đậu, tổ của nó cũng bị đổ theo cây khô, nghĩ đến mà xót thương.
Ông ta nói xong liền đứng lên, tới bên cây 'Ô kim thanh ngọc', từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc đen có hình một con chim nhỏ, đặt ở trên một cành cây, nói:
- Nếu như lúc đầu chim tước đậu trên cây tốt, thì còn sợ gì mưa rơi xối xả, càng không sợ cây đổ tổ mất, vương gia nghĩ như thế nào?
Triệu vương gia mỉm cười:
- Ý của đại phu, tiểu vương đã hiểu.
Quản đại phu nói:
- Chọn cành mà đậu, chọn chủ mà thờ. Vương gia hãy sớm quyết định.
Triệu vương gia bỗng nhiên đứng lên, cũng chậm rãi tới bên cây 'Ô kim thanh ngọc', nói:
- Tuy là như thế, nhưng dù tốt dù khô, cũng không dễ mà thay đổi.
Vừa nói vừa tiện tay gỡ ra một chiếc lá, rồi búng ngón tay, chiếc lá như một mảnh phi đao, bay vù qua khe hở trên cửa sổ, bắn thẳng vào cổ họng Sở Phong.
Nguồn truyện: TruyệnFULL.vnSở Phong không thể ngờ được, lá cây so với khe cửa thì dày hơn nhiều, làm thế nào mà xuyên qua được, tuy nhiên hắn cũng không còn thời gian suy nghĩ, vội vàng nghiêng đầu, há mồm cắn một cái, khó khăn lắm mới cắn được chiếc lá, đoạn thuận thế bay ngược về phía sau, vội vàng phi thân ra phía tường vương phủ, thế nhưng chân hắn chưa kịp chạm đất, thì đã thấy Triệu vương gia đứng ở ngoài tường chờ hắn rồi.
Woa! Võ công của Triệu vương gia này cao không thể tưởng tượng nổi.
"Cheng!"
Sở Phong đang giữa không trung, trường kiếm đã ra khỏi vỏ, thân kiếm ẩn hiện long văn, đâm thẳng tới ngực Triệu vương gia. Triệu vương gia liền vung tay trái lên, phóng tay áo ra nghênh đón, chặn mũi Cổ trường kiếm lại, nhưng sau đó tiếng rẹt rẹt vang lên, mũi kiếm đã phá vỡ ống tay áo, tiếp tục đâm thẳng vào ngực Triệu vương gia.
Triệu vương gia hơi kinh hãi, bàn tay trái vỗ lên thân kiếm, Sở Phong bị chấn bay ngược về sau, "ầm" va phải bức tường, toàn thân rã rời. Song không chờ hắn biết đau, ống tay áo Triệu vương gia đã như đao đâm thẳng tới cổ họng hắn. Sở Phong nghiêng người sang trái, "sát", ống tay áo cắm vào tường rào, tụ kình cực mạnh thậm chí xuyên qua cả bức tường dày.
Sở Phong chưa kịp kinh hãi, ống tay áo đã lại đâm tới hắn. Sở Phong tung người liên tục, ống tay áo lần lượt sạt qua cổ họng hắn đâm vào tường, kinh tâm động phách. Sở Phong tâm niệm xoay chuyển liên tục, thấy ống tay áo lại đâm tới, đột nhiên tung người lên, mũi chân điểm lên ống tay áo, men theo ống tay áo trượt tới trước người Triệu vương gia, hai tay cầm kiếm, lấy thế như sấm sét bổ thẳng vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Triệu vương gia.
Triệu vương gia bị phản ứng hơn người này của Sở Phong làm giật mình, y trượt người ra sau, Cổ trường kiếm sượt qua người y, cũng coi như hung hiểm. Hai mắt Triệu vương gia lóe lên, phất hai ống tay áo một cái, hơn mười đạo tụ kình như mấy chục ngọn phi đao từ bốn hướng lao tới Sở Phong. Sở Phong tung người lên, lần lượt lách ra khỏi tụ đao, rồi lướt tới trước người Triệu vương gia.
Triệu vương gia đang muốn phất ra tụ đao lần nữa, Sở Phong đột nhiên biến mất, đoạn xuất hiện phía sau lưng y. Triệu vương gia vừa muốn xoay người, Sở Phong lại biến mất, lại hiện ra trước người y. Triệu vương gia bất động, để tùy ý Sở Phong biến qua biến lại trước sau mình.
Sở Phong phát huy thân pháp đến cực hạn, chỉ thấy trước sau trái phải Triệu vương gia đều là bóng của Sở Phong, căn bản phân không ra thật giả. Mà Triệu vương gia vẫn lạnh lùng đứng nguyên tại chỗ, buông thõng hai tay, hai mắt khép lại.
Ngay tại thời khắc Triệu vương gia nhắm mắt, thân hình Sở Phong đang quay tít đột nhiên dừng lại, đoạn nghiêng người tới trước, Cổ trường kiếm xuyên thẳng tới ngực Triệu vương gia. Triệu vương gia thoắt cái vung ống tay áo ra trước cuốn lấy thân Cổ trường kiếm. Tụ kình cực mạnh khiến mũi kiếm không thể đi tới nửa phân. Sở Phong mở bừng hai mắt, ánh mắt lóe lên màu đỏ rực, thân kiếm chợt hiện lên long văn, tử tinh thấu qua ống tay áo, lưỡi kiếm xé toang ống tay áo đang cuốn lấy thân kiếm, mũi kiếm đâm thẳng tới ngực Triệu vương gia.
- Ma Tinh Bàn Long?
Triệu vương gia vội vàng lui lại, Cổ trường kiếm vẫn đuổi theo sát. Triệu vương gia mở hai mắt, sát cơ đột nhiên hiện, đoạn y vung tay phải lên, bắn ra một đoạn tay áo, như đao cắm vào ngực Sở Phong. Ống tay áo chưa tới, mà đầu tay áo đã rạch nát vạt áo trước ngực Sở Phong.
Sở Phong tưởng chắc lần này sẽ bị ống tay áo xuyên tim, lại nghe được một tiếng "keng", ống tay áo không đâm xuyên ngực hắn. Thì ra tấm gương đồng vừa vặn nằm trong ngực hắn. Mặc dù như thế, nhưng tụ kình hùng hậu vẫn đánh Sở Phong bay đi, ngực có cảm giác như vỡ vụn. Không đợi hắn rơi xuống đất, Triệu vương gia đã lướt tới trước, vung ống tay áo, lăng không cuốn lấy Sở Phong.
Chân Sở Phong vừa chạm đất, vội vận khí vung kiếm, nhưng không động đậy được. Triệu vương gia từ từ đi tới trước người Sở Phong, lạnh lùng nhìn hắn.
- Nói! Người nào phái ngươi lẻn vào vương phủ?
Sở Phong không lên tiếng, hai mắt cũng nhìn thẳng vào Triệu vương gia.
- Ta có biện pháp bắt người phải mở miệng.
Triệu vương gia vươn ra một ngón tay, khẽ điểm lên huyệt Thiên Đột trên người Sở Phong, sau đó một tia chân khí xuyên vào. Tia chân khí đó thoáng chốc hóa thành vô số lưỡi đao, bắt đầu cắt loạn xạ trong cơ thể Sở Phong. Sở Phong cảm thấy mỗi tấc da thịt như bị đao cắt, cảm giác đau đớn tê tâm liệt phể lan khắp toàn thân.
- Nói! Vì sao phải lẻn vào vương phủ?
Sở Phong không nói tiếng nào, vẫn nhìn thẳng Triệu vương gia.
- Không ai có thể làm hảo hán trước mặt ta!
Triệu vương gia điểm ngón tay lên ngực Sở Phong, một tia chân khí xuyên vào, cả người Sở Phong run lên, cảm thấy như có hàng nghìn hàng vạn thanh đao cứa vào lòng, cảm giác đau đớn này khiến hắn gần như tắt thở.
Sở Phong vẫn cắn răng chịu đựng, nhưng hai con ngươi đã co rút lại, là bởi vì đau đớn mà co lại.
Triệu vương gia nhìn thẳng vào hai con ngươi đang co rút lại của Sở Phong, trên mặt đột nhiên trở nên hưng phấn, vẻ hưng phấn này cùng với vẻ hưng phấn khi Triệu Xung đánh nha hoàn giống nhau như đúc.
Chân khí không ngừng truyền vào ngực Sở Phong, hóa thành nghìn vạn lưỡi đao, đủ thời gian một chung trà, Sở Phong bắt đầu thấy ngạt thở, bất ngờ Triệu vương gia thu tay lại, thản nhiên nói:
- Có thể chịu được Thiên đao quả tâm của ta, ngươi chính là người thứ nhất. Ta vốn không có hứng thú xem bộ dạng của ngươi, nhưng giờ ta đổi chủ ý.
Nói xong đưa tay lật khăn che mặt của Sở Phong lên, đúng lúc ngón tay y chạm đến khăn che mặt, một luồng thanh quang từ trong khăn che mặt bắn ra, chính là chiếc lá cây khi nãy, thì ra Sở Phong vẫn cắn lá cây trong miệng, hắn đang một mực chờ cơ hội này.
Lá cây xuyên qua ngón tay Triệu vương gia, bắn thẳng tới cổ họng y, thế đi cực nhanh khó có thể tưởng tượng.
Triệu vương gia vội nghiêng đầu sang bên, "rẹt", chiếc lá đã cắt đứt cổ áo Triệu vương gia, để lại trên cổ họng một vết cắt, song rút cuộc cũng không thể cắt đứt cổ họng y. Nhưng chỉ cần một tích tắc này, Sở Phong vung hai tay lên, phá nát tay áo Triệu vương gia đang cuốn lấy người hắn mà lách ra, kiếm quang lóe lên, Cổ trường kiếm đâm tới ngực Triệu vương gia.
Mũi kiếm đâm xuyên y phục Triệu vương gia, nhưng không có đâm thủng ngực y, bởi vì trong ngực y vừa vặn đặt một tấm lệnh bài. Mũi kiếm vừa vặn đâm lên đó.
- A~!
Sở Phong hét lớn một tiếng, tay trái vỗ lên chuôi kiếm, chỉ khoảnh khắc đem chân khí toàn thân rót vào trong kiếm, thân kiếm phát ra một tiếng long ngâm, mũi kiếm lóe lên tinh quang, kích ra một điểm kiếm khí, xuyên qua tấm lệnh bài trên ngực Triệu vương gia.
Hai tay áo Triệu vương gia đột nhiên phồng lên, người hơi run lên, lệnh bài văng ra chấn bay Cổ trường kiếm, cả Sở Phong cũng bị chấn ra xa. Hai mắt Triệu vương gia lóe lên sát khí, không đợi Sở Phong rơi xuống đất, người đã lao lên phía trước, tay phải vỗ xuống huyện Bách hội trên đỉnh đầu Sở Phong.
- Dừng tay!
Đột nhiên vang lên một giọng chói tai, một hắc y nhân che mặt xuất hiện, tay trái kéo theo một người, chính là Triệu Xung đang say đến bất tỉnh nhân sự, chủy thủ lạnh lẽo đang kề vào cổ Triệu Xung.
Triệu vương gia lấy làm kinh hãi, hữu chưởng vốn đã vỗ tới đỉnh đầu Sở Phong, đột nhiên biến thành trảo nắm lấy cổ áo kéo lên, tay trái đặt trên đầu Sở Phong, chỉ cần vận khí là Sở Phong liền mất mạng.
- Thả người!
Giọng nói người bịt mặt vô cùng chói tai, giống như cố làm ra.
- To gan! Dám uy hiếp bản vương!
- Ta chỉ đếm đến ba, một, hai, ba!
Người bịt mặt đếm liền ba tiếng, còn chưa đếm xong, chủy thủ trong tay đã cắt mạnh xuống cổ họng Triệu Xung.
Triệu vương gia thất kinh, hữu chưởng vỗ vào lưng Sở Phong, đánh văng Sở Phong về phía người bịt mặt, người bịt mặt cũng vỗ vào lưng Triệu Xung, đẩy y tới phía Triệu vương gia.
Triệu vương gia đưa tay đỡ lấy Triệu Xung, người bịt mặt tiếp được Sở Phong liền bay vút đi.
- Muốn chạy?
Triệu vương gia một tay kẹp lấy Triệu Xung, phi thân đuổi theo.
Người bịt mặt mang theo Sở Phong liên tiếp băng qua mấy con hẻm, chạy tới trước một tòa phủ đệ, phía trên viết: "Uý Trì Công phủ", nhưng đại môn bị quan phủ dán giấy niêm phong, rõ ràng là đang bị tịch biên tài sản.
Triệu vương gia đuổi tới phía sau, người bịt mặt không kịp suy nghĩ nhiều liền phi thân vào phủ.
Triệu vương gia đứng trước đại môn, nhưng lại không đuổi theo, trong mắt lộ ra vẻ âm hiểm, cúi xuống chợt thấy khóe miệng Triệu Xung chảy máu thì lấy làm kinh hãi, vội thử mạch môn, sắc mặt khẽ biến, đoạn xoay người, thoáng chốc đã biến mất.
Lại nói Sở Phong được người bịt mặt mang vào Uý Trì Công phủ, bỗng ngửi thấy một hương thơm thanh nhã truyền từ người bịt mặt đến, lại cảm thấy thắt lưng người đó nhỏ nhắn mềm mại thì thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ là nữ?
Nghĩ vậy liền đưa mắt nhìn qua, vừa nhìn tim đã đánh bình một cái. Tuy người nọ toàn thân đồ đen, nhưng gần trong gang tấc thế này, không thể giấu được dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.
Người bịt mặt chợt dừng lại, tay buông hắn ra, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Giọng nói vẫn chói tai.
Sở Phong nói:
- Đa tạ cô nương cứu giúp.
Người bịt mặt cũng không phủ nhận, lại hỏi:
- Đêm khuya ngươi lẻn vào Triệu vương phủ làm gì?
Sở Phong nói:
- Gần đây tôi có hơi túng thiếu, nên muốn đi mượn dùng một chút.
- Phì!
Người bịt mặt suýt cười thành tiếng, nói:
- Ngươi đi trộm điệp văn cầu mưa thì có!
Sở Phong ngẩn ra: sao cô ta lại biết mình đi trộm điệp văn?
Người bịt mặt lại hỏi:
- Chắc hẳn điệp văn cầu mưa đã nằm trong tay ngươi?
Sở Phong còn đang thấy lạ thì hàn quang lóe lên, chủy thủ trong tay người bịt mặt đã kề vào cổ họng, hàn khí lạnh buốt khiến hắn bất giác rùng mình.
- Giao điệp văn ra đây! - Giọng điệu người bịt mặt vô cùng lạnh lẽo.
Sở Phong ngạc nhiên:
- Cô cứu tôi là vì điệp văn?
- Ta chỉ đếm ba tiếng, một, hai...
- Chờ một chút!
Sở Phong biết nàng ta hành sự lạnh lùng, vội vàng đưa tay mò trong người. Đương nhiên hắn không phải lấy điệp văn, vì điệp văn đã bị đốt thành tro rồi. Hắn chỉ muốn kéo dài thời gian, được tí nào hay tí đấy, bị cắt cổ một cách lãng xẹt thế này thì thật là uổng một kiếp.
Người bịt mặt thấy hắn cứ sờ tới sờ lui thì quát lên:
- Còn không mau lấy ra!
Sở Phong chợt nắm tay lại than:
- Điệp văn tôi đã cất ở một nơi không ai ngờ tới, nếu giết tôi cô cũng đừng mong tìm thấy điệp văn!
Người bịt mặt nhìn thẳng Sở Phong, chợt phì cười một tiếng:
- Ngươi nói dối cũng không chớp mắt cơ đấy!
Nói rồi vung chủy thủ cắt một cái.
Không có bất cứ điềm gì báo trước, Sở Phong nghĩ rằng lần này mình nhất định được uống trà cùng Diêm Vương gia rồi, nhưng cổ họng chỉ thấy mát lạnh, chứ cũng không thấy bị cắt. Hoá ra người bịt mặt chỉ dùng sống dao quẹt qua cổ họng hắn một cái.
Nhưng dù là vậy, Sở Phong vẫn lạnh buốt sống lưng. Chờ hắn lấy lại tinh thần thì người bịt mặt đã lùi ra mấy trượng, rồi thoắt cái đã biến mất.
Sở Phong bị người bịt mặt kia làm cho hồ đồ, không biết thật ra nàng ta có phải là vì điệp văn hay không, nhưng dù sao thì bản thân cũng đã thoát được nạn.
Hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy bốn phía tan hoang, phòng ốc đều đã bị quan phủ dán niêm phong, trong sân cỏ dại mọc thành bụi, rõ ràng phủ đệ này đã bị niêm phong một thời gian.
Sở Phong đang định bỏ đi, đột nhiên dừng lại, hắn phát hiện hoa trong phủ đệ này lâu rồi không được chăm sóc, nhưng bài trí cùng cách cắt tỉa khiến hắn cảm thấy quen quen, hình như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng trong nhất thời lại không nhớ ra.
Dưới bụi hoa thấp thoáng lộ ra một đường mòn nhỏ, hắn đi theo đường mòn tới trước một toà lầu các, thấy lầu các mái cong sơn đỏ, cầu thang chạm trổ cầu kỳ, cửa có ô vuông, đều được chạm hình hoa, vừa nhìn là biết ngay đây là phủ đệ của một thiên kim tiểu thư nào đó.
Sở Phong phi thân lên lầu, thấy cửa sổ cũng đã bị niêm phong lại, nhưng với Sở Phong thì mảnh giấy niêm phong nào có nghĩa lý gì, hắn thuận tay xé bỏ rồi đẩy cửa tiến vào, tuy trong phòng đã bị bụi phủ đầy, nhưng vẫn còn toát ra vẻ ngây thơ vốn có.
Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là chiếc giường bằng gỗ đàn hương, được che bởi hai lớp màn, bên trái bày án thư, vẫn đặt giấy và bút, còn đặt một bình gốm Thanh Hoa, trong có cắm hai cây tường vi, nhưng đã khô héo từ bao giờ.
Trên vách tường phía tây treo hai bức tranh chữ, là một bộ câu đối, phía dưới là một bàn trà, trên bàn có bộ dụng cụ pha trà trông rất cổ kính, bên cạnh là một gói trà, Sở Phong cầm lên ngửi, nhận ra là Quân Sơn ngân châm(1).
Trên tường đông là bàn trang điểm, giữa bàn có một chiếc gương đồng, bên cạnh có cây lược gỗ, cạnh lược gỗ là một cây quạt, trên quạt thêu một suối nước chảy, một chén trà nhỏ cùng một bông hoa, đề bốn hàng chữ: 'Nhàn lai chử trà, tĩnh nãi tu hoa, nhất khê lưu thủy, lưỡng điểm nhàn hạ'.
Chữ viết rất đẹp.
Bên cạnh còn đặt một chiếc kéo, không phải là loại kéo phổ thông, mà là kéo chuyên dùng để tỉa hoa. Chuôi kéo được thiết kế rất tinh xảo, dùng những sợi tơ tằm mềm mại quấn sát lấy, có khảm hai viên lục ngọc, còn móc vào một bông hoa bằng lụa, quả thực chính là một tác phẩm nghệ thuật, người làm ra cái chuôi kéo này chắc hẳn đã tốn rất nhiều tâm tư.
Sở Phong thất thần nhìn cái chuôi kéo, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới một người -- A Sửu, thị nữ che mặt của Triệu vương phủ! Hắn nghĩ hoa ở đây có cùng cách bố trí giống biệt viện Triệu vương phủ, rõ ràng là do cùng một người chăm sóc mới được như vậy.
Chẳng lẽ chủ nhân tú lâu này là A Sửu? Chẳng lẽ hoa ở đây cũng đã từng được A Sửu chăm sóc? Chuyện gì đã xảy ra?
Mang theo một bụng nghi vấn, Sở Phong rời khỏi tú lâu, rồi rời khỏi Úy Trì Công phủ.
Chú thích:
(*) Quân Sơn ngân châm: loại trà sinh trưởng trên núi Quân Sơn tại Nhạc Dương trong Động Đình hồ ở Hồ Nam, lá có hình dáng như kim châm, tên cổ là Quân Sơn ngân châm, thuộc giống hoàng trà. Trà thành phẩm là những búp trà mập mạp, dài ngắn đều nhau, bên trong mặt lá có màu vàng kim, xung quanh được bao phủ bởi lớp lông tơ màu bạc, búp trà chắc chắn, có hình dáng một cây ngân châm, có cái tên mĩ miều là 'Kim tương ngọc' (Ngọc bọc vàng). Trà Quân Sơn nổi danh đã lâu, được sản xuất từ thời Đại Đường. Có người nói Văn Thành công chúa khi xuất giá đã mang theo trà Quân Sơn vào Tây Tạng.