Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 543: Trêu chọc vương tôn





Triệu Xung vội ho một tiếng, ra vế đối trước:

- Sở công tử nghe kĩ, vế trên của ta là: Vụ tỏa sơn đầu sơn tỏa vụ.

(Sương mù che lấp đỉnh núi, núi tỏa sương mù)

Sở Phong thuận miệng đáp:

- Thiên liên thủy vĩ thủy liên thiên.

(Bầu trời dòng nước một màu, nước trời liền nhau)

Triệu Xung ngẩn ra: vế trên của y là Hồi văn, đọc xuôi hay đọc ngược đều có thể thành câu, vế dưới cũng phải là Hồi văn, hơi khó, không ngờ Sở Phong thoáng cái đã đối được.

Triệu Xung suy nghĩ một chút, lại nói:

- Thụ đại căn thâm, bất túc vô danh tiểu điểu.

(Cây to rễ sâu, không có chỗ cho loài chim nhỏ vô danh)

Sở Phong lập tức đáp lại:

- Than kiền thủy thiển, nan tàng hữu giác giao long.

(Thác khô nước cạn, khó có chỗ cho giao long)

Triệu Xung lại ngẩn ra, tròng mắt láo liên:

- Cổ văn nhân tố, tố thi tố tặc tố cao quan.

(Thời xưa văn nhân làm thơ, làm giặc, làm quan lớn)

Vế trên câu này không dễ đối, bởi vì trong câu ba chữ "cổ", "văn", nhân" vừa lúc cấu thành chữ "tố" thứ tư, có phần xảo diệu.

(*)Cổ(古) + Văn(文) + nhân(人)= tố (做)

Sở Phong hơi suy tư:

- Nhất khẩu đại thôn, thôn vân thôn vụ thôn giang hải.

(Nuốt một cái, nuốt mây nuốt sương nuốt sông biển)

(*)Chữ Nhất(一)+ khẩu(口)+ Đại(大)= chữ thôn(吞)

- Hảo khí thế!

Tấn tiểu thư khen.

Ngụy Hiết thấy Triệu Xung đấu không lại Sở Phong, liền lên tiếng:

- Cuồng khuyển vô tri, cảm nhập thâm sơn đấu hổ báo.

(Chó điên vô tri, dám vào thâm sơn đấu hổ báo)

Lan Đình không cần phải nghĩ, khẽ mở đôi môi:

- Thần long vị ngộ, tạm lai thiển thủy bạn ngư hà.

(Thần long chưa gặp, tạm thời đến nước cạn làm bạn với cá tôm )

Ngụy Hiết lại nói:

- Thùy vị khuyển năng khi mãnh hổ?

(Nào có chó có thể bắt nạt mãnh hổ)

Lan Đình đáp:

- Yên tri ngư bất hóa thanh long!

(Chưa biết cá không thể hóa thành thanh long)

Hàn Phục chợt mở miệng:

- Anh vũ năng ngôn nan tự phượng.

(Vẹt biết nói, nhưng không bằng phượng)

Công chúa liền lên tiếng đáp:

- Tri chu tuy xảo bất như tàm

(Con nhện tuy khéo léo vẫn không bằng con tằm)

Hàn Phục lại nói:

- Lận Tương Như, Tư Mã Tương Như, danh tương như, thực bất tương như.

(Lận Tương Như, Tư Mã Tương Như, tên Tương Như(như nhau), nhưng thực ra lại khác nhau)

Công chúa đáp:

- Ngụy Vô Kỵ, Trưởng Tôn Vô Kỵ, bỉ vô kỵ, thử diệc vô kỵ.

(Ngụy Vô Kỵ, Trưởng Tôn Vô Kỵ, cái đó không sợ, cái này cũng không sợ)

Triệu Xung chợt thu lại quạt giấy:

- Tiểu khuyển vô tri hiềm lộ trách

(Chó con vô tri ngại đường hẹp)

Bàn Phi Phượng trừng mắt phượng :

- Phượng hoàng triển sí hận thiên để.

(Phượng hoàng tung cánh ghét cuối trời)

Ngụy Hiết tiếp lời:

- Bằng sí cao phi, áp phong vân thiên vạn lý.

(Chim bằng bay cao, vượt mưa gió vạn dặm)

Bàn Phi Phượng nhướng mày:

- Phượng dực thiên tường, y nhật nguyệt cửu trùng tiêu.

(Cánh phượng nghiêng trời, vút lên chín tầng mây)

- Hảo khí thế!

Sở Phong like mạnh.

Ngụy Hiết thấy Sở Phong đang bưng ly rượu đặt bên mép, bèn nói:

- Thủy tửu nhất bôi, tương nhập ngưu chủy

(Một ly rượu nhạt, sắp đổ vào miệng trâu)

Sở Phong thấy y đang phe phẩy cây quạt, bèn đáp:

- Chỉ phiến bán tiệt, nan già hầu đầu

(Chỉ nửa cây guạt giấy, khó che được cái đầu khỉ)

Ngụy Hiết nóng mặt.

Sở Phong chợt đảo mắt qua Ngụy Hiết cùng Hàn Phục:

- Nghe nói hai vị là công tử của Ngụy hầu phủ, Hàn hầu phủ, ta có một vế trên.

Hắn cố ý nhấn mạnh chữ "Hầu", sau đó nói ra vế trên:

- Lưỡng viên tiệt mộc sơn trung, giá hầu tử dã năng đối cú?

(Hai con vượn chặt cây trong núi, con khỉ này cũng có thể dùng cưa sao? - dùng cưa = đối câu, từ 'cứ'(cưa) và 'cú'(câu) đồng âm)

Ngụy Hiết cùng Hàn Phục nhìn nhau, câu này vế trên rõ ràng là thầm mắng họ là khỉ, nhưng không sao đối được vế dưới, vì vậy quay sang nhìn Triệu Xung. Triệu Xung cũng nghĩ không ra, ba người chỉ biết nhìn nhau.

Bàn Phi Phượng nói:

- Ta thay Triệu công tử nghĩ ra vế dưới vậy: Nhất mã hãm vu nê trung, thử súc sinh chẩm đắc thoát đề.

(Một con ngựa rơi xuống bùn, con súc sinh này làm sao nhấc chân! - nhấc chân = giải đề, 'đề'(móng chân) và 'đề'(đề mục) đồng âm)

Sở Phong vỗ tay hô:

- Diệu đối! Diệu đối! Một súc sinh cùng hai con vượn và khỉ, thực là diệu đối! Triệu công tử nghĩ thế nào?

Sắc mặt Triệu Xung rất khó coi, lạnh lùng nói:

- Đạo lương tiêu mạch thử tắc, giá ta tạp chủng, na cá thị tiên sinh?

(Đạo lương tiêu mạch thử tắc, những thứ hỗn tạp này cái nào lớn lên trước?)

Sở Phong cười ha hả, thản nhiên nói:

- Thi thư dịch lễ xuân thu, hứa đa chính kinh, hà tất vấn lão tử!

(Thi thư dịch lễ xuân thu, rất nhiều chính kinh, cần gì phải hỏi lão tử)

Triệu Xung đột nhiên biến sắc:

- Ngươi dám vũ nhục bản công tử?

Sở Phong ngạc nhiên nói:

- Không biết vế đối này của ta có chỗ nào không chỉnh, lại thành ra vũ nhục Triệu công tử vậy?

Triệu Xung bỗng chốc ngẹn lời, sắc mặt càng thêm khó coi.

Sở Phong cũng lười để ý đến y, quay đầu nói:

- Sao Từ Công tiểu thư không ra vế đối trợ hứng?

Tấn tiểu thư hơi suy tư, vừa lúc có cơn gió nhẹ thổi qua, làm mặt hồ Lưu Sơn gợn sóng, nàng bèn thuận miệng thì thầm:

- Lục thủy bản vô ưu, nhân phong trứu diện.

(Nước biếc vốn không âu lo, chỉ vì gió làm nó phải nhăn mặt)

Sở Phong nhìn sang Triệu Xung, thản nhiên nói:

- Tại hạ là người ít học, không dám đối trước, mời Triệu công tử!

Triệu Xung chả còn hứng thú gì, nào đối được vế dưới, bèn cười lạnh nói:

- Sở công tử tài trí hơn người, cứ mời công tử trước đi!

Sở Phong cười ha hả, ghé đầu lại nhỏ giọng hỏi Lan Đình:

- Có thể đối được không?

Lan Đình hơi lắc đầu. Vế trên này của Tấn tiểu thư hết sức xảo diệu, chính là tức cảnh sinh cú, vế dưới cũng phải là câu tức cảnh mà ra mới được tính là diệu đối, dù Lan Đình là thiên hạ tài nữ, nhất thời cũng nghĩ không ra vế đối tốt.

Sở Phong quay đầu định hỏi công chúa, nháy mắt thấy mái tóc tuyết trắng của công chúa, trong lòng khẽ động, nghĩ nghĩ liền bật thốt đọc:

- Thanh sơn nguyên bất lão, vi tuyết bạch đầu

(Núi xanh vốn không già, vì tuyết nên trắng đầu)

- Tuyệt diệu! Vế đối của Sở công tử quả là thần diệu! - Tấn tiểu thư vỗ tay khen.

Sở Phong cười ha ha:

- Từ Công tiểu thư quá khen, tại hạ cũng chỉ đọc sách hai năm, không giống mấy kẻ giá áo túi cơm.

Triệu Xung bật người đứng dậy:

- Ngươi nói ai là giá áo túi cơm?

Sở Phong ngạc nhiên nói:

- Ta thấy Triệu công tử cũng không giống như giá áo, càng không giống túi cơm, sao Triệu công tử lại đứng lên nhận làm gì?

Triệu Xung mặt đỏ tới mang tai, y nhảy bổ ra khỏi chỗ ngồi, làm tư thế:

- Sở công tử có mang trường kiếm, nhất định là võ nghệ siêu quần, không bằng chúng ta ra thử cái nhỉ?

Sở Phong nhìn tư thế của y, suýt nữa bật cười, biết vị Triệu công tử này nhất định là học qua của võ sư hộ viện trong phủ mấy chiêu khoa chân múa tay các loại, lại tưởng là thiên hạ vô địch.

Sở Phong rời khỏi chỗ ngồi, đứng bên mép hồ Lưu Sơn, khép hai chân lại, ôm lây hai tay:

- Ta có một tật xấu, song quyền không đánh giá áo, hai chân không đá túi cơm. Triệu công tử, ngươi nói xem ta nên xuất quyền hay xuất cước.

Triệu Xung tức giận đến tím tái mặt mày, xông lên một bước tung ra một quyền thẳng ngực Sở Phong. Sở Phong chân bất động, hơi nghiêng người tránh đi nắm tay, lại lập tức thẳng người lại, bả vai khẽ chạm vào ngực Triệu Xung một cái, "bịch", thanh âm không lớn, mà cả người Triệu Xung bị đánh bay đi hai trượng, ngã nhào xuống đất.

Triệu Xung bò dậy, vung tay lại đấm vào Sở Phong. Sở Phong thì tựa như con lật đật, đứng tại chỗ lắc lư. Triệu Xung té qua lộn lại, cũng không chạm được vào người Sở Phong, lần nào cũng bị đụng ngã ra đất, mặt mũi sưng vêu lên.

Sở Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua hồ Lưu Sơn phía sau, cười nói:

- Triệu công tử, đánh thì ngươi đánh không lại ta. Như vậy đi, nếu như ngươi có thể chạm được vào quần áo ta, ta sẽ uống sạch nước của hồ Lưu Sơn hồ này.

- Họ Sở kia, bản công tử không đánh ngươi đo đất, bản công tử cũng sẽ uống sạch nước hồ này! Giết!

Triệu Xung hét lớn một tiếng, vung song quyền xông tới Sở Phong. Sở Phong chỉ chờ y xông đến trước người, rồi đột nhiên tung người lên cao bảy xích, hai chân dạng ra, Triệu Xung thu thế không kịp, chui qua háng Sở Phong, lại đánh "tủm" rơi xuống hồ Lưu Sơn.

- Cứu mạng! Cứu... cứu mạng!

Triệu Xung tay chân khua loạn xạ, đã uống mấy ngụm nước hồ. Ngụy Hiết, Hàn Phục cũng không biết bơi, chỉ biết đứng trên bờ hô to gọi nhỏ, lo lắng suông.

Sở Phong nói:

- Hại vị không cần sốt ruột, đợi Triệu công tử uống hết nước hồ này, tự nhiên sẽ lên được thôi.

Ngụy Hiết, Hàn Phục quát lên:

- Ngươi thật to gan, dám đánh Triệu công tử rơi xuống hồ! Ngươi có biết thân phận của bọn ta là gì không? Triệu công tử là ai không?

Sở Phong lạnh lùng nói:

- Không phải là hai con khỉ cùng với một con gì đó sinh ra sao.

- Ngươi... Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Ngụy Hiết, Hàn Phục tức đến nổi cả gân xanh, nhưng không dám phát tác.

Tấn tiểu thư nói với Sở Phong:

- Sở công tử cứu người quan trọng hơn.

Sở Phong cũng cảm thấy chơi đủ rồi, bèn hướng về Bàn Phi Phượng gật đầu, rồi phi thân nhảy xuống hồ, một tay kéo lấy cổ áo Triệu Xung, Bàn Phi Phượng duỗi thương ra mặt hồ, Sở Phong điểm đầu ngón chân một cái vào mũi thương, "ào" lôi Triệu Xung ra khỏi nước, rồi ném "bịch" y lên mặt đất.

Ngụy Hiết, Hàn Phục vội nâng Triệu Xung dậy, thấy Triệu Xung nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt tái nhợt, hơi thở thoi thóp, hai người sợ đến mặt tái ngắt, miệng lớ ngớ nói:

- Triệu huynh…chết rồi!

- Không chết dễ dàng như vậy đâu!

Sở Phong đá một cước vào ngực Triệu Xung, "Ọc" Triệu Xung phun ra một ngụm nước hồ, bắn cả vào mặt Ngụy Hiết, Hàn Phục, sau đó "khụ" vài cái, mở mắt ra, hơi thở đã trở lại.

Ngụy Hiết, Hàn Phục vội vàng nâng y dậy, Tấn tiểu thư vội vã hạ thấp người nói:

- Ta tiếp đón không chu toàn, khiến cho Triệu công tử phải thành ra vậy, thực sự xin lỗi. Ngày khác nhất định sẽ đến nhà tạ lỗi.

Triệu Xung rốt cuộc cũng hoàn hồn, khuôn mặt vốn tái nhợt đột nhiên giãn ra, cười ha ha nói:

- Tiểu sinh trượt chân rơi xuống nước, có quan hệ gì với Tấn tiểu thư đâu? Tiểu sinh còn phải cảm tạ ân cứu giúp của Sở công tử!

Sở Phong hơi khó hiểu, tên Triệu công tử này vốn phải vừa thẹn vừa giận chứ, đâu giống loại người rông lượng như này.

Chỉ nghe Triệu Xung lại nói:

- Trong phủ gần đây mới đón tiếp hai vị tiên y từ Ảnh Nguyệt Tiên Phường, kĩ thuật rất tuyệt, đang định cử hành yến hội. Nếu Tấn tiểu thư muốn đăng môn bái hội, không bằng định vào ngày mai đi, tiểu sinh đang muốn mời Tấn tiểu thư tới thưởng thức một phen.

Tấn tiểu thư đang muốn mượn cớ chối từ, Triệu Xung không đợi nàng mở miệng lại nói:

- Tấn tiểu thư nhất thiết đừng từ chối, cho dù không nể mặt Triệu vương phủ, thì cũng phải nể mặt tiểu sinh vừa mời uống mười mấy ngụm nước hồ chứ. Huống hồ ngày mai Triệu vương, Ngụy hầu, Hàn hầu cũng muốn nhân cơ hội này thương thảo việc cầu mưa với Tấn tiểu thư.

Tấn tiểu thư chỉ đành nói:

- Ta cũng sớm muốn bái hội Triệu vương phủ, nếu Triệu công tử đã mời, ta từ chối thì quả là bất kính rồi.

Khóe miệng Triệu Xung khẽ nhếch lên nụ cười:

- Được! Vậy tiểu sinh cùng Ngụy huynh, Hàn huynh sẽ đợi hương giá của Tấn tiểu thư!

Lại quay đầu liếc Sở Phong:

- Sở công tử nếu có hứng thú thì không ngại cùng đến. Tiểu sinh cáo từ!

Nói xong liền cùng Ngụy Hiết, Hàn Phục rời khỏi Tấn Từ.

Sở Phong nói với Tấn tiểu thư:

- Từ công tiểu thư, tôi trêu tên họ Triệu kia vậy, hắn có làm khó cho cô không?

Tấn tiểu thư cười:

- Hắn tự rước lấy nhục, Sở công tử không cần để ý, huống hồ Tấn Từ ta cũng không sợ Triệu vương phủ của hắn. Sở công tử đuổi hắn đi, chúng ta vừa lúc có thể ăn uống thoải mái.

Sau đó Tấn tiểu thư sai người đổi lại bàn tiệc khác, mọi người lại ngồi xuống, Sở Phong hỏi:

- Từ công tiểu thư, tôi thấy cô rất ghét ba người Triệu Xung kia thì phải?

Lục Y đang cầm bầu rượu đứng hầu ở bên, bèn ngắt lời:

- Ba tên háo sắc kia, ỷ vào mình có cha là Vương gia, Hầu gia, không việc ác nào không làm. Tháng trước tiểu thư nhà ta ra ngoài đi du ngoạn, trùng hợp bị họ thấy được, từ đó đến nay một ngày ba lần tới Tấn Từ quấy rầy, thực sự làm người ta chán ghét.

Sở Phong cười nói:

- Từ công tiểu thư là tiểu thư khuê các, dung nhan lại chim sa cá lặn, tướng mạo hoa nhường nguyệt thẹn, cái này gọi là 'yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu', cũng khó trách khiến đám vương tôn công tử quý mến tìm đến, thật sự là Từ công tiểu thư…

Hắn đột ngột nghẽn lại, bởi vì hắn nhìn thấy Bàn Phi Phượng đang trừng mắt phượng nhìn mình.

Tấn tiểu thư khẽ cười:

- Sở công tử quá khen.

Sở Phong hỏi:

- Hình như Từ công tiểu thư có chút kiêng kị họ?

Tấn tiểu thư nói:

- Không dối gì các vị. Luận về dân vọng, Tấn Từ ta vẫn đứng đầu Tấn Dương; luận về của cải thì Triệu, Ngụy, Hàn tam phủ hợp lại cũng chỉ bằng một hai phần mười của Tấn Từ ta. Nhưng ba phủ này đều có đại quan đương triều, quyền cao chức trọng, nhất là phụ thân của Triệu công tử, ông ta chính là vương gia, cái này gọi là "Giàu không tranh với quan", ta đương nhiên phải kiêng kị ba phần.

Sở Phong than thở:

- Nghĩ lại năm đó Đường Thúc Ngu được thụ phong nơi này, là người đứng đầu thành Tấn Dương, không ngờ hôm nay…

Nói được phân nửa liền vội dừng lại.

Tấn tiểu thư cũng không để ý:

- Thế dịch thời di, Đông Thổ cũng không biết đã trải qua bao nhiêu triều đại, ai có thể mãi trường thịnh không suy? Tấn Từ tuy được lòng dân, tới cùng không có chút quyền thế, không thể nào che chở bách tính Tấn Dương an cư, thực sự thẹn làm người đứng đầu Tấn Từ.

Nói rồi trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ.

Sở Phong nhớ tới việc Lục Y đưa ngân lượng cho một nhà lão nông nọ, bèn nói:

- Từ công tiểu thư đã tận tâm rồi, cái gọi là được nhân tâm được cả thiên hạ, Tấn Từ sớm muộn gì cũng sẽ làm chủ lại Tấn Dương.

Tấn tiểu thư cười nói:

- Có trở thành người đứng đầu Tấn Dương hay không, ta cũng không để ý, chỉ hi vọng có thể kế thừa di chí của tiền bối, bảo vệ bách tính một phương được an cư.

Đêm đó, Tấn tiểu thư an bài cho mấy người Sở Phong nghỉ lại ở dãy sương phòng tại Tây viện.