Kiếm hội rốt cuộc kết thúc, kiếm chủ, gương đồng đâu đã vào đấy, mọi người cũng lũ lượt rời khỏi.
Bàn Phi Phượng trừng mắt hỏi Sở Phong:
- Tiểu tử thối, ngươi không sao chứ?
Sở Phong xoa xoa ngực:
- Bị gương đồng phang cho một cái, đau quá. Phi Phượng, mau xoa cho ta với!
- Đáng đời! Bảo ngươi đừng có lưu thủ, ngươi lại cứ nương tay, ngươi nên bị người ta đánh bay tim luôn đi!
Ngụy Đích, Mộ Dung, Diệu Ngọc cùng nhìn Sở Phong, vừa rồi rõ ràng hắn đã chiếm thượng phong, vì sao lại bị Tống Tử Đô chấn bay ra khỏi đài Bát Quái.
Ngụy Đích hỏi:
- Vừa rồi huynh và Tống Tử Đô so đấu nội lực, bỗng la "a" lên, là sao?
- Ta... ta nhìn thấy...
- Thấy gì?
- Ta thấy cha và mẫu thân ta!
- A?
Mọi người ngạc nhiên.
- Ta biết là mọi người sẽ không tin.
Mộ Dung nói:
- Có thể do Sở huynh thường ngày nghĩ nhiều, cho nên...
Sở Phong nhảy chồm lên:
- Cái gương thật sự hiện ra hình cha mẹ ta, mọi người không nhìn thấy, nhưng ta thấy rất rõ!
Ngụy Đích hỏi:
- Vậy huynh thấy cha mẹ huynh đang làm gì?
- Ta...ta không nhớ gì cả.
- Hả?
Mọi người trừng mắt nhìn Sở Phong, Sở Phong ảo não:
- Một khắc đó ta thấy rất rõ, nhưng không biết vì sao hiện tại lại không nghĩ ra gì cả!
Mọi người nhìn nhau, bán tín bán nghi.
Lan Đình như có chút suy nghĩ nói:
- Thí dụ này như nằm mơ, khi mơ rất rõ ràng, nhưng khi tỉnh lại thì rất mơ hồ, thậm chí hoàn toàn không nhớ gì.
Nguồn: http://truyenfull.vnSở Phong liền nói:
- Đúng! Chính là thế này, vẫn là Y Tử cô nương hiểu rõ.
Bàn Phi Phượng nhìn Sở Phong:
- Ý ngươi là vừa nãy liều mạng với người khác là vẫn chưa có nằm mơ?
Sở Phong nhún nhún vai, lại đưa gương đồng cho Lan Đình:
- Y Tử cô nương là thiên hạ tài nữ, mau nhìn xem gương đồng này có gì thần kỳ?
Lan Đình nhận lấy, vỗ vỗ mặt kính, nhìn một lúc mới nói:
- Mặt kính rất nhẵn bóng, nhưng soi vào hình ảnh lại không rõ, thật là khó hiểu.
Những người khác cũng cầm lấy gương đồng nhìn một cái, ngoại trừ cảm thấy nó đặc biệt cổ xưa, chứ không nhìn ra gì cả.
Mộ Dung nói:
- Có thể thật phải trăng mờ không ánh sáng mới có thể soi ra hình ảnh.
Sở Phong giao gương đồng cho công chúa:
- Công chúa cất đi, bình thường lấy nó soi nhiều chút, có thể giải được bí mật của hó hay không, hoàn toàn dựa vào công chúa đấy.
Công chúa mỉm cười nhận lấy.
Mộ Dung nói:
- Sở huynh, ta phải về Cô Tô rồi, sau này còn gặp lại!
Sở Phong vội kéo lấy ống tay áo Mộ Dung:
- Sao Mộ Dung huynh vội vàng thế?
Mộ Dung nói:
- Ta thân là gia chủ...
- Dù có là gia chủ cũng đâu bận bịu hơn hoàng đế được mà?
- Ta...
Bàn Phi Phượng nói:
- Mộ Dung, người ta không nỡ xa ngươi đấy, ngươi cũng đừng đi!
Sở Phong ngạc nhiên:
- Phi Phượng, không phải ngay cả Mộ Dung muội cũng ghen đấy chứ?
Mộ Dung vội nói:
- Sở huynh, còn nhiều thời gian, nhất định sẽ có ngày gặp lại!
- Mỗi lần đại ca đều nói thế.
Sở Phong lắc đầu thở dài, Mộ Dung thấy hắn thất vọng ra mặt, bèn nói:
- Ngày khác Sở huynh tới Cô Tô, ta nhất định cùng Sở huynh...
- Cùng chung chăn gối có phải không? Được! Thương lượng rồi đấy, Mộ Dung huynh cũng không nên đổi ý!
Mộ Dung thoáng đỏ mặt, không ngờ cắn miệng, có vài phần như làm nũng.
Diệu Ngọc nói:
- Sở công tử, ta phải về Nga Mi phục mệnh rồi, công tử bảo trọng!
Sở Phong vừa nghe thì có hơi không muốn, song hắn thật sự không có lý do gì không cho Diệu Ngọc đi.
Ngụy Đích nói:
- Sở đại ca, muội cũng phải...
- Đích Tử, muội cũng muốn đi ư?
- Sư phụ bảo sau kiếm hội, muội phải trở về Tích Thủy kiếm phái.
Sở Phong buồn bực:
- Sư phụ muội rõ ràng là không muốn muội ở cùng với ta!
- Tiểu tử thối, ta cũng phải về Thiên Sơn!
- A!
Sở Phong ngơ ngác nhìn Bàn Phi Phượng, lại nhìn sang Lan Đình, Lan Đình nói:
- Sở công tử, ta chuẩn bị đi Tầm Dương một chuyến...
Lòng Sở Phong chợt cảm thấy thất lạc, Nam Cung thế gia tại Tầm Dương, Lan Đình đi Tầm Dương, tất nhiên là đi cùng Nam Cung Khuyết rồi.
Sở Phong ngả hai tay:
- Đi đi đi! Đi hết đi! Công chúa cũng đi đi, không cần lo cho nữa!
Nói xong quay đầu bỏ đi qua một bên, làm trò hờn dỗi.
Mộ Dung cười nói với Lan Đình:
- Y Tử còn như vậy, sợ là Sở huynh sẽ không chịu nổi đâu!
Lan Đình không nói gì. Bàn Phi Phượng nói:
- Đáng đời! Ai bảo hắn suy nghĩ lung tung!
Công chúa lại lấy vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lan Đình, Bàn Phi Phượng bèn nói vài câu bên tai nàng, công chúa liền thích ý mím môi cười.
Lúc này, có một đệ tử Thanh Thành vội vã đi tới, cúi người nói:
- Tống thiếu hiệp cho mời!
***
Tại Thượng Thanh cung, Tống Tử Đô, Thanh Bình Quân, Vô Giới, Hoa Dương Phi, Mai đại tiểu thư, Cốc A, Lữ Hoàn, Thương Chỉ Ung, Nam Cung Khuyết, Tây Môn Phục, Công Tôn Mị Nhi, Đường Chuyết, Thân Sửu còn có vị Nam Quách Xuy Vu kia đều ngồi ở bên trong, toàn bộ đều là nhân vật xuất sắc nhất ở kiếm hội lần này.
Đoàn người Sở Phong đi vào, vừa thấy cục diện này thì hơi kinh ngạc.
Tống Tử Đô vội bắt chuyện mời ngồi xuống:
- Lần này tại hạ mời các vị đến hội, ngoại trừ so kiếm luận bàn, thật ra còn có một mục đích...
Lời còn chưa dứt, Bàn Phi Phượng bật người đứng dậy, mở bừng mắt, nhìn thẳng Tống Tử Đô, mũi thương lấp lóe tia lửa.
Tống Tử Đô liền nói:
- Phi Tướng Quân nhất thiết đừng hiểu lầm, ta mời các vị tới chỉ là thương nghị làm sao đối phó Ma Thần tông!
Bàn Phi Phượng hừ lạnh một tiếng, lúc này mới ngồi xuống.
Tống Tử Đô nói:
- Ma Thần tông ngày càng ngang ngược, đã bắt đầu thâm nhập vào Mạc Bắc, tình thế như đang bao vây Trung Nguyên.
Mộ Dung nói:
- Ma Thần tông muốn thâm nhập Mạc Bắc, tất phải qua một cửa Đại Kỳ môn trước.
- Đại Kỳ môn đã bị diệt!
- A?
Tống Tử Đô nói:
- Ta vừa nhận được tin tức, Ma Thần tông liên hợp Bất Hàm cốc và Phi Ưng bảo tập kích Đại Kỳ môn, thập lục kỳ kỳ chủ toàn bộ bị giết trong một đêm, tổng kỳ chủ sinh tử chưa biết, Yên Vân thập lục châu đã toàn bộ rơi vào tay Ma Thần tông và Phi Ưng bảo.
Mọi người thất kinh.
Đại Kỳ môn là môn phái lớn nhất Mạc Bắc, thống lĩnh Yên Vân thập lục châu, mỗi châu một kỳ, thế lực khổng lồ, không ngờ lại bị diệt trong một đêm. Ma Thần tông xuất thủ thực sự là tàn nhẫn.
Sở Phong đột nhiên nhớ tới tối hôm qua nhặt được một hắc mộc kỳ ở dòng suối dưới khe núi, bèn hỏi:
- Tống huynh có từng nhận được tin tức cầu cứu của Đại Kỳ môn không?
Tống Tử Đô trong lòng giật thót: Chẳng lẽ Sở Phong biết Đại Kỳ môn đã từng truyền thư báo tin cho mình? Tuy nhiên thư đã đốt thành tro, vô chứng vô cứ.
Tống Tử Đô vẫn thản thiên nói:
- Vẫn chưa nhận được! Không biết Thanh huynh có nhận được không?
Y nhìn sang Thanh Bình Quân.
Thanh Bình Quân cũng thầm hoảng: chẳng lẽ Sở Phong biết mình giết Hắc kỳ sứ kia? Không thể nào, thi thể đã vứt xuống khe sâu, không thể có người biết được.
Y cũng thản nhiên nói:
- Môn hạ đệ tử đều không thấy người của Đại Kỳ môn trước đó tới báo tin.
Sở Phong và Diệu Ngọc nhìn nhau, không nói gì.
Thanh Bình Quân phát hiện ra, lòng càng thêm nghi ngờ.
Tống Tử Đô nói tiếp:
- Ma Thần tông diệt Đại Kỳ môn, thế lực đã trải rộng Trung Nguyên, thậm chí Mạc Bắc, hơn nữa còn cấu kết với tổ chức sát thủ Thần Phong môn của Đông Doanh, tàn sát giang hồ đồng đạo, nếu không nghĩ cách đối phó, thiết tưởng không chịu nổi.
Thanh Bình Quân nói:
- Tống huynh nói không sai, chúng ta thân là võ lâm chính đạo, tuyệt đối không thể ngồi yên không lý đến!
Tống Tử Đô nói:
- Nếu như ta đoán không sai, bước tiếp theo chúng nhất định là hạ thủ với các đại môn phái!
Mộ Dung nói:
- Ý của Tống huynh là...
- Tiên phát chế nhân! Năm đó Thiên Ma giáo hoành hành giang hồ, làm mưa làm gió, giang hồ thúc thủ vô sách, cuối cùng có người trong lúc vô tình dò xét được tổng đàn của chúng, gia phụ bèn liên hợp võ lâm thiên hạ vây kín chúng đồ của Thiên Ma giáo trên tổng đàn, cuối cùng đánh chúng tan tác! Hiện giờ nếu chúng ta có thể dò xét được tổng điện của Ma Thần tông, chúng ta có thể hiệu lệnh võ lâm thiên hạ, một trận tiêu diệt!
- Tống huynh có đầu mối gì chưa?
Tống Tử Đô nói:
- Ta cho rằng, Ma Thần tông có thể trong 10 năm ngắn ngủi chỉnh hợp lại Thiên Ma giáo, vả lại thanh thế càng to lớn hơn, nhất định là lợi dụng phân đường trước đây ma giáo tổ chức nhiều năm. Ta hoài nghi Ma Thần tông có thể sẽ đặt tổng điện ở một phân đường trong đó.
Sở Phong hỏi:
- Vậy Tống huynh dự định làm thế nào?
Tống Tử Đô không trả lời. Thanh Bình Quân chợt nói với Sở Phong:
- Ta lại có một suy nghĩ, nói ra Sở huynh nhất thiết đừng trách?
- Mời nói!
Thanh Bình Quân nói:
- Nếu Sở huynh trước đây có quan hệ rất sâu với giáo chủ Thiên Ma Nữ của Ma Giáo, Sở huynh có thể nghĩ cách bảo Thiên Ma Nữ khai ra chỗ phân đường các nơi, chúng ta có thể dễ dàng do thám biết tổng điện Ma Thần tông trốn ở đâu, rồi diệt luôn một lần. Võ lâm thiên hạ bởi vậy có thể sẽ tha thứ cho nghiệp chướng của Thiên Ma Nữ. Thiên Ma Nữ cũng không cần phải trốn trong sơn lâm, không thấy mặt trời, làm bạn với cầm thú...
- Thanh Bình Quân!
Sở Phong hét lên, rồi bật người dậy, hai mắt bắn ra hai đạo hàn quang như đao.
- Thiên Ma Nữ không cần bất kỳ ai tha thứ! Cô ấy phiêu bạt sơn lâm, không phải là sợ các ngươi, chỉ là không muốn giết người nữa! Cô ấy muốn đi, thiên hạ không ai có thể ngăn được! Cô ấy muốn tiêu diệt phái Thanh Thành ngươi, Thanh Thành sơn ngươi trong nháy mắt sẽ biến thành bình địa! Thanh Bình Quân, ngươi tốt nhất đừng có nhắc tới tên cô ấy nữa! Ngươi không có tư cách đó!
Bụi trên xà ngang ở đỉnh Thượng Thanh cung bị chấn lả tả rơi xuống, mái ngói bị chấn vang cạch cạch.
Sở Phong chưa từng tức giận như vậy, ngay cả Ngụy Đích, Mộ Dung, Diệu Ngọc ở bên cạnh cũng bị dọa sợ hãi.
Thanh Bình Quân trong lòng run lên, Sở Phong trong cơn giận dữ hai mắt điên cuồng như dã thú, lập lòe ma quang tím đỏ, như thể muốn ăn thịt người vậy.
Đại điện nhất thời trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng bụi lả tả rơi xuống, còn có tiếng long ngâm "boong boong boong boong" phát ra từ Cổ trường kiếm sau lưng Sở Phong.
Tống Tử Đô thầm kinh hãi, vội vã đứng lên:
- Nếu Thiên Ma Nữ đã ẩn thân sơn lâm, chúng ta đừng nhắc lại nữa, trước mắt cứ xem đối phó với Ma Thần tông thế nào đi.
Ngụy Đích khẽ kéo lấy tay áo Sở Phong. Sở Phong hất tay nàng đi. Ngụy Đích đau xót trong lòng, từ từ thu tay về. Sở Phong hoảng hốt, kinh ngạc nhìn nàng, hai mắt tím đỏ dần dần nhạt đi, sau đó ngồi xuống, lòng như bị cái gì đâm vào.
Mộ Dung hỏi:
- Tống huynh dự định hành sự thế nào?
Tống Tử Đô nói:
- Ta đã dò xét được chín nơi. Tổng điện Ma Thần tông rất có khả năng ẩn náu ở một trong những nơi đó. Ta dự định binh phân cửu lộ điều tra, cứ hai người làm một lộ, nhằm chiếu ứng lẫn nhau.
- Vậy an bài thế nào?
Tống Tử Đô nói: "Đường huynh và Thân huynh một lộ, điều tra vùng Hán Trung; Lữ huynh và Thương huynh một lộ, điều tra vùng Lũng Tây; Cốc huynh cùng Nam Quách huynh một lộ, điều tra vùng Lâm Đồng; Tây Môn huynh và Công Tôn cô nương một lộ, điều tra vùng sông Hoài; Vô Giới và Diệu Ngọc một lộ, điều tra vùng Tiêu Tương; Hoa huynh và Mai đại tiểu thư một lộ, điều tra vùng Hứa Xương; Mộ Dung huynh cùng Nam Cung huynh một lộ, điều tra vùng Giang Chiết; Sở huynh và Phi Tướng Quân một lộ, điều tra vùng Sóc Châu; tại hạ cùng với với Trích Tiên Tử một lộ, điều tra vùng Ngân Xuyên. Các vị nghĩ thế nào?
- Không được!
Sở Phong buột miệng. Đương nhiên không được, Ngụy Đích và Tống Tử Đô một lộ, lòng hắn sao kiên định?
Mọi người thấy Sở Phong phản ứng như vậy thì đồng loạt nhìn hắn.
Sở Phong nhìn sang Ngụy Đích, Ngụy Đích hờ hững nói:
- An bài như vậy rất thỏa đáng, Sở công tử cho là có gì không tốt?
Lòng Sở Phong như lạnh đi một nửa. Tống Tử Đô liền nói:
- Nếu các vị đồng ý, vậy cứ theo an bài. Một khi các vị có bất cứ phát hiện gì thì chớ khinh suất hành sự, cần phải thông tri hội hợp với những người khác, rồi mới hành động thêm bước nữa!
Sự tình đã định ra rồi, mọi người liền ra khỏi Thượng Thanh cung, phân công nhau hành sự.
Sở Phong ngơ ngác nhìn Ngụy Đích, biết mình lại làm tổn thương nàng lần nữa.