Trời chưa sáng, mọi người đã sớm đi tới kiếm đài ai về chỗ nấy ngồi chờ, bởi vì kế tiếp lên đài không ai không phải là đệ tử của cửu đại môn phái hay con cháu danh môn đại tộc, còn hai ngày trước chẳng qua cũng chỉ là lên đài biểu diễn góp vui thôi.
Mọi người vừa mới ngồi xuống thì lại kinh ngạc phát hiện ra không thấy gương đồng treo trên cột cờ đâu nữa, nhất thời liền nghị luận sôi nổi, ngay cả Tống Tử Đô cũng lấy làm lạ, nhìn sang Thanh Bình Quân.
Thanh Bình Quân liền đứng lên, hướng về phía mọi người chắp tay cao giọng nói:
- Chư vị! Rất vui được mọi người nể mặt, không ngại xa ngàn dặm tới Thanh Thành tham gia kiếm hội do tệ phái tổ chức, tệ phái thực cảm thấy vinh hạnh.
Mọi người chỉ ngoái nhìn nhau, không rõ vì sao Thanh Bình Quân lại đột nhiên nói ra những lời khách khí như vậy.
Lại nghe thấy Thanh Bình Quân đổi giọng nói:
- Tệ phái vẫn luôn cho rằng mọi người đã là giang hồ đồng đạo, nên mới mở cửa các nơi trong Thanh Thành để các vị tùy ý tự do đi lại tham quan, mà không ngờ có người không giữ mình trong sạch, nhân cơ hội đánh cắp gương đồng, hôm nay chỉ sợ là có tật giật mình, sợ tội lẩn trốn mất rồi!
Mọi người nghe vậy thì vừa sợ vừa ngạc nhiên, không ngờ được gương đồng lại bị người khác đánh cắp rồi, nghe giọng điệu của Thanh Bình Quân dường như có điều ám chỉ gì, là ai dám đánh cắp gương đồng?
Có người đột nhiên phát giác tại trường thiếu mất một người, ai? Sở Phong!
Sở Phong không có mặt, tuyệt đối khiến mọi người chú ý. Chẳng lẽ kẻ đánh cặp đồng kính chính là hắn? Hắn quả thật như Thanh Bình Quân nói, sợ tội bỏ trốn rồi?
Đương trong lúc nghi ngờ thì Sở Phong dẫn theo công chúa thản nhiên đi tới. Mọi người quay ngoắt người nhìn lại, Sở Phong thấy ánh mắt mọi người đều đặt lên người mình, bèn nhún nhún vai, nói:
- Tại hạ thường hơi tham ngủ, để các vị phải đợi lâu, thật xấu hổ.
Thanh Bình Quân cười lạnh một tiếng, đột nhiên quát:
- Sở Phong, có phải ngươi đánh cắp gương đồng hay không?
Sở Phong lấy luôn ra gương đồng từ trong người, giơ về phía Thanh Bình Quân, nói:
- Ngươi nói cái gương này hả?
Mọi người đồng loạt ồ lên! Hành động này của Sở Phong quả thực làm cho người ta bất ngờ, làm gì có kẻ nào đã trộm đồ lại còn đưa ra cho người ta xem!
Thanh Bình Quân biến sắc, quát lên:
- Họ Sở, quả nhiên là ngươi…
- Này!
Sở Phong chặn lời hắn:
- Ta chẳng qua thấy công chúa thích soi gương, lại nghe ngươi nói cái gương này có gì đó thần kỳ lắm mà, cho nên mang tới cho công chúa soi thử một lần, phái Thanh Thành các ngươi chắc không keo kiệt như vậy chứ?
Nói xong vung tay lên, gương đồng xoay tròn tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, "kịch" treo trở lại cột cờ, không nghiêng lệch tí nào, mọi người đồng loạt ồ lên!
Thanh Bình Quân sửng sốt, tối hôm qua hắn đã ngờ được là Sở Phong lấy trộm gương đồng, hắn cố ý không kinh động mọi người, còn mất một đêm suy nghĩ, phí tâm tư nghĩ ra những lời quang minh chính đại, định bụng trước mặt mọi người bêu xấu Sở Phong. Ai ngờ Sở Phong vừa xuất hiện liền kính cẩn đem đồng kính treo trở lại, hơn nữa còn nói chẳng qua chỉ mượn cho người yêu của mình soi, lý do quá ngọt ngào. Nếu mình còn chất vấn tiếp thì ngược lại có vẻ không được rộng lượng cho lắm, chỉ đành hừ một tiếng rồi ngồi xuống.
Sở Phong lại kéo Công chúa trở về chỗ ngồi, đám người Ngụy Đích, Mộ Dung, Bàn Phi Phượng, Diệu Ngọc, Đường Chuyết, Vô Song, Lan Đình trừng mắt nhìn hắn. Sở Phong nói:
- Này! Mọi người đừng nhìn ta như ăn cướp vậy chứ! Là ta mượn không phải trộm, nhấn mạnh thêm một lần nữa, là mượn!
Qua một loạt sự việc vừa xong, mọi người lại có hứng thú càng cao hơn, mà cuộc tỷ thí tiếp theo cũng càng đặc sắc hơn, Tống Tử Đô, Sở Phong, Ngụy Đích, Vô Giới, Diệu Ngọc, Phi Tướng Quân, Mộ Dung, Tây Môn Phục, Nam Cung Khuyết, Thanh Bình Quân, Hoa Dương Phi, Mai đại tiểu thư không ai không phải là nhân vật vang danh, nhất là trận đấu giữa Thanh Bình Quân và Hoa Dương Phi thì càng không phải là một trận chiến bình thường.
Mọi người đang trông ngóng thì đã có người phi thân lên đài, đầu lớn như cái đấu, chính là Thân Sửu. Hắn quay về phía mọi người chắp tay nói:
- Tại hạ Thân Sửu của Vũ Di kiếm phái, xin mời các vị chỉ giáo!
Mọi người sửng sốt, hiển nhiên không ngờ được hắn lại dám lên đài, toàn trường tức thì rối loạn, có người nói:
- Vũ Di kiếm phái? Là cái quái gì vậy? Cũng dám lên đài sao?
Có người nói:
- Vũ Di kiếm phái? Ta cũng nghe nói qua, hình như 500 năm trước bị diệt môn rồi cơ mà, sao đột nhiên lại rúc ở đâu ra tên đầu to thế này nhỉ? Chớ không phải là bởi võ công thấp nên mạo nhận danh tiếng người ta đấy chứ?
Lại có người nói:
- Tên đầu to này thật không hiểu biết, muốn tham gia thì hai ngày trước lên đài đi, hiện giờ xen vào làm cái gì? Cửu đại môn phái người ta có thân phận gì? Ai rảnh đi so kiếm với ngươi chứ!
Mọi người tôi một câu anh một tiếng, phần nhiều là lời chế giễu, có người thậm chí lớn tiếng la Thân Sửu xuống đài. Đương nhiên rồi, họ đều đang chờ người của cửu đại môn phái lên đài, hiện tại lên chỉ là một tên vô danh vô khí, dáng vẻ quỷ quái, sao lại không la ó ầm ĩ cho được.
Thân Sửu đứng trên đài một hồi nhưng không có ai lên đài, hắn khó tránh khỏi có chút xấu hổ. Sở Phong đang định đứng lên thì Đường Chuyết đã phi thân nhảy lên kiếm đài, chắp tay nói:
- Đệ tử Đường môn...Đường Chuyết, mời!
Dưới đài lại rối loạn. Đường Chuyết rất ít khi lộ diện trên giang hồ, cũng không bao nhiêu người biết hắn biết sử dụng kiếm. Có người nhỏ giọng nói:
- Đường môn không phải chỉ có ám khí lợi hại thôi sao, cũng biết dùng kiếm cơ à?
- Chỉ sợ cũng là tới góp vui tí thôi.
Đường môn suy cho cùng cũng là võ lâm thế gia, mọi người tuy coi thường nhưng cũng không dám châm chọc lộ liễu quá.
Thân Sửu rút ra trường kiếm, dựng thẳng trước ngực, nói:
- Thì ra là Tam thiếu gia, mời!
Thân hình hắn hơi thấp, nhưng trường kiếm lại dài, nhìn quả thực có hơi cổ quái.
Hắn lộ cổ tay một cái, trường kiếm đâm thẳng tới. Tuy chỉ là một kiếm bình thường nhưng kiếm khí lại đột nhiên phát ra, sức mạnh tàng mà không phát, tinh duệ ẩn mà không lộ. Một kiếm này xuất ra, cao thủ có mặt không ai còn dám coi thường hắn nữa.
Đường Chuyết thấy mũi kiếm đâm tới, chợt hơi nghiêng chân phải, kiếm phong sạt qua, dù hắn hơi nghiêng người nhưng trường kiếm đã xuất vỏ, đoạn điểm mũi kiếm tới.
- Là Túy kiếm!
Dưới đài có người kinh ngạc nói.
Thân Sửu đưa kiếm gạt ra, thuận thế cắt ngang. Đường Chuyết vừa đứng thẳng người lại hơi nghiêng sang trái, hẩy mũi kiếm từ dưới lên trên, quả là tinh điệu. Thân Sửu hoành kiếm đè xuống mũi kiếm đang đâm tới. Đường Chuyết thu nhanh kiếm lại rồi đâm ra hai kiếm, Thân Sửu hai kiếm chặn lại, lại chuyển mũi kiếm, đâm tới hai chân Đường Chuyết.
Hắn hơi thấp người, nên khi xuất kiếm đâm vào hai chân đối thủ thì cực nhanh, cũng cực kì hung hiểm. Đường Chuyết dựng thẳng kiếm xuống dưới cản lại. Thân Sửu chuyển kiếm liên tục, vẫn đâm vào hai chân Đường Chuyết. Đường Chuyết lại dựng thẳng kiếm lên tiếp tục ngăn cản, dưới chân nhất thời tia lửa văng khắp nơi, hắn điểm đầu ngón chân một cái, thân hình lăng không bay lên. Thân Sửu chớp người, trường kiếm đâm lên trên. Đường Chuyết vừa vung kiếm vội ngăn cản, vừa lướt người ra sau, thóang đã tới mép kiếm đài, thấy sắp bị kiếm phong của Thân Sửu bức ra khỏi kiếm đài.
Đường Chuyết đột nhiên điểm mũi kiếm liền hai cái lên thân kiếm Thân Sửu, đoạn mượn lực hai điểm thoáng đảo người ra phía sau Thân Sửu. Chưa đợi thân hình chạm đất thì mũi kiếm rung lên liên tục, đâm tới phía sau lưng Thân Sửu.
Giờ thì Thân Sửu nguy rồi, hắn đang quay lưng về Đường Chuyết, vả lại đang ở mép kiếm đài, không thể lao tới trước né được. Chỉ thấy hai hai chân hắn đột nhiên quỳ xuống rồi cúi đầu về phía trước, thân trên hầu như dán vào mặt sàn, cả người chợt trượt ngược về phía sau một trượng, mũi kiếm của Đường Chuyết sạt qua đỉnh đầu hắn.
Thân Sửu trượt thẳng đến phía sau Đường Chuyết, lần này lại đến phiên Đường Chuyết đứng ở mép kiếm đài, lại còn quay lưng về phía Thân Sửu. Thân Sửu dĩ nhiên cũng chẳng bỏ qua cơ hội thế này, thân hình vừa ổn định, kiếm phong đâm ra nhanh vô cùng.
Đường Chuyết vội quay người lại, thấy kiếm phong đang đâm tới thì chợt nghiêng người về phía sau, lưỡi kiếm sạt qua ngực hắn, mà hắn đã chớp nhoáng xoay tới sau phía Thân Sửu, đoạn nghiêng người về phía trước, đâm kiếm thẳng tới lưng Thân Sửu.
Thân Sửu xoay ngay người lại dựng thẳng kiếm ngăn cản, song hắn cũng hiểu rõ dù kiếm này có thể ngăn được thì mình vẫn sẽ bị Đường Chuyết chấn xuống kiếm đài.
- Đinh!
Đường Chuyết điểm mũi kiếm lên thân kiếm của Thân Sửu, Thân Sửu bất ngờ phát giác mũi kiếm chỉ khẽ chạm lên, không có lực đạo bao nhiêu. Hắn nhân cơ hội điểm mũi chân một cái, bay người ra khỏi mép kiếm đài, rồi rơi xuống ngay giữa kiếm đài.
Đường Chuyết xoay người lại, toan áp sát. Thân Sửu hai tay cầm kiếm giơ lên trên, lấy kiếm làm đao, chém liền tám nhát, một loạt kiếm phong ập tới Đường Chuyết.
Dưới đài có người kinh hô:
- Là tuyệt học của Vũ Di kiếm phái -- Thập nhị liên trảm! Không ngờ hắn đã luyện tới Bát liên trảm rồi!
Đường Chuyết không lùi lại mà xông nhanh lên trước, lách trái ngả phải giữa đợt kiếm phong, nghiêng ngả hết chín lần, từng đạo kiếm phong sạt qua người hắn.
Dưới đài có người hô lên:
- Tiên ông túy bộ cửu khúc kiều! Diệu! Quả là tuyệt diệu!
Trong tiếng hô thì Đường Chuyết đã liêu xiêu lướt tới trước Thân Sửu, giương trường kiếm, liền hất lên một màn kiếm hoa đầy trời chụp tới Thân Sửu.
- Tiên ông túy thiêu mãn thiên tinh! Thực là tinh diệu! - Lại có người kinh hô.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vnThân Sửu thấy kiếm hoa chụp tới thì hét lớn một tiếng, vung kiếm chém liền mười nhát!
- A! Là Thập liên trảm!
Chỉ nghe thấy một loạt tiếng "leng keng leng keng" rùng mình, trong tia lửa văng khắp nơi hai người đều tự tách ra, tra kiếm vào vỏ, rồi hai bên chắp tay nhau.
Thân Sửu nói:
- Túy kiếm của Tam thiếu gia tinh diệu, cam hạ bái phong!
Đường Chuyết liền nói:
- Thân huynh...khách khí, cũng chỉ...lực lượng ngang nhau, sao lại nói cao thấp!
Thân Sửu nói:
- Đường huynh khiêm nhường. Nếu không có Đường huynh nương tay, ta sớm đã bị đánh rơi xuống dưới đài rồi. Túy kiếm không có rượu, khó mà thuần chất. Hy vọng có cơ hội cùng Đường huynh thống ẩm thiên ly, tiếp tục luận kiếm.
Đường Chuyết nói:
- Một lời đã định! Mời!
Hai người gật đầu cười rồi đi xuống kiếm đài.
Có người nghị luận:
- Không ngờ Vũ Di kiếm pháp đã tuyệt tích 500 năm, nay lại tái hiện giang hồ!
Lại có người nói:
- Túy kiếm cũng đã thất truyền nhiều năm, không ngờ lại được Tam thiếu gia Đường gia sử dụng xuất thần nhập hóa như vậy.
Vô Song vội hỏi Sở Phong:
- Sở đại ca, Tam ca muội cuối cùng là đánh thắng hay chỉ đánh ngang vậy?
Sở Phong cười nói:
- Yên tâm, Tam ca muội đánh thắng rồi.
Vô Song vỗ tay nói:
- Muội biết Tam ca sẽ tranh chiếc gương đồng kia cho muội mà.
Có tiếng hơi thở nặng nề vang lên, Sở Phong nhìn sang Thân Sửu, biết chứng nghẹt mũi của hắn lại tái phát, xem ra việc giao đấu kịch liệt rất dễ khiến cho chứng này phát tác.
Hắn liền hỏi Lan Đình:
- Y Tử cô nương, có cách nào chữa khỏi ngạt mũi không?
Lan Đình nói:
- Ngạt mũi tốt nhất là dùng hoa Mộc Lan, chỉ là hoa Mộc Lan khó tìm, có thể dùng Thạch Hồ Tuy để giảm bớt!
- Cô nương có Thạch hồ tuy không?
Lan Đình bẻn mở hòm thuốc lấy ra ra một cọng cỏ nhỏ đã phơi khô đưa cho Sở Phong. Sở Phong cầm lấy, lập tức một mùi cay nồng như hồ tiêu truyền đến, gần như không nhịn được muốn hắt xì.
Hắn bắn ngón tay cho ngọn cỏ bay ra, Thân Sửu bắt lấy. Sở Phong để sát tay vào mũi ý bảo hắn ngửi một chút, Thân Sửu bèn để ngọn cỏ sát vào mũi ngửi, tức thì hắt hơi mạnh mấy cái, làm mọi người gần đó bị dọa giật mình, nhưng mũi đã thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Thân Sửu hướng về Sở Phong gật đầu biểu thị cảm tạ.
Sở Phong lại nói qua chứng ngạt mũi của Thân Sưu cho Lan Đình một lượt, hỏi Lan Đình xem có cách chữa trị không.
Lan Đình nói:
- Phế(phổi) khai khiếu với tị(mũi), tị là khiếu của phế. Phế khí thông với tị, phế khí tuyên sướng thì tị khiếu thông lợi; phế khí không tuyên thì tị sẽ bị tắc.
Sở Phong không hiểu, hỏi:
- Tức là sao?
Lan Đình cười nói:
- Chính là phế khí mất tuyên phát, dẫn đến tị tắc không thông.
Sở Phong hỏi:
- Vậy điều trị thế nào?
Lan Đình nói:
- Từ nhỏ hắn đã có chứng này, chỉ sợ là bẩm sinh phế khí dị thường, khó có thể trị tận gốc, nhưng vẫn có thể giảm nhẹ được.
- Làm sao để giảm nhẹ?
- Có thể đem Thạch hồ tuy phơi khô làm thành dược hoàn, khi phát chứng, bóp vỡ ra ngửi là được.
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Vậy không phải khiến người ta hắt xì chết sao?
Lan Đình cười nói:
- Hắt xì chính là để tuyên phát phế khí, phế khí vừa tuyên thì mũi sẽ được thông suốt.
- Thì ra là vậy. Xem ra bình thường ta phải hắt xì nhiều để mà tuyên phát phế khí, tránh sau này bị nghẹt mũi!
Lan Đình không nhịn được mím môi cười.
Sở Phong nhìn Lan Đình, không khỏi lại nhìn sang Nam Cung Khuyết bên kia. Nam Cung Khuyết vẫn tách ra ngồi ở một nơi, cầm bầu rượu đang uống.
Thình lình từ sơn môn truyền đến một tiếng hô:
- Nhị công tử của Nam Cung thế gia Nam Cung Tầm Anh đến phó hội!
Lời còn chưa dứt thì một thân ảnh lướt tới, nhẹ nhàng bay lên kiếm đài, trong bộ cẩm đoạn y màu son đỏ, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ oai hùng.
Hắn hướng về mọi người chắp tay:
- Nam Cung thế gia Nam Cung Tầm Anh đến phó hội!
Mọi người hơi kinh ngạc, đại ca chưa lên đài mà nhị đệ đã tranh lên đài trước. Đương lúc nghi hoặc thì Nam Cung Tầm Anh bỗng chuyển hướng nói với Nam Cung Khuyết:
- Khó có dịp náo nhiệt như vậy, đại ca, sao chúng ta không cùng bàn luận thử xem?
Mọi người nhất thời ngạc nhiên, không ngờ Nam Cung Tầm Anh lại đi khiêu chiến với đại ca mình.