Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 500: Chợt nổi sóng gió





Sở Phong và Bàn Phi Phượng đã có mặt, Tống Tử Đô đang muốn mời hai người an vị thì Bàn Phi Phượng lại mở bừng hai mắt nói:
- Tống Tử Đô, hôm nay ta tới đây là có một chuyện muốn hỏi rõ, ngươi không nói cho hẳn hoi, đại hội thi kiếm này của ngươi cũng khỏi phải tiến hành!

Tống Tử Đô ngẩn người:
- Không biết Phi Tướng Quân yêu cầu chuyện gì?

- Tống Tử Đô, ta hỏi ngươi, Sở đại ca của ta cùng quý phái có cừu oán gì, ngươi lại tính kế hắn ở Hồi Long tự, hành vi đê tiện như vậy, Võ Đang ngươi xứng đáng làm võ lâm minh chủ hay không?

Tống Tử Đô nóng cả mặt, việc tại Hồi Long tự mình quả thật không quá vẻ vang. Lúc đó Sở Phong chẳng qua là một tiểu tử vô danh, nhưng mình lại hợp đệ tử của cửu đại môn phái tính kế hắn, vả lại còn để hắn chạy thoát. Y thực sự rất không muốn bị người khác nhắc tới việc này.

Bàn Phi Phượng nói tiếp:
- Việc Hồi Long cũng xong, nhưng ngươi còn hiệu triệu võ lâm thiên hạ chặn giết hắn, Sở Phong rốt cuộc đã phạm vào tội ác tày trời nào mà phải khiến Tống đại hiệp đuổi tận giết tuyệt như vậy!

Mọi người ở đây không ngờ Bàn Phi Phượng vừa xuất hiện liền chất vấn Tống Tử Đô không chút khách khí, nhất thời đều ngẩn người. Phải biết rằng thân phận của Tống Tử Đô là người chủ trì đại hội lần này, vả lại bản thân y cũng là đại đệ tử Võ Đang, như một nhân tuyển tiếp nhận chức vụ võ lâm minh chủ. Tuy nhiên, tính cách mạnh mẽ của Thiên Sơn Phi Tướng Quân mọi người cũng đều biết, là người theo đuổi lý tưởng xã hội công bằng, không gì không dám làm.

Tống Tử Đô mặt không đổi sắc nói:
- Phi Tướng Quân, đây đều là những việc quá khứ, lần này...

Bàn Phi Phượng hừ lạnh một tiếng:
- Tống Tử Đô, hôm nay ngươi không tỏ rõ ý kiến, đại hội thi kiếm này cũng đừng mong tổ chức được hẳn hoi.

Xem ra đã không thể thương lượng, Tống Tử Đô cau mày nói:
- Khi đó Sở Phong diệt môn Chấn Giang Bảo, lại bức tử Hoàng Phủ trưởng lão của Cái Bang...

- Láo toét! Sở Phong diệt môn Chấn Giang Bảo, Tống Tử Đô ngươi tận mắt nhìn thấy hả? Hắn bức tử Hoàng Phủ trưởng lão, tự có Cái Bang tính sổ với hắn, có quan hệ gì tới Võ Đang ngươi? Chẳng lẽ các môn các phái thiên hạ thiếu một sợi tóc cũng tới hỏi Võ Đang ngươi sao?

Tống Tử Đô nói:
- Võ Đang ta tất nhiên không dám hỏi đến việc của các môn các phái, chúng tôi chỉ là có lòng vì võ lâm trừ hại...

- Hỗn trướng! Sở Phong lúc nào đã hại qua Võ Đang ngươi, lúc nào hại qua võ lâm ngươi? Hôm nay nếu người của các môn các phái đã đến đủ, vậy ta hỏi một câu, Sở đại ca đã trộm bí kíp của các ngươi, hay là giết huynh đệ các ngươi, hay là đốt núi của các ngươi? Các ngươi trả lời coi!

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Trên thực tế quả thật họ không cừu không oán với Sở Phong, tuy nói Sở Phong diệt môn Chấn Giang Bảo, tuy nhiên ở trên giang hồ Chấn Giang Bảo thực sự bé nhỏ không đáng kể, lúc đầu họ giết Sở Phong chủ yếu là hưởng ứng lời kêu gọi của Tống Tử Đô, còn có quan hệ tới Tàng Thiên Linh Châu.

Bàn Phi Phượng nhìn mọi người nhìn xung quanh một lần, lạnh lùng nói:
- Các ngươi thật là nghe lời, một câu nói của Tống minh chủ thì các ngươi không phân tốt xấu mà thiên lý truy sát, chớ không phải là vì Tàng Thiên Linh Châu trên người hắn đấy chứ?

Mọi người bị nói đã không nén được giận, Tống Tử Đô liền nói:
- Phi Tướng Quân, việc truy sát Sở huynh là có ẩn tình khác, nhất thời khó có thể nói rõ. Đại hội lần này là vì để cho quần anh thiên hạ thi kiếm luận đạo, việc Sở huynh chúng ta tạm thời không đề cập tới!

- Tạm thời không đề cập tới? Nói thì hay lắm! Người bị truy sát không phải là Tống công tử ngươi, đương nhiên không cần nhắc tới. Cho dù giết sai cũng là giết nhầm, ai dám khởi binh vấn tội Võ Đang?

Tống Tử Đô cũng đã hơi không nhịn được, tuy vẫn còn chịu đựng, nhưng thanh âm đã trầm xuống:
- Ta nói lại lần nữa, việc này có ẩn tình khác, Phi Tướng Quân đừng loanh quanh nữa!

Bàn Phi Phượng mở bừng mắt:
- Có ẩn tình khác! Hừ! Không phải là một quyển di huấn, đừng tưởng rằng chỉ có tam đại phái các ngươi biết, Phi Phượng tộc ta còn rõ ràng hơn cả các ngươi!

Lời vừa nói ra, mọi người đều ồ lên. Di huấn là cái gì, bọn họ chưa từng nghe qua, ngay cả Sở Phong cũng kinh ngạc, không ngờ Bàn Phi Phượng biết việc di huấn.

Tống Tử Đô sau khi kinh ngạc liền nói:
- Nếu Phi Tướng Quân đã biết việc di huấn, vậy nên cho hiểu nỗi khổ tâm của chúng tôi.

- Hừ! Chỉ bằng một tờ giấy rách 500 năm trước khiến 500 năm sau các ngươi đi giết người lung tung, hỗn trướng! Ta thấy Võ Đang ngươi là muốn mượn cớ tỏ vẻ cái địa vị minh chủ, còn công khai nói vì võ lâm trừ hại, ta nhổ vào!

Tống Tử Đô đã nhịn không được, lạnh lùng nói:
- Phi Tướng Quân nhiều lần nói lời mạo phạm, có phải quá không để Võ Đang vào mắt rồi không. Nếu Phi Tướng Quân có ý quấy rối, cũng đừng không cho các phái thiên hạ ở đây mặt mũi.

Bàn Phi Phượng cười lạnh một tiếng nói:
- Ngươi không cần mang võ lâm thiên hạ ra đây, võ lâm thiên hạ không phải là của Võ Đang ngươi. Võ Đang ngươi là võ lâm minh chủ, người khác sợ Võ Đang ngươi, Bàn Phi Phượng ta chưa bao giờ từng sợ ai! Hôm nay nếu ngươi không chịu nhận lỗi với Sở đại ca, đại hội thi kiếm này của ngươi khỏi phải cử hành!

Lần này thật thành thế nước lửa, đã không còn cơ hội để thương lượng.

Trong lòng mọi người đều hiểu, Bàn Phi Phượng cũng không phải nói năng càn rỡ. Phi Phượng tộc độc chiếm Thiên Sơn, thần bí khó lường, cũng không chịu võ lâm Trung Nguyên tiết chế, đích xác không e ngại một môn phái nào. Năm đó Võ Đang mới tiếp nhận ngôi vị võ lâm minh chủ từ Nga Mi, liền hiệu lệnh võ lâm thiên hạ tụ tập dưới chân núi Thiên Sơn, biểu hiện ra là bái tế Thánh hỏa Thiên Sơn, trên thực tế là muốn uy hiếp Phi Phượng tộc quy y võ lâm chính đạo, nghe theo hiệu lệnh minh chủ.

Năm đó Võ Đang dẫn cao thủ các môn các phái hùng dũng đi tới chân núi Thiên Sơn, chuẩn bị phái người lên núi thông báo, ai ngờ ngay tại đêm đó, có vài cao thủ đột nhiên từ trên núi phi ngựa xuống, xông thẳng vào các phái như phong trì điện chí(1) chém giết hơn mười người, rồi rất nhanh chạy trở về núi, vô tung vô ảnh. Vừa kiểm tra, người bị giết toàn bộ đến từ ba môn phái, Hắc Hổ trại, Tứ Hợp môn cùng Thanh Y bang, ngày hôm sau còn truyền đến tin tức, ba môn phái này trong một đêm đã bị diệt môn toàn bộ, một người không chừa lại.

Trong lòng mọi người hiểu rõ, là Phi Phượng tộc đang cảnh cáo bọn họ. Phi Phượng tộc từ trước đến nay ân oán rõ ràng, cũng không xâm phạm Trung Nguyên, cũng tuyệt không cho phép có người xâm phạm Thiên Sơn của họ, có người dám can đảm xâm phạm, bọn họ nhất định hoàn trả gấp mười.

Những môn phái này vốn không cừu không oán với Phi Phượng tộc, huống hồ tới cùng là đuối lý trước, vì vậy cả đám lặng yên rút đi, cuối cùng chỉ còn lại Võ Đang và lục đại môn phái khác, lúc đó Thiếu Lâm và Nga Mi đều không tới. Sau đó Hoa Sơn và Không Động cũng trở về, Võ Đang cũng chỉ phải thôi. Từ đó, Võ Đang và Phi Phượng tộc liền có chút thù hận. Cũng khó trách Bàn Phi Phượng chẳng cho Tống Tử Đô mặt mũi như thế.

Thanh Bình Quân chợt lạnh lùng nói:
- Ngày đó là Phi Tướng Quân một mực cho rằng Sở Phong là kẻ diệt môn Chấn Giang Bảo, hôm nay lại nói Sở Phong vô tội. Phi Tướng Quân nói hắn là hung thủ thì hắn là hung thủ, nói hắn không phải là hung thủ thì hắn không phải là hung thủ hay sao?

Bàn Phi Phượng mở bừng mắt:
- Không sai! Ta nói hắn không phải là hung thủ thì hắn sẽ không phải là hung thủ!

Thanh Bình Quân lạnh lùng nói:
- Cho dù hắn không diệt môn Chấn Giang Bảo, nhưng tại Giang Nam tiêu cục tàn sát võ lâm đồng đạo, lại đại náo đại hội Cái Bang, còn bức tử Hoàng Phủ trưởng lão, người người căm phẫn, chết không đủ tiếc!

Bàn Phi Phượng lạnh lùng nói:
- Người người công phẫn? Là Thanh đại công tử ngươi công phẫn chứ gì? Hiện tại người của các môn các phái đến đủ cả rồi, ai công phẫn, mới đứng ra đây?

Mọi người ngươi nhìn ta, ta ngó ngươi, nhất thời cũng không lên tiếng.

Chợt có một người thong thả nói:
- Thiên Ma Nữ 10 năm trước giết người như cỏ rác, đồ thán thiên hạ. Nghe nói Sở huynh và Thiên Ma Nữ có quan hệ rất thân mật, vả lại còn là con trai Tinh Ma Chủ, chính mồm tông chủ Ma Thần tông xưng Sở huynh là thiếu tôn chủ, chưởng môn tam đại phái cũng chính tai nghe thấy. Nếu hôm nay đệ tử của thiên hạ các phái đều tụ tập nơi này, sao Sở huynh không ở trước mặt mọi người giải thích một chút, gỡ bỏ mối nghi ngờ của mọi người. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Người nói chính là Tây Môn Phục, tay trái y cầm một cây quạt giấy khẽ phe phẩy. Y hoặc là không mở miệng, vừa mở miệng thì cứ như thể một mũi tên lén bắn tới.

Sở Phong thản nhiên nói:
- Ta thân mật với ai, không có quan hệ với Tây Môn công tử, càng không cần giải thích. Tông chủ Ma Thần tông thích xưng ta là thiếu tôn chủ, đó là chuyện của hắn. Tây Môn công tử muốn biết rõ thì có thể đi Ma Thần tông hỏi Lãnh Mộc Nhất Tôn xem thế nào, chỉ sợ Tây Môn công tử không có can đảm này!

- Ôi chao! Không có lửa thì sao có khói, chưa hẳn không có nguyên nhân. Chúng tôi cũng là lo lắng có người âm thầm cấu kết Ma Thần tông, muốn phá hư đại hội thi kiếm lần này. Huynh nói đúng không, Tây Môn đại ca?

Mở miệng chính là một nữ tử ngồi cạnh Tây Môn Phục, ả trang hoàng rất lộng lẫy, vô cùng diễm lệ. Mặc bộ Hồng lăng khinh la y, hơi lộ ra vai, hai mắt ngậm xuân, một tay ôm lấy tay phải của Tây Môn Phục, nửa kề nửa dựa, lẳng lơ tiêu hồn, mị thái mười phần.

Thì ra, ả chính là con gái rượu của Công Tôn Đại Nương gia chủ Công Tôn thế gia, Công Tôn Mị Nhi.

Bàn Phi Phượng đảo mắt qua Công Tôn Mị Nhi:
- Cho dù cấu kết với Ma Thần tông, thì cũng còn tốt hơn so với một số kẻ ở trước mặt mọi người câu tam đáp tứ, không biết liêm sỉ!

Công Tôn Mị Nhi chợt khựng cười, lại còn cười khúc khích nói:
- Cái miệng của Phi Tướng Quân thật không bỏ qua ai được nhỉ!

Tiếp theo ánh mắt đảo qua công chúa, đoạn õng ẹo nói với Tây Môn Phục:
- Tây Môn đại ca, vị cô nương kia có mái tóc trắng thật đẹp, không biết là ai ta?

Ánh mắt của Tây Môn Phục đảo quanh người công chúa rồi nói:
- Nghe nói Sở huynh từng làm tống giá tướng quân, hộ tống công chúa hòa thân, không biết vị cô nương này...

Sở Phong lạnh lùng nói:
- Cô ấy chính là hòa thân công chúa!

Lời hắn vừa nói ra, xung quanh lập tức ồ lên. Tuy việc Sở Phong cướp đi hòa thân công chúa sớm đã truyền khắp giang hồ, nhưng dù sao chỉ là nghe đồn, hiện giờ Sở Phong chính mồm chứng thực, sao không khiến người khác kinh ngạc cho được.

Tây Môn Phục thản nhiên nói:
- Nghe nói mười vạn thiết kỵ Hung Nô cùng đại quân triều đình đang giằng co tại chân núi Thiên Sơn, tùy thời tiến đánh Trung Nguyên. Công chúa hòa thân là để làm cho Hung Nô lui quân, tránh cho thiên hạ thương sinh bị chà đạp. Sở huynh cướp đi hòa thân công chúa, hình như...

Y cũng không nói gì tiếp, nhưng ý trong lời nói đã rất rõ ràng.

Có người đón lấy nói tiếp:
- Đây đại khái gọi là thấy sắc quên nghĩa! Vì thỏa mãn tư dục bản thân, tổn hại quốc gia đại nghĩa, không để ý đến bách tính thiên hạ, không quản Đông Thổ tồn vong, mượn danh tống giá hòa thân để tự tư tự lợi!

Mở miệng là một tên công tử bột ngoài 20 tuổi, da dẻ trắng nõn. Sở Phong không nhận ra y, nhưng nhận ra hai tên đại hán như hung thần ác sát bên cạnh y, chính là nhị hung thần của Phùng gia ngày đó tại lán trà ở Thương Châu, muốn Thiên Cơ lão nhân bói thanh đao của chúng có giết người được không.

Thì ra tên công tử bột này chính là thiếu loan chủ Phùng Bạch Liễn của Phùng gia loan, ánh mắt đang ngược xuôi dòm công chúa.

Công chúa đứng ở đó, có chút bàng hoàng, thế nào nàng cũng không ngờ được, sự xuất hiện của mình sẽ mang đến phiền phức như vậy cho Sở Phong, nàng nghĩ không rõ, người trong giang hồ không phải là không hỏi đến việc triều đình sao, tại sao lại cứ mượn mình mà chỉ trích Sở Phong.

Lan Đình nhìn ra nội tâm công chúa ba động, bèn kéo lấy tay nàng. Sở Phong quay đầu mỉm cười với công chúa, thản nhiên bình tĩnh.

Tất cả mọi người nhìn Sở Phong, chờ hắn làm sao trả lời vấn đề hóc búa nảy.

(1)Phong trì điện chí: tên TA Indianapolis 500, ý nói nhanh như xe đua.