Tứ đại nội thị đi rồi, Bàn Phi Phượng vội vàng hành lễ với Thái Quân:
- Bàn Phi Phượng bái kiến Thái Quân, vừa rồi không kịp thi lễ, Thái Quân đừng trách móc!
Thái Quân cười nói:
- Phi Tướng Quân không cần đa lễ, Phi Tướng Quân giá lâm, thật làm Đường môn ta rạng rỡ.
Công chúa cũng cởi xuống khăn che mặt, hạ thấp người nói với Thái Quân:
- Thái Quân có lễ!
Thái Quân vội nâng công chúa dậy và hỏi:
- Vị này chính là...
Sở Phong cũng không giấu diếm:
- Vị này chính là công chúa hòa thân!
- A?
Thái Quân cảm thấy kinh ngạc, Vô Song lập tức reo lên:
- Thái Quân! Con sớm nói Sở đại ca đã làm tống giá tướng quân, còn cướp cả hòa thân công chúa mà, thế mà bà không tin!
Thái Quân cười nói:
- Sở thiếu hiệp làm việc thực sự là ngoài dự đoán. Công chúa giá lâm, chúng tôi cũng không có từ xa tiếp đón!
Công chúa liền nói:
- Thái Quân nói quá lời, giờ ta đã không còn là thân phận công chúa, Thái Quân nhất thiết đừng khách khí! Sở đại ca nói Phượng vĩ tô của Thái Quân làm mỹ vị vô cùng, còn muốn thử nữa?
Thái Quân cười ha ha nói:
- Được! được! Đêm nay ta sẽ tự tay làm một mâm lớn cho mấy đứa thèm ăn các ngươi ăn cho đã!
Vô Song lập tức vỗ tay hoan hô, tiếp theo nghe được một tiếng "chíp", chỉ thấy một con chim nhỏ năm màu rực rỡ đậu xuống vai Sở Phong, nàng không khỏi kinh ngạc hỏi:
- Sở đại ca, con chim này là của huynh hả?
Sở Phong nói:
- Nó gọi là Tinh Vệ, rất bướng bỉnh, cả ngày không biết bay đi đâu, hơn phân nửa là đi tương thân rồi!
/tương thân: đến nhà trai(gái) xem mặt.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.Lời còn chưa dứt, Tinh Vệ kêu một tiếng "chip" rõ to bên tai hắn, chấn cho Sở Phong rùng mình một cái, Vô Song hầu như cười cong cả lưng.
Đêm đó, Đường môn bày tiệc rượu thiết đãi đám người Sở Phong, phu phụ Đường Uyên chỉ uống vài chén rồi rời khỏi, để cho bọn họ nói chuyện được vui vẻ. Rượu qua ba tuần, Thái Quân cũng được Đường Ngạo nâng về phòng nghỉ ngơi.
Vì vậy chỉ còn lại lại Đường Chuyết, Vô Song cùng đám người Sở Phong nói cười với nhau.
Đường Chuyết hỏi:
- Sở huynh... lần này nhập Thục, có phải...vì đại hội thi kiếm?
Sở Phong gật đầu nói:
- Chuyết huynh có định tham gia không?
Vô Song xen mồm vào:
- Đương nhiên tham gia rồi, tam ca không tham gia thì ai cùng muội đi xem náo nhiệt!
Sở Phong cười nói:
- Vô Song muội tử cũng tới tranh danh hiệu kiếm chủ chăng?
- Muội không thèm cái kiếm chủ đó, chẳng qua muội muốn đi nhìn xem cái gương kia thôi!
Sở Phong hiếu kỳ hỏi:
- Gương gì?
- Huynh không biết à? Ngày gần đây phái Thanh Thành có được một tấm gương đồng, có phần thần kỳ, chuẩn bị tặng cho ai giành được danh hiệu kiếm chủ!
- Gương đồng kia có gì thần kỳ vậy?
- Muội không biết. Dù sao thì người khác nói thế! Hiện tại là vừa tranh kiếm chủ vừa giành gương đồng!
Sở Phong cười nói:
- Vô Song muội tử, ta sẽ giành tấm gương đó rồi để muội mỗi ngày xem cho đã được không?
Vô Song lại kéo lấy cánh tay Đường Chuyết rồi nói:
- Ai cần huynh đi giành? Tam ca của muội Túy Kiếm thiên hạ đệ nhất, tự nhiên sẽ giành giúp muội!
Sở Phong nhún nhún vai, Vô Song lại nói:
- Tuy nhiên nghe nói, danh hiệu kiếm chủ lần này khả năng rất lớn sẽ thuộc về Tống Tử Đô, tất cả mọi người đều xem trọng hắn. Hừ! Những người đó chỉ biết Tống Tử Đô kia, nhưng chưa kiến thức qua tam ca của muội Túy Kiếm lợi hại thế nào! Tam ca muội vừa xuất Túy Kiếm, nhất định sẽ đánh cho hắn tơi bời hoa lá!
Đường Chuyết chỉ cười, có vài phần xấu hổ.
Vô Song nói:
- May mà có một người không đi, nếu như cô ta mà đi, kiếm chủ, gương đồng này không cần giành, cứ trực tiếp đưa cho cô ta luôn!
- Ai? - Sở Phong vô cùng khó hiểu.
- Chính là Thiên Ma Nữ đó! Nếu như cô ta tham gia thi kiếm, ai có thể tranh với nàng ta được!
Sở Phong buồn ra mặt: Thiên Ma Nữ đương nhiên sẽ không tham gia đại hội thi kiếm, nàng thậm chí không muốn có người biết bây giờ nàng đang ở đâu.
Vô Song nói:
- Hôm nay tinh anh thiên hạ các phái đều đã đến Thanh Thành, Thiếu Lâm, Hoa Sơn, Không Động, Hằng Sơn, Đông A, Điểm Thương những môn phái này đều đã phái ra đệ tử xuất sắc nhất xuống núi, chỉ Nga Mi là chưa có động tĩnh gì!
Sở Phong nói:
- Nga Mi cách Thanh Thành không tới 200 dặm, nửa ngày đã có thể đến nơi, đương nhiên không cần vội vàng xuống núi!
Vô Song nói:
- Huynh lầm rồi, Nga Mi sợ rằng sẽ không tham gia đại hội thi kiếm lần này!
- Hả, sao thế? - Sở Phong vội hỏi.
Vô Song nói:
- Bởi vì Diệu Ngọc đang bị sư phụ cô ta trách phạt diện bích tư quá, tới không được!
- Tại sao lại vậy?
- Nghe nói là bởi vì xông vào cấm địa hậu sơn!
- Vì sao cô ấy phải xông vào cấm địa hậu sơn?
Chính là sau trận kịch chiến tại Trùng Phong cốc, sau khi Vô Trần chưởng môn trở về núi thì nội thương đột nhiên tái phát, nguy tại sớm tối, Diệu Ngọc vì cứu cô ta đã xông vào hậu sơn cầu sư tôn của họ xuất thủ cứu giúp!
Sở Phong cả kinh, buột miệng hỏi:
- Vô Trần ra sao?
Lập tức lại phát giác câu hỏi này thực sự dư thừa, bởi vì nếu như Vô Trần có việc, sẽ không có mặt tại Thập cửu chiết cốc để tương trợ mình.
Vô Song nói:
- Cô ta đương nhiên không có việc gì, nhưng Diệu Ngọc thì phạm vào môn quy!
Sở Phong nhíu mày nói:
- Cho dù Diệu Ngọc xông vào cấm địa, nhưng cũng là vì cứu Vô Trần, Vô Trần có thể nào trách phạt Diệu Ngọc được?
Vô Song nói:
- Đây chính là quy củ của Nga Mi, trăm nghìn năm qua, chỉ có chưởng môn mới có thể lên Nga Mi hậu sơn, cho dù Diệu Ngọc là đệ tử mà Vô Trần thương yêu nhất, cũng không thể tuẫn tư!
/Tuẫn tư: Vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp.
- Hỗn trướng!
Sở Phong nhịn không được mắng một câu, Bàn Phi Phượng ở bên cạnh thì hừ một tiếng, Sở Phong liền lặng, lại lẩm bẩm:
- Diện bích tư quá, vậy chẳng phải là rất khổ!
Vô Song nói:
- Không phải khổ, mà là quá khổ!
- Hả? Là sao? - Sở Phong vội hỏi.
Vô Song nói:
- Muội nghe nói, phàm là đệ tử Nga Mi bị trách phạt diện bích, đều phải lẻ loi một mình diện bích tư quá ở trước Xá Thân nhai, vừa không có nước uống, lại không có cơm ăn, mỗi ngày còn phải quay về vách núi niệm một trăm lần [Hoa Nghiêm Kinh].
Sở Phong cả kinh nói:
- Không nước uống, không cơm ăn, vậy...vậy sao mà sống?
- Móc cỏ căn, lột vỏ cây, bắt giun, còn có bò cạp, nhện các kiểu, cái gì ăn được thì bắt ăn hết. Nghe nói rất nhiều đệ tử Nga Mi bởi vì chịu không khổ không nổi mà nhảy xuống dốc núi tự sát, cho nên dốc núi đó gọi là Xá Thân nhai!
Sở Phong nghe mà thẫn thờ, không ngờ tin thật, lẩm bẩm nói:
- Diệu Ngọc sao...sao cô ấy chịu được nỗi khổ này...
Bàn Phi Phượng trừng mắt lên:
- Người ta diện bích tư quá, liên quan gì tới ngươi? Ngươi phát ngốc cái gì!
Sở Phong chỉ đành im lặng. Vô Song cười nói:
- Sở đại ca cũng không cần thất vọng, cho dù Diệu Ngọc không đến, Trích Tiên Tử nhất định sẽ định đến, có người thấy cô ấy đã nhập Thục rồi!
Phi Phượng lập tức lạnh lùng nói với Sở Phong:
- Có nghe chưa, Trích Tiên Tử tới rồi, ngươi vui mừng rồi chứ?
Sở Phong chỉ cười khổ, đâu còn dám nói năng gì.
Lại uống thêm một vòng, Vô Song kéo Lan Đình về lầu các nghỉ ngơi, Phi Phượng và công chúa cũng được an bài một chỗ để nghỉ ngơi. Sở Phong và Đường Chuyết thì vẫn tại Điệp Luyến đình uống rượu trò chuyện.
Đường Chuyết nói:
- Hôm nay may...mà có Sở huynh! Không ngờ...tu vi của... Sở huynh... đã tới... cảnh giới như vậy!
Sở Phong lại thở dài, bưng lên ly rượu uống một hơi cạn.
Đường Chuyết nói:
- Sở huynh...hình như có...tâm sự?
Sở Phong cười nói:
- Nhân sinh đa khổ, chỉ tình là khổ nhất.
Đường Chuyết cười nói:
- Vô tình... là khổ, đa tình... là khổ!
Sở Phong cười ha ha một tiếng:
- Hôm nay Túy Kiếm của Chuyết huynh đã tăng thêm túy ý, không bằng chúng ta luận bàn chơi!
- Được...được!
Vì vậy dưới Điệp Luyến đình kiếm ảnh giao huy, một người như say như không, như tiên ông say rượu; một người tùy hình thoải mái, như vật ngoại thần du, đấu cho đến lúc trăng lặn sao lui mới đều tự trở về phòng.
Sở Phong nằm ở trên giường, nhưng trằn trọc không sao ngủ được. Thì ra hắn nghĩ đến Diệu Ngọc tại Xá Thân nhai móc cỏ ăn, lột vỏ cây, bắt giun, ăn bọ cạp, rết, nhện, nên trong lòng khó chịu.
Thật vất vả mới đợi tới hừng đông, Sở Phong rửa mặt chải đầu qua loa xong mới đến phòng khách, Vô Song đang cùng Phi Phượng, Lan Đình, công chúa phấn khởi tám chuyện, nhưng đàm luận về Thiên Sơn Thiên trì.