Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 463: Lời đắng cho cuộc tình





Tiểu Thư nói:
- Trên giang hồ cũng có một chuyện, Võ Đang Tống Tử Đô chuẩn bị mời tinh anh đệ tử của thiên hạ các phái cử hành một đại hội thi kiếm, chỉ là địa điểm vẫn còn chưa định ra.

Có người ngạc nhiên nói:
- Nếu là Võ Đang phát lời mời, đương nhiên là cử hành ở Võ Đang rồi, còn có gì mà phải suy với chả nghĩ?

Tiểu Thư nói:
- Việc này mọi người sẽ không hiểu! Võ Đang hiện tại là võ lâm minh chủ, một lòng trù tính 5 năm cử hành võ lâm đại hội một lần, đương nhiên sẽ không muốn cử hành đại hội thi kiếm ở Võ Đang!

Có người hỏi:
- Này tiểu cô nương! Vừa rồi không phải là cô đã nói triều đình sẽ thông lệnh quận huyện các nơi cử hành khóc tang sao, đại hội thi kiếm này sẽ tổ chức được không?

Tiểu Thư nói:
- Việc này mọi người lại không hiểu rồi! Triều đình có quy củ của triều đình, giang hồ có quy củ của giang hồ! Triều đình không quản giang hồ, giang hồ cũng không quản triều đình, ngươi có việc khóc tang của ngươi, ta có đại hội thi kiếm của ta, chả liên quan gì nhau sất!

Có người cười nói:
- Xem ra giang hồ này cũng thú vị thật!

- Thú vị?
Tiểu Thư cười châm biếm:
- Khi ngươi đang ngủ vô thanh vô tức bị người một đao chặt mất cái đầu, không biết bị ai chém, cũng không biết vì sao bị chém, đó mới gọi là thú vị!

Mọi người lại cười ầm lên.

Tiểu Thư nói:
- Được rồi, hôm nay dừng ở đây, cảm ơn các vị quan gia nể mặt, mong rằng các vị quan gia thưởng cho một vài đồng tiền, giúp cho chút lộ phí!

Mọi người lại không chiều theo, có người reo lên:
- Tiểu cô nương, chúng tôi đang nghe hứng thú, sao cô lại không kể nữa? Thêm một đoạn đi! Thêm một đoạn đi!

Những người khác cũng phụ họa theo.

Tiểu Thư tròng mắt láo liên, ánh mắt lướt qua Sở Phong và công chúa, bèn nói:
- Mọi người có từng nghe qua, ngày gần đây trên giang hồ xuất hiện một tiểu tử mặc lam sam, sau lưng đeo một thanh trường kiếm cổ, trên mặt có một vết chỉ ngân chưa?

- Nghe qua nghe qua! Tiểu tử đó họ Sở, nghe nói còn hơi ngu nữa!

Công chúa hầu như bật cười, Sở Phong rất buồn phiền: có lầm hay không, nhìn thế nào mình cũng đâu giống một kẻ ngu đâu.

Tiểu Thư hỏi tiếp:
- Vậy mọi người có biết, mấy ngày trước kỵ binh Hung Nô và đại quân triều đình giằng co nhau tại chân núi Thiên Sơn, triều đình đã phái thập cửu công chúa hòa thân đến vực ngoại?

- Biết! Nghe nói tống giá tướng quân còn là tiểu tử họ Sở kia nữa mà!

- Không sai! Như vậy mọi người có biết hiện giờ công chúa đang ở đâu không?

- Nghe nói Hung Nô đang rút quân, công chúa tự nhiên là đã hòa thân vực ngoại rồi!

- Không phải vậy! Công chúa không những không hòa thân vực ngoại, còn bị người ta bắt đi nữa!

- Ôi? Ai bắt đi?

- Chính là vị tống giá tướng quân -- Sở Phong!

Mọi người vừa nghe, tức thì ai cũng hào hứng, mồm miệng bắt đầu chu vào nhau mà nghị luận.

- Vãi thật! Tiểu tử này gan cũng mọc lông, cả công chúa cũng dám bắt?

- Nghe nói tiểu tử này vừa xuất đạo thì phá ván cờ của Quỷ Tử tiên sinh, còn diệt môn Chấn Giang Bảo, là hung thủ diệt môn nữa đấy!

- Không chỉ vậy, hắn ra vào Vân Mộng trạch như đi chợ, ngã xuống sông Hán Thủy còn không chết, đại náo Cái Bang, giết cả hà quái, cứu chẩn Lương Châu, một mình ngăn cản thiết kỵ, có tới ba đầu sáu tay!

- Nghe nói tiểu tử này còn rất phong lưu, ra nơi trăng hoa, vào nơi phong nguyệt, khắp nơi lưu tình!

Công chúa không khỏi nhìn sang Sở Phong. Sở Phong đang cắn một miếng thịt viên, vội vã nuốt vào, hầu như nuốt chửng luôn, nói ngay:
- Đừng tin! Chỉ nói bậy, chỉ nói bậy thôi!

Công chúa mím môi, có người hỏi:
- Họ Sở kia nếu lên làm tống giá tướng quân, vì sao còn phải bắt công chúa?

Mọi người đều hướng ánh mắt qua Tiểu Thư, Tiểu Thư nhìn Sở Phong một cái, sau đó nói:
- Mọi người không biết đấy, họ Sở này chính là một tiểu tử hảo sắc. Cái ngày hòa thân hắn thấy công chúa như hoa như ngọc, sắc nước hương trời, đã động sắc tâm ngay, lại thừa dịp ban đêm xông vào quân Hung Nô bắt đi công chúa hòa thân!

- Oa! Tiểu tử này gan to thật đấy!

- Cái này gọi là liều ăn nhiều!

Có người hỏi:
- Nghe nói Hoa thừa tướng tiến cử hắn làm tống giá tướng quân mà, Hoa thừa tướng sao lại có mắt như mù?

Tiểu Thư nói:
- Mọi người không biết, tiểu tử này ở kinh thành nghe được công chúa hòa thân cực kỳ xinh đẹp, lập tức sắc tâm đại động, trăm phương nghìn kế đi cửa sau cầu Hoa thừa tướng bảo lãnh tấu hắn làm tống giá tướng quân, vừa tặng lễ vừa dập đầu, kết quả để hắn lên làm thật, lại nhân cơ hội bắt công chúa đi!

Sở Phong suýt phun ra trà trong miệng, thấy công chúa nhìn mình không nháy mắt, thật là oan hơn oan Thị Kính, hắn liền nói:
- Đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta thích hãm hại người, nhất là thích hãm hại ta!

Công chúa ngạc nhiên nói:
- Vì sao cô ta lại thích hãm hại huynh?

Sở Phong nói:
- Cô ta rất nhỏ mọn, ta và cô ấy từng có chút thù oán!

Công chúa không khỏi mỉm cười.

Có người hỏi Tiểu Thư:
- Tiểu cô nương, công chúa kim chi ngọc diệp, đồng ý theo tiểu tử họ Sở kia ư?

Tiểu Thư nói:
- Đương nhiên không chịu! Tiểu tử kia eo to hơn mông, mặt rộng miệng vuông, mũi ưng mắt lồi, trên mặt còn có vết sẹo, công chúa sao đồng ý theo hắn được!

Bên này Tiểu Thư vừa nói, bên đây công chúa vừa không chớp mắt quan sát tai mắt mũi miệng của Sở Phong. Sở Phong cười ngượng nói:
- Hiện tại nàng đã biết cô ấy nhiều chuyện thế nào rồi chứ!

Tiểu Thư nói tiếp:
- Tuy nhiên công chúa quá yếu ớt, tiểu tử kia lại có thủ đoạn, dưới sự cưỡng bức đe dọa, công chúa cũng chỉ có thể khuất phục!

- Trời ơi! Nói như vậy, công chúa hòa thân há chẳng phải vừa rời hang sói, lại mắc vào ma chưởng!

- Công chúa mảnh mai như vậy, sao chịu được tiểu tử kia hành hạ, thực sự là đáng thương mà!

- Đúng vậy! Cứ thế để cho tiểu tử kia chà đạp, đáng tiếc! Đáng tiếc!

Mọi người vì công chúa mà than thở không ngớt, nhận định công chúa đã bị Sở Phong chà đạp đến chết rồi. Nguồn: http://truyenfull.vn

Sở Phong mặt đầy oan ức, nhưng lại thấy công chúa mím môi cười trộm, thế là hung ác nói:
- Công chúa, đêm nay ta không 'chà đạp' nàng, thật đúng là có lỗi với bản thân!

Công chúa đỏ ửng mặt, vừa thẹn vừa giận.

Có người hỏi:
- Này tiểu cô nương, tiểu tử kia không phải là thích Thiên Ma Nữ sao, sao lại để ý đến công chúa?

Tiểu Thư nói:
- Tiểu tử này không có lương tâm, thấy một người thích một người, sớm đã quăng Thiên Ma Nữ lên chín từng mây rồi!

Sở Phong buồn bã, có người nói:
- Việc này mà cũng làm được? Nghe nói Thiên Ma Nữ bởi vì hắn mà xuất hiện lại giang hồ, nhiều lần cứu hắn khỏi sinh tử, còn vì hắn ác chiến chưởng môn tam đại phái, tiểu tử kia vong ân phụ nghĩa quá thể!

Tiểu Thư nhìn Sở Phong rồi nói:
- Tiểu tử kia đâu biết được vậy, ngày đó hắn hộ tống công chúa qua Thập cửu chiết cốc, bị cao thủ ma đạo phục kích, tính mệnh chỉ như mành chỉ treo chuông, là Thiên Ma Nữ độc thân che ở cửa cốc, giúp hắn tránh được một kiếp, còn bản thân thì lọt vào hợp kích của hai đại cao thủ tuyệt đỉnh của Ma Thần tông, thân chịu trọng thương, suýt nữa đã táng mệnh tại Thập cửu chiết cốc!

- Chao ôi! Thiên Ma Nữ mà cũng bị thương?

Tiểu Thư nói:
- Thiên Ma Nữ là bị thương tâm! Mọi người ngẫm lại xem, tiểu tử kia thấy một người thích một người, Thiên Ma Nữ có thể không thương tâm sao! Người ta ôm công chúa mà ôn nhu, chỉ bỏ lại nàng một mình cô ảnh độc hành!

Sở Phong đờ mặt lắng nghe, mỗi một chữ của Tiểu Thư đều như gai đâm vào tim hắn, trong đầu hắn không ngừng lướt qua bóng dáng của Thiên Ma Nữ tại cửa cốc bị Ma ảnh, Quỷ ảnh vây quanh trùng trùng. Bóng dáng đó quả nhiên là nàng, nàng thủy chung vẫn luôn bảo vệ mình, không tiếc một mạng.

Mình đã hộ tống công chúa hòa thân, vì sao nàng còn chưa tới tìm mình? Trong lòng hắn chợt vang lên những lời nói của Bàn Phi Phượng: "... cô ấy hình như rất đau lòng, bóng hình đó thực sự rất cô đơn!"

Nàng thực sự là bị đau lòng, là mình khiến nàng bị đau lòng, nàng sẽ không tìm mình nữa, nàng muốn tiếp tục phiêu bạt, mang theo bóng hình cô độc, ánh mắt cô độc, còn có mái tóc dài cô độc...

Tiểu Thư và Thiên Cơ lão nhân không biết lúc nào đã xuống tửu lâu, Sở Phong còn đang đờ người ra nghe.

- Sở đại ca! Sở đại ca!

Công chúa gọi hai tiếng, Sở Phong như máy móc nhìn sang nàng, ánh mắt mờ mịt, thậm chí có phần trống rỗng. Công chúa kinh hãi, muốn gọi thêm, nhưng Sở Phong đột nhiên lướt ra ngoài cửa sổ, hạ người xuống trước mặt Tiểu Thư và Thiên Cơ lão nhân.

- Tiểu Thư, cô nương nói cho ta biết, vì sao cô ấy không tới tìm ta, vì sao?

Tiểu Thư không trả lời, chỉ nhìn hắn.

- Tiểu Thư, cô nương nói đi, vì sao?

Thiên Cơ lão nhân dắt tay Tiểu Thư đi thẳng qua bên người Sở Phong, mang theo một tiếng thở dài:
- Cô ấy vẫn luôn tìm ngươi, chỉ là ngươi không có đi tìm cô ấy thôi!

Sở Phong thẫn thờ đứng ở giữa phố, bên tai còn vọng lại tiếng thở dài của Thiên Cơ lão nhân.

Mưa càng rơi càng lớn, hạt mưa phả vào gương mặt hắn, sau đó dọc theo vết chỉ ngân chảy xuống, cũng phân không rõ là nước mưa hay là nước mắt, mãi đến khi công chúa xuất hiện ở phía sau, khẽ khàng kéo ống tay áo của hắn...