Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 460: Triều đình tranh chấp





Trên Kim Loan điện, thiên tử Đông Chương Đế lâm triều, Hoa thừa tướng ra khỏi hàng khải tấu:
- Khải tấu hoàng thượng, thần vừa nhận được tin tin chiến thắng của khuyển nhi, đại quân Hung Nô đã lui, xin hoàng thượng an tâm!

Đông Chương Đế vừa nghe, long nhan đại duyệt:
- Tốt! Hoa nguyên soái không hổ là rường cột nước nhà, mỗi chiến mỗi thắng, lần này lại vì triều đình lập đại công, ngày khải hoàn, trẫm nhất định trọng thưởng!

Hoa thừa tướng liền nói:
- Vì nước phân ưu, thần, muôn lần chết không chối từ!

- Hoàng thượng, thần -- có việc khải tấu!

Nghiêm Hao đột nhiên ra khỏi hàng tấu.

- Chuẩn tấu!

Nghiêm Hao bẩm:
- Hoàng thượng, thần cũng nhận được mật báo của tiền phương, nói tống giá tướng quân lại xông vào trong quân Hung Nô cướp đi công chúa hòa thân, người phía sau màn xúi giục chính là Hoa nguyên soái, mời hoàng thượng minh xét!

Đông Chương Đế kinh ngạc, Hoa thừa tướng thổi râu gầm lên:
- Hoang đường! Hoa gia ta ba đời làm thần, lòng son dạ sắt, mấy lần bảo vệ triều đình trong cảnh phiêu diêu, sao lại làm ra việc đại nghịch bất đạo này? Thái sư rõ ràng có ý vu hãm, bụng dạ khó lường?

Nghiêm Hao cười lạnh:
- Nếu như Hoa nguyên soái không phải có mưu đồ, vì sao đột nhiên giết chết chủ tướng quân Nhữ Nam, rõ ràng là giết người diệt khẩu!

Hoa thừa tướng nói:
- Hừ! Chủ tướng quân Nhữ Nam ven đường bắt người cướp của của bách tính, cắt xén lương bổng binh sĩ, lại còn gia hại công chúa, chết chưa hết tội!

Nghiêm Hao nói:
- Dù vậy, thì cũng phải tấu lên hoàng thượng, điều tra rõ là thật rồi mới do hoàng thượng định đoạt. Mặc dù Hoa Anh thân là nguyên soái, sao lại có thể lỗ mãng giết tướng của một quân!

- Khốn khiếp! Đại tướng tại ngoại, hiệu lệnh tam quân, tắm máu giết địch, quyết chiến sinh tử chỉ trong khoảnh khắc, mọi chuyện đều phải tấu xin hoàng thượng, vậy thì còn gì là huyết chiến sa trường? Nhưng trái lại đại địch trước mặt, phủ thái sư thì ngày ngày yến nhạc, hàng đêm sênh ca, thật khiến người khó hiểu!

Mắt thấy lại sắp xảy ra một trận khẩu chiến, Đông Chương Đế liền nói:
- Hai vị ái khanh không cần tranh chấp. Theo ý trẫm, nếu như tống giá tướng quân cướp đi công chúa, Hung Nô nhất định không chịu bỏ qua, sẽ không đơn giản rút quân. Việc này cứ đợi Vương thượng thư và tống giá tướng quân hồi triều phục mệnh thì tự nhiên rõ cả thôi!

Nghiêm Hao nói:
- Chỉ sợ tống giá tướng quân đã bỏ trốn!

Hoa thừa tướng nói:
- Tống giá tướng quân hộ tống công chúa hòa thân, ven đường nhiều lần bị tập kích, trải qua gian nguy, lão phu nghe nói rất có quan hệ với phủ thái sư!

Nghiêm Hao quỳ xuống đất, nước mắt tèm nhem thưa:
- Cựu thần đối với hoàng thượng trung thành tận tâm, nhật nguyệt chứng giám, thừa tướng ngậm máu phun người, cầu hoàng thượng làm chủ cho cựu thần!

Hoa thừa tướng lạnh lùng thốt:
- Nếu thái sư có thể vu tội tống giá tướng quân cướp công chúa hòa thân, vậy ta nói thái sư sai người tập kích giết công chúa hòa thân, có gì mà không được?

Đông Chương Đế vội nói:
- Giờ đây Hung Nô đã rút quân, hai vị khanh gia đừng tranh chấp vì việc này nữa, việc này cứ đợi Vương thượng thư hồi triều phục mệnh rồi mới thương nghị sau!

Nghiêm Hao buộc phải thối lui qua một bên. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Hoa thừa tướng lại tấu rằng:
- Hoàng thượng, khuyển nhi thỉnh cầu tạm ở lại binh mã bản bộ để trấn thủ Tây Vực, nhằm phòng bất trắc, các bộ binh mã còn lại đều thu về!

- Chuẩn tấu!

Hoa thừa tướng lại nói:
- Hoàng thượng, hiện nay đại quân đã cạn lương, mời hoàng thượng nhanh chóng phát mười vạn lương thảo để tiếp tế!

Đông Chương Đế nói:
- Việc điều phối lương thảo luôn do khanh gia tự mình xử trí, khanh gia phân phối là được rồi!

Hoa thừa tướng nói:
- Hoàng thượng, giờ đây quốc khố trống rỗng, đã không còn bạc để tập trung lương thảo, mong hoàng thượng tạm hoãn việc xây dựng Lộc Linh đài, trích ra ngân lượng để giải mối nguy khẩn cấp.

Nghiêm Hao lập tức ra khỏi hàng tấu rằng:
- Hoàng thượng, công trình Lộc Linh đài mới vừa bắt đầu, không thể đột nhiên dừng lại, mọi việc sợ sẽ không may mắn!

Hoa thừa tướng nói:
- Hoàng thượng, đại quân đang cạn lương thực, nhất định sẽ làm dao động quân tâm, mong hoàng thượng suy nghĩ kỹ!

Nghiêm Hao cười lạnh một tiếng, nói:
- Thừa tướng thật biết tính toán, đánh một Hung Nô nho nhỏ, không ngờ hao hết cả quốc khố Đông Thổ ta đã tích trữ trăm nghìn năm!

Hoa thừa tướng tức giận đến thít cả râu lại, cả giận nói:
- Nếu không phải hoàng thượng nhiều lần tuần du, hằng năm xây cất, sẽ đâu đến cái nỗi này!

Đông Chương Đế tức thì mặt lộ vẻ không vui, Nghiêm Hao lạnh lùng nói:
- Thừa tướng đang trách cứ hoàng thượng đó ư?

- Thần -- không dám!

Nghiêm Hao bẩm với Đông Chương Đế:
- Hoàng thượng, đại quân thiếu lương, có thể trưng thu trực tiếp từ địa phương, không cần lại phải cấp phát?

Đông Chương Đế gật đầu:
- Thái sư nói rất phải!

Hoa thừa tướng liền nói:
- Hoàng thượng không được! Nơi Tây Vực rất lạnh, ngũ cốc vốn không dồi dào, giờ đây bị chiến sự ảnh hưởng, khổ càng thêm khổ, nếu như lại còn trưng thu thuế ruộng, nhất định sẽ người chết đói khắp nơi, người người oán trách!

Nghiêm Hao lập tức đáp lại:
- Khốn khiếp! Đại quân Đông Thổ ta đang liều mình chống lại Hung Nô, bảo vệ bách tính thiên hạ, bây giờ chẳng qua cũng chỉ trưng thu một chút thuế ruộng, có gì mà không được?

Đông Chương Đế gật đầu:
- Thái sư nói có lý, nếu như thừa tướng cho rằng không thích hợp, có thể lệnh nguyên soái khải hoàn hồi triều, dù sao thì bây giờ Hung Nô đã rút quân!

Hoa thừa tướng vội nói:
- Tuyệt đối không được! Hung Nô giả dối, tiến thoái thần tốc, vạn nhất trên đường sinh biến, thiết nghĩ không thể lường được! Hoàng thượng...

Đông Chương Đế nói:
- Thừa tướng không cần nhiều lời, Lộc Linh đài chính là dùng để tế đất trời, không được trì hoãn, về phần lương thảo, thừa tướng cứ cân nhắc mà hành sự, bãi triều!

Hoa thừa tướng thở dài một tiếng, cùng chúng thần hô vạn tuế ba lần, sau đó rời khỏi triều, đang muốn hồi phủ thì có tiểu thái giám đi tới nói:
- Thừa tướng, hoàng thượng cho mời!