Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 451: Thượng cổ đạo thần





Dưới bóng đêm, ba người hai ngựa đội gió lạnh chạy tới Y Châu, nơi lục châu đầy rẫy mật qua. Thì ra Sở Phong nóng ruột, vì vậy đã chạy ngay suốt đêm, hy vọng có thể tìm được cửa vào dòng sông băng từ nơi này, sau đó đi vào thôn Bô Đào, lại trải qua sông băng, nháy mắt sẽ đến ngay chân núi Thiên Sơn.

Nào ngờ ba người đi vòng cả lục châu một lần, căn bản không thấy cửa vào sông băng. Mắt thấy sắc trời ngày càng tối, gió càng se lạnh, ba người lại vừa mệt vừa đói, Bàn Phi Phượng trách mắng:
- Đều tại tiểu tử thối này, đã nói sông băng đó quỷ dị rồi, ngươi lại còn muốn đi tìm nó. Hiện tại thì hay rồi, vừa tối vừa lạnh vừa đói, nhìn đi! Công chúa cũng run lên kìa!

Công chúa quả thực đang khẽ run lên, mặc dù khoác chiếc áo chồn sương, nhưng dù sao cũng là ngày đông giá rét, thân thể nàng lại mảnh mai. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Sở Phong vội xuống ngựa, tìm một nơi cản gió rồi kiếm củi khô tới và nhóm lên một đống lửa, công chúa và Phi Phượng ngồi cạnh đống lửa sưởi ấm nói chuyện, Sở Phong thì đi tìm vài con thú để nướng ăn.

Ăn xong, công chúa và Phi Phượng dựa vào một nơi cạnh đống lửa để nghỉ ngơi. Hai người đắp lên chiếc áo khoác lông chồn nên cũng ấm áp, Sở Phong thì nằm một bên, có vẻ mỏng manh.

Trời càng lúc càng lạnh, còn không ngừng có tuyết rơi xuống, cộng thêm gió lạnh thấu cả xương, Sở Phong cũng cảm thấy hàn khí bức người, bất giác rùng mình một cái.

Công chúa mở mắt thấy cả người hắn đang co rúm lại, cả người khẽ run lên liên tục, vì vậy nhỏ giọng nói với Phi Phượng:
- Phi Phượng tỷ tỷ, Sở đại ca đang rất lạnh đấy!

Nàng vừa nói, Sở Phong càng run kinh hơn, ngay cả hàm răng cũng va vào nhau, vang lên tiếng cạch cạch.

Phi Phượng nói với công chúa:
- Đừng để ý hắn, hắn chỉ biết làm bộ làm tịch giả tội nghiệp, công chúa mà nói là bị mắc lừa đấy.

Sở Phong vẫn run lên không ngừng, công chúa cuối cùng không đành lòng, nhỏ giọng nói:
- Sở đại ca, hay là huynh...

Tiếng nói mới vừa cất lên, Sở Phong bỗng dưng mở mắt, cả người bật dậy, như cá chạch chui vào nằm giữa Phi Phượng và công chúa, tay trái ôm Phi Phượng, tay phải ôm công chúa, cười khà khà nói:
- Công chúa có mệnh, không dám không theo!

Nhìn dáng vẻ của hắn, đâu giống như đang bị lạnh run.

Công chúa vừa kiều vừa thẹn, cắn miệng nói:
- Sở đại ca, sao huynh lại...

- Là nàng bảo ta vào mà!

- Người ta chỉ là nói...

- Nàng nói 'hay là vào đây nằm cho ấm', phải không?

Công chúa mặt ửng đỏ, Phi Phượng quở trách:
- Hôm nay công chúa đã biết dẫn sói vào nhà là thế nào rồi chứ?

Sở Phong ghé sát vào bên tai nàng nói:
- Ta là một con sói, còn là một con sói to háo sắc, sợ không?

Nói rồi đột nhiên ghé miệng hôn lên vành tai Bàn Phi Phượng một cái, Bàn Phi Phượng tức thì mặt hồng tới bên tai, hờn dỗi một tiếng và muốn giãy khỏi, Sở Phong đâu thể để nàng giãy dễ dàng, đang giằng co thì bỗng nhiên một miếng mộc bài rơi ra từ trong người Sở Phong.

Công chúa nhặt lên, vừa nhìn thì là một tấm mộc bài hình tròn, cổ kính tinh xảo, bên trong hình tròn có hơn mười nhánh gỗ giăng khắp nơi, có to có nhỏ, có thẳng có cong, chính là tấm thần bí mộc bài mà ngày đó Sở Phong không biết thế nào lại có được tại rừng cây tại Quảng Hán.

Công chúa hiếu kỳ nói:
- Mộc bài này thật cổ kính, rất khác biệt!

Bàn Phi Phượng cũng ghé đến xem, kinh ngạc nói:
- Là Nhược Mộc?

Sở Phong có phần bất ngờ:
- Phi Tướng Quân cũng biết cái này?

Phi Phượng bĩu môi:
- Hừ! Ta thì có gì mà không biết? Ta nghe phụ thân còn đề cập qua, Phi Phượng tộc vốn dĩ cũng có một cây Nhược Mộc, chỉ là không biết vì sao đã không còn?

Sở Phong cười nói:
- Hơn phân nửa là Phi Tướng Quân nhìn không vừa mắt, nên chặt mất!

- Hứ! Nhược Mộc là thượng cổ thần mộc, bản lĩnh của ta có lớn cũng chém nó không xi nhê! Tiểu tử thối, sao ngươi lại có được cái này?

Thế là Sở Phong kể lại việc ở Quảng Hán, cuối cùng nói:
- Hiện tại ta vẫn còn rất mê hoặc, rốt cuộc ta có phải đã bò lên sơn đạo kia hay không nữa!

Bàn Phi Phượng không nói gì, nhất thời trầm tư.

- Có phải muội biết chút gì rồi không? - Sở Phong hỏi.

Phi Phượng nói:
- Trong thiên hạ vẫn luôn lưu truyền ba thượng cổ đạo thần -- Thục Sơn đạo, Côn Lôn đạo, Thiên Linh đạo! Con đường mà ngươi bò lên tại rừng cây, rất có thể chính là Thục Sơn đạo trong truyền thuyết!

- Thục Sơn đạo?

Sở Phong ngạc nhiên, hắn nhớ lại Lan Đình cũng từng đề cập qua Thục Sơn đạo, chính là con đường nối thẳng đến thiên giới tiên sơn -- Thục Sơn.

Phi Phượng lại nói:
- Không chỉ Thục trung, Côn Lôn sơn mạch cũng lưu truyền một thượng cổ sơn đạo -- Côn Lôn đạo. Theo truyền thuyết, chỉ cần bước trên Côn Lôn đạo thì có thể đến Côn Lôn chi cảnh, cầu tiên vấn đạo! Không chỉ Thục Sơn Côn Lôn, Thiên Sơn chúng ta cũng lưu truyền một thần bí sơn đạo -- Thiên Linh đạo!

- Thiên Linh đạo?

- Truyền thuyết Thiên Linh đạo nối liền thần nhân, có thể thông thiên giới. Mặc dù ai cũng chưa thấy qua con đường này, nhưng Phi Phượng tộc nhân chúng ta rất tin tưởng và không nghi ngờ điều này.. Chúng ta vẫn sống ở Thiên Sơn, cũng là muốn tìm kiếm Thiên Linh đạo!

Sở Phong ngạc nhiên nửa ngày mới nói:
- Phi Phượng, sau khi muội tìm được Thiên Linh đạo rồi, có phải sẽ đi không?

Phi Phượng thoáng thừ người, đoạn nói:
- Cả vạn năm qua chúng ta vẫn chưa tìm được, há có thể tìm ra trong nhất thời?

Sở Phong nói:
- Nếu như thật sự để muội tìm được, muội có thể sẽ đi không?

- Ta... không biết!

Bàn Phi Phượng bỗng nhiên nhớ tới phụ thân nàng đã từng nói qua với nàng một câu: "Phi Phượng, chúng ta vốn là thượng cổ thần tộc, chúng ta nhiều năm sống ở Thiên Sơn, mục đích chỉ có một -- quay về thần giới!"

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ tỉ mỉ nghĩ về những lời này, hoặc là, căn bản nàng không nghĩ qua sẽ tìm được Thiên Linh đạo trong truyền thuyết.

Sở Phong ôm chặt lấy eo nàng:
- Phi Phượng, ta sẽ không cho muội đi đâu hết, muội đi đâu, ta sẽ đi đến đó!

Phi Phượng dụi tay vào thái dương hắn:
- Đừng có mà gạt người!

Công chúa vân vê từng nhánh gỗ trong vòng trên mộc bài, đoạn nàng nói:
- Hình như có thể hợp thành một chữ?

Sở Phong nói:
- Y Tử cô nương cũng nói như vậy, đáng tiếc không biết tổ hợp thế nào!

Phi Phượng nói:
- Nếu có thể tổ hợp ra một chữ, có lẽ sẽ giải ra được câu đố trong đó!

Công chúa nói:
- Để ta thử xem!

Nàng dùng ngón tay thon thon của mình rà lên từng cái, cảm thấy nó rất thú vị, Sở Phong thấy nàng rất hứng thú, bèn nói:
- Công chúa, hay là tặng nó cho nàng đấy?

- Thật sao? - Công chúa quá đỗi vui mừng.

Phi Phượng bĩu môi:
- Công chúa đúng là công chúa, nào là áo khoác lông chồn, nào là ly rượu giấy, nào là thần bí mộc bài, nghĩ trước đây người ta muốn nhìn miếng ngọc quyết một cái cũng không nỡ cho!

Sở Phong vội vàng ghé sát lại người nàng nói:
- Hảo Phi Phượng, ta móc trái tim ra cho muội có được không nào?

- Được thôi, ngươi móc ra đi, móc đi, mau móc!

- Hì hì, ta biết muội sẽ không bỏ được mà!

- Hừ! Đừng dẻo miệng!

- Đâu có! Muội thử xem?

- Hứ...

Bàn Phi Phượng mới vừa há miệng, đôi môi của Sở Phong đã in lên đôi môi của nàng. Bàn Phi Phượng "ư ư" một tiếng, thoáng chốc cả người rã rời, đã không còn biết được phản kháng.

Sở Phong thoáng chốc phát giác mình càng lúc càng giống một tên vô lại, may mà cho tới bây giờ hắn chưa xem mình là một quân tử!

Ba người nằm dựa vào nhau, qua một đêm, ngày hôm sau lại ngựa không dừng vó lên đường.

Kỳ hạn ước định với Tả Hiền Vương còn lại chưa tới một ngày, ba người Sở Phong cũng chạy tới chân núi Thiên Sơn, may mà công chúa ngoại trừ mái tóc biến thành màu trắng thì cũng không xuất hiện điều khác thường gì.

Túc Sương và Hỏa Vân câu chạy vào Thập cửu chiết cốc đặc biệt hiểm trở, chỉ cần qua Thập cửu chiết cốc thì sẽ có thể đến được chỗ của Tả Hiền Vương, nhưng mà Sở Phong và Bàn Phi Phượng vừa vào Thập cửu chiết cốc, lập tức cảm thấy một hơi thở không bình thường!