Sở Phong đang ngủ, trong mông lung cảm thấy cái lỗ tai bị đau, giống như bị véo. Mở mắt ra thì thấy Bàn Phi Phượng đang đứng trước giường, trừng mắt phượng nhìn mình, ngón tay thì đang véo lỗ tai mình.
Sở Phong giật mình, bật người dậy và nói:
- Phi Phượng, là muội hả? Công chúa đâu?
Bàn Phi Phượng bĩu môi:
- Ngươi lúc nào cũng chỉ nghĩ về công chúa!
Sở Phong liền nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng và nói:
- Hảo Phi Phượng, ta nằm mơ cũng nhớ muội mà!
Bàn Phi Phượng bĩu môi:
- Ngươi thì chỉ biết lừa người!
Sở Phong dang hai tay ôm lấy nàng, ngồi ở mép giường:
- Phi Phượng, sao muội đi vào mà không lên tiếng gọi, hù ta sợ chết!
Phi Phượng dụi ngón tay vào thái dương hắn:
- Ngươi đúng là lười như heo, một chút cảnh giác cũng không có, không sợ người ta một một thương chọc thủng yết hầu của ngươi sao!
Sở Phong bắt được ngón tay của nàng, đặt ở trên mặt mình vuốt nhẹ nói:
- Vừa rồi ta đang mơ thấy muội nên mới mất hồn, không ngờ giấc mộng thành sự thật. Phi Phượng, muội mau véo mạnh ta một cái xem có phải là ta đang nằm mơ hay không?
Bàn Phi Phượng nở một nụ cười yêu kiều, đưa hai ngón tay lên trên mặt Sở Phong và khẽ véo một cái, sẵng giọng:
- Cái miệng của ngươi càng ngày càng trơn, thảo nào ngay cả công chúa cũng bị ngươi lừa đi!
Sở Phong trong lòng căng thẳng:
- Phi Phượng, ta...
Phi Phượng lại nói:
- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Ta có chuyện nghiêm chỉnh muốn nói với ngươi!
Sở Phong cười hì hì:
- Ta còn tưởng rằng muội có chuyện không nghiêm chỉnh muốn nói với ta chứ!
Trên mặt Bàn Phi Phượng ửng hồng, giận dữ nói:
- Ngươi còn không đứng đắn, người ta không thèm nhìn ngươi nữa!
Sở Phong liền thu lại vẻ cười đùa rồi hỏi:
- Chuyện gì?
Phi Phượng nói:
- Ngươi có cảm giác thấy Phượng tỷ đối với dân tộc Hung nô hình như quá quen thuộc không?
Sở Phong nói:
- Phượng tỷ nói qua, phụ mẫu tỷ ấy vốn ở tái ngoại, có lẽ chính là người Hồ nên việc biết tế thiên Kim nhân cũng rất bình thường.
Phi Phượng nói:
- Ta không phải nói về việc tế thiên Kim nhân, ý ta là tỷ ấy rất lý giải việc nội bộ của Hung nô, việc tỷ ấy phân tích về Tả Hiền Vương kia, ngươi cho là một chưởng quỹ của một cái tửu lâu bình thường có thể nói ra được sao?
Sở Phong nhíu mày nói:
- Phượng tỷ vốn thông minh tháo vát hơn người, lại cùng khách thương ngũ hồ tứ hải qua lại giao tiếp, kiến thức rộng rãi ...
Bàn Phi Phượng lập tức nhếch miệng lên:
- Tỷ ấy kiến thức rộng rãi, còn ta thì kiến thức nông cạn!
Sở Phong vội cười bồi:
- Ý của ta không phải là vậy! Muội đương nhiên so với tỷ ấy kiến thức rộng rãi hơn nhiều, muội là Phi Tướng Quân mà, bụng đầy kinh luân, học phú ngũ xa, lại còn dũng trí song toàn!
"Hích hích" Phi Phượng cười một tiếng, sau đó lại nghiêm mặt nói:
- Mộ của Hoắc Thứ Bênh tại phía Tây ngoại thành Trường An, có ai không biết đường đi mà tỷ ấy lại muốn đi cùng dẫn đường giúp, ngươi không cảm thấy có gì dó kỳ lạ sao?
Sở Phong nói:
- Tỷ ấy là nhiệt tình mà...
Phi Phượng nói:
- Ngươi không cảm thấy có chút thái quá sao?
Sở Phong gãi gãi đầu:
- Không cảm thấy!
Bàn Phi Phượng lườm hắn, Sở Phong liền nói:
- Phượng tỷ là người rất nhiệt tình. Lần trước khi ta cùng Y Tử cô nương tại Đại Đồng thì tỷ ấy cũng chiếu cố chúng ta rất cẩn thận...
- A! Khó trách ngươi luôn nói giúp tỷ ấy, hóa ra là tại Đại Đồng tỷ ấy đã chiếu cố ngươi tỉ mỉ chu đáo!
Sở Phong ngạc nhiên:
- Phi Phượng, không phải muội lại... ghen chứ! Phượng tỷ người ta là góa phụ mà!
- Hừ! Góa phụ thì không thể để ý tiểu tử thối ngươi sao, ngay cả công chúa cũng coi trọng tiểu tử thối ngươi vừa ngu xuẩn, lại ngốc lại vừa dốt nát này!
Sở Phong khó hiểu:
- Ta vừa ngu xuẩn lại vừa ngốc lại còn thối, muội còn lo lắng cái gì?
- Ngươi ...
Phi Phượng quay đầu đi, không để ý tới Sở Phong nữa.
Sở Phong nói:
- Phi Phượng, muội đừng đa tâm, Phượng tỷ không có ác ý!
- Ừ! Tỷ ấy không có ác ý, là ta có ác ý!
- Thôi mà, Phi Phượng, ý ta không phải vậy!
- Ý ngươi chính là như vậy! Trong lòng ngươi đang nói ta nửa đêm khuya đi tới vu tội tỷ ấy, phỉ báng tỷ ấy, oan uổng tỷ ấy...
Bàn Phi Phượng ngang ngược nói rồi lại đột nhiên dừng lại, bởi vì đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng đã bị đôi môi Sở Phong siết chặt lấy, cả người Bàn Phi Phượng cứng đờ, giống như là bị điện giật, thậm chí không biết giãy dụa, đờ người ra để tùy ý Sở Phong hôn, toàn thân bắt đầu mềm nhũn, cả người phát lên cảm giác tê dại từng cơn.
Bàn Phi Phượng nằm mơ cũng không nghĩ tới Sở Phong sẽ đột nhiên hôn mình, cũng lần đầu tiên nếm được cảm giác ngọt ngào khi hôn môi, tim nàng đập thình thịch như muốn nhảy ra, gương mặt nóng dần lên.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vnMột hồi lâu sau, Sở Phong mới buông đôi môi ra nhìn Bàn Phi Phượng, sắc mặt Bàn Phi Phượng sớm đã đỏ ửng, cắn môi cúi đầu không dám nhìn Sở Phong, lí nhí trách mắng một câu: "Ngươi thật là xấu!" Thanh âm đó sợ rằng chỉ có chính nàng mới có thể nghe được.
Sở Phong phát giác Bàn Phi Phượng bình thường mặc dù ngang ngược vô lý, nhưng chỉ cần mình có hành động thân thiết thì nàng sẽ trở nên rất thẹn thùng, thậm chí sẽ không biết làm sao. Hắn vô cùng thích loại thái độ e thẹn này của nàng, ôm lấy nàng, vuốt ve khuôn mặt kiều diễm của nàng.
Bàn Phi Phượng cắn môi nói:
- Ngươi thành thật nói ra, ngươi có hay khi dễ công chúa như vậy không?
Sở Phong cố ý hỏi:
- Khi dễ thế nào?
Bàn Phi Phượng mặt càng hồng, sẵng giọng:
- Chính là ... làm như vừa rồi!
Sở Phong cắn lấy vành tai nàng và thủ thỉ:
- Muội cứ phút chốc lại nhìn thì sao ta có cơ hội để khi dễ công chúa chứ!
Bàn Phi Phượng vô lực nằm trong lòng hắn, nắm tay đấm lên ngực Sở Phong:
- Ngươi dám, xem ta có móc tim ngươi ra đấm nó sẽ không!
Sở Phong nhẹ nhàng nắm lấy bàn nàng:
- Phi Phượng, muội hãy nghe ta nói, cho dù Phượng tỷ có gạt chúng ta cái gì thì cũng sẽ không có ác ý với chúng ta, ta tin tưởng ánh mắt của mình, Phượng tỷ không phải là người hiểm ác!
Phi Phượng nói:
- Ta cũng không phải nói Phượng tỷ có ác ý, ta chỉ nhắc nhở ngươi cần để tâm chút thôi.
Nói rồi muốn đứng lên, Sở Phong lại ôm chặt lấy, xoa bàn tay nàng và nói:
- Phi Phượng, mấy ngày này chúng ta cũng không có đơn độc ở chung nhiều, muội đừng đi mà!
Phi Phượng cắn môi nói:
- Tiểu tử thối, ngươi nhớ người ta vì sao không lên Thiên Sơn tìm ta?
Sở Phong ủy khuất nói:
- Phi Phượng, muội cũng biết đấy, suốt đường ta bị truy sát, vài lần suýt bị đưa vào chỗ của Diêm La vương, đâu còn có thể lên được Thiên Sơn?
Phi Phượng trừng mắt:
- Hứ! Ngươi không thể lên Thiên Sơn mà lại có thể cùng Trích Tiên Tử đại náo Cái Bang, có thể cùng Thiên Ma Nữ đánh chết hà quái, có thể cùng Nga Mi Diệu Ngọc du ngoạn Mạc Cao quật, có thể cùng Mộ Dung đại công tử điều khiển ong cứu người, còn có thể cùng đường với Thượng Quan Y Tử từ Thái Sơn đến Đường Môn tại đất Thục, lại từ Đường môn đến kinh thành, còn có thể lên làm tống giá tướng quân, lại còn cướp cả hòa thân công chúa người ta nữa chứ gì!
Sở Phong thẫn thờ lắng nghe, một chữ cũng nói không nên lời, đoạn hắn lẩm bẩm:
- Ta cũng với muội tại Vân Mộng trạch sinh tử gắn bó...