Bàn Phi Phượng dẫn Sở Phong và công chúa đi được một đoạn, phía trước trở nên rộng rãi thoáng đãng, trước mắt là một bãi doanh trướng, liên miên không ngừng, xung quanh quân kỳ phấp phới, rất ngay ngắn có thứ tự, ở giữa là lá cờ cao nhất, mặt trên thêu một chữ "Hoa" to như cái đấu. Thì ra nơi này chính là nơi đóng quân của đại quân Tây chinh, đại nguyên soái Tây chinh chính là con trai Hoa thừa tướng, Hoa Anh!
Sớm có hai binh sĩ tiến lên ngăn cản, đang muốn quát hỏi thì Bàn Phi Phượng đã trừng mắt quát:
- Tống giá tướng quân hộ tống hòa thân công chúa đến đây, mau gọi chủ soái của các ngươi ra nghênh tiếp!
Hai binh sĩ hốt hoảng, vội vàng chạy đi bẩm báo.
Sở Phong trơ mắt nhìn Phi Phượng, sao có vẻ nàng mới là tống giá tướng quân thế nhỉ!
Chỉ chốc lát, chủ soái Hoa Anh thân khoác Tử kim khôi giáp tự mình xếp thành hàng đi ra nghênh tiếp, bên cạnh là Vương Nguyên, Hoa Kinh, Hoa Tuấn theo ở phía sau. Hoa Anh đi tới phía trước công chúa, khom người nói:
- Tham kiến công chúa!
Công chúa nói:
- Nguyên soái không cần đa lễ!
Hoa Anh nói:
- Mạt tướng nghe Vương đại nhân nói, mấy ngày trước công chúa bị tập kích, không rõ tăm tích, may mà công chúa bình an vô sự!
Công chúa nói:
- Lần này may mắn thoát hiểm, hoàn toàn nhờ có Sở tướng quân và vị cô nương này tương trợ!
Hoa Anh hướng về Sở Phong chắp tay nói:
- Sở tướng quân, có lễ!
Sở Phong liền chắp tay nói:
- Hoa nguyên soái, có lễ!
Sở Phong thấy vị đại nguyên soái Tây chinh trước mắt còn chưa tới 30t, thân cao tám xích, đầu đội Hồng anh tử kim khôi, thân khoác Tử kim giáng văn giáp, dáng vẻ đường đường, anh khí bừng bừng, rất có phong phạm đại tướng.
Hoa Anh nhìn sang Bàn Phi Phượng, thấy nàng tay cầm kim thương, một thân Kim phượng phục, uy phong lẫm lẫm, phía sau là một con Hỏa Vân mã, bèn kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ là Thiên Sơn Phi Tướng Quân?
Bàn Phi Phượng chắp tay:
- Nguyên soái có lễ!
Hoa Anh liền đáp lễ:
- Phi Tướng Quân uy danh lan xa, hạnh ngộ! Hạnh ngộ!
Vương Nguyên tiến lên, quỳ xuống đất nói:
- Vương Nguyên bảo vệ công chúa không chu toàn, khiến công chúa nhiều lần gặp nạn, xin công chúa giáng tội!
Phía sau Hoa Kinh, Hoa Tuấn cũng cùng quỳ xuống.
Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vnCông chúa tự mình nâng Vương Nguyên dậy và nói:
- Vương đại nhân một đường tận tâm tận lực, bất đắc dĩ cường đạo quá hung ác, việc này đâu thế trách được đại nhân, Vương đại nhân xin đứng lên, công văn hòa thân và tiết sứ còn ở đây không?
- Vẫn còn, hạ quan không dám để mất!
- Vậy là tốt rồi!
Công chúa thản nhiên nói.
Hoa Anh dẫn đoàn người đi vào lều lớn, Sở Phong thấy dọc theo đường đi quân dung chỉnh tề, tuy nhiên sắc mặt binh sĩ có vẻ vàng vọt, cũng không có nhiều thần khí.
Công chúa ngồi xuống giữa, mỗi quan quân tướng lĩnh bên ngoài cũng lục tục tới tham kiến công chúa.
Chợt có một thiên tướng đi vào, vừa muốn thăm viếng, nháy mắt thấy được Bàn Phi Phượng đứng ở một bên, tức thì hãi đến độ mặt không còn chút máu, "bịch bịch bịch" lui liền vài bước, suýt nữa ngã xuống đất, kinh ngạc nói:
- Phi... Phi Tướng Quân?
Bàn Phi Phượng hừ lạnh một tiếng, mắt trừng lên, tên thiên tướng kia lại sợ đến hai chân mềm nhũn và ngã ra đất, lại bò lên ngay, cũng không dám nhìn sang bên Bàn Phi Phượng nữa, miễn cưỡng hướng về công chúa hành lễ:
- Mạt... mạt tướng Giả Do, tham... kiến công chủ!
Sở Phong thấy tên thiên tướng này vóc người không cao, đầu hoẵng mắt chuột, có vài phần hèn mọn, bên hông đeo một thanh đoản đao, lỗ tai bên trái thì dùng vải bao vây lấy, không biết tại sao.
Công chúa gật đầu, tên thiên tướng cũng không dám ở lại, vội vàng rời khỏi.
Sau khi tham bái xong xuôi, Vương Nguyên và Sở Phong kể lại việc trải qua sau khi thất lạc, thì ra ngày đó tại Thập cửu chiết cốc, sau khi Sở Phong lái xe ngựa lao ra ngoài, những người khác cũng đuổi theo. Hoa Kinh, Hoa Tuấn tìm không thấy Sở Phong và công chúa thế là cùng Vương Nguyên thương lượng, quyết định đến chỗ đại quân Tây chinh trước mời chủ soái phái binh tìm tăm tích của công chúa, không ngờ mới vừa định đi thì Sở Phong và công chúa đã đến.
Sở Phong cũng kể lại những việc trải qua sau khi thất lạc, tuy nhiên giấu đi chuyện ở trong hang động.
Hoa Anh nghe xong, nói với Bàn Phi Phượng:
- Phi Tướng Quân khẳng định vừa rồi người tập kích công chúa là kỵ binh của tộc Hung nô?
Bàn Phi Phượng gật đầu:
- Ta đã từng giao thủ mấy lần với kỵ binh của tộc Hung nô, sẽ không nhận sai!
Vương Nguyên vẻ mặt nghi ngờ nói:
- Có thể là do hiểu lầm hay không? Tộc Hung nô muốn giết công chúa thì sao lại muốn cưới công chúa?
Hoa Anh không lên tiếng, Sở Phong hỏi:
- Hoa tướng quân, có phải có gì không ổn không?
Hoa Anh lắc đầu:
- Ta chỉ hơi lo lắng thôi...
Hắn dừng lại một chút rồi lại nói sang chuyện khác:
- Công chúa một đường bị hốt hoảng lo sợ, đường xa mệt nhọc, ta lập tức sai người chuẩn bị một bàn tiệc tẩy trần cho công chúa!
Tiệc rất nhanh đã chuẩn bị xong, không chỉ không phong phú, thậm chí còn hơi đơn giản, Hoa Anh nói:
- Công chúa, lương thực trong quân rất eo hẹp, hi vọng công chúa thứ lỗi!
Sở Phong liền hiểu ngay, thảo nào dọc theo đường đi binh sĩ không hề có thần khí, thì ra thiếu lương, cái gọi là ăn không no, lực không đủ thì lấy đâu ra sĩ khí! Hắn lại nghĩ đến sự dũng mãnh của những kỵ binh Hung nô, thầm nghĩ: lấy đội quân đói cơm này thì làm sao mà chống được kỵ binh Hung nô như lang như hổ, thảo nào thừa tướng muốn hòa thân!
Chợt có một binh sĩ vội vàng đi vào báo:
- Nguyên soái, bên ngoài có một cô nương tự xưng Tiểu Thanh, nói là muốn gặp công chúa!
- Tiểu Thanh? - Công chúa sửng sốt khẽ hô.
Hoa Anh liền nói:
- Mau mời vị cô nương kia vào đây!
Tên binh sĩ kia vội vàng rời khỏi, rất nhanh, một thị nữ đầu tóc nhếch nhác vén lều đi vào, vừa thấy công chúa liền nhào vào trong lòng công chúa, vừa khóc vừa nói:
- Công chúa, Thanh Nhi thật vất vả mới tìm được công chúa, vì sao công chúa lại nhẫn tâm như vậy đuổi em ra khỏi cung? Công chúa gả tới vực ngoại, lẻ loi hiu quạnh thì không muốn Thanh Nhi ở bên người nữa sao!
Nói rồi đã khóc không thành tiếng.
Công chúa ôm chặt lấy Tiểu Thanh và nói:
- Tiểu Thanh, sao ngươi lại tới đây?
Tiểu Thanh vừa khóc vừa nói:
- Sau khi công chúa xuất phát, em vẫn một đường đi theo, công chúa đến Trường An, em tìm đến Trường An, công chúa tới Thiên Sơn, em tìm tới Thiên Sơn, thật vất vả Thanh Nhi mới tìm được!
Sở Phong thấy hai chân trần của Tiểu Thanh đã lạnh đến vừa đỏ vừa sưng lên, còn thấm vết máu, quần áo trên người không chỉ phong phanh, cũng có nhiều vết rách, cánh tay cũng có vết thương bị gai cào, không khỏi cảm động.
Nàng chỉ là một thị nữ, độc thân mấy nghìn dặm dọc đường tìm công chúa, nhất định đã chịu đủ đau khổ, thực sự là tình thâm ý nặng.
- Tiểu Thanh, thật là khổ cho ngươi!
Công chúa lấy tay lau đi vết bụi trên mặt Tiểu Thanh, mắt đã chảy ra hai hàng lệ, lại nói:
- Tiểu Thanh, ngươi nhất định đang rất đói bụng, mau ăn chút gì đi!
Tiểu Thanh quả thực đang rất đói, tại Thiên Sơn, nàng hầu như tìm không được gì để ăn.
Hoa Anh liền sai người chuẩn bị cho Tiểu Thanh một bộ quần áo và hài cộng bít tất, cũng chuẩn bị cho công chúa một căn lều, đồng thời phái khoái mã đưa văn thư tới Tả hiền vương để thương nghị việc hòa thân.