Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 412: Độc như rắn rết





Sở Phong phát hiện công chúa đang nằm trên giường nhưng dựa người ra ngoài rất nhiều, biết có gì không ổn, tiến lên một bước và kéo ra tấm màn, nhưng tựa như bị rắn cắn một nhát, cả người chợt cứng đờ.

Một thân ảnh với dáng người uyển chuyển đang nằm trên giường, quay về hắn mỉm cười, nụ cười ngọt hơn cả mía lùi, quyến rũ như thiên thần, là Huyền Mộng Cơ, mà công chúa thì nằm ở bên người ả, móng tay trái dài ngoằng của Huyền Mộng Cơ thì đã gác ở trên cổ họng công chúa.

Nét mặt công chúa kinh hoàng, không dám phát ra chút thanh âm.

- Sở công tử trở về rồi hả? - Huyền Mộng Cơ nói với giọng dịu dàng như ru.

- Cô muốn thế nào?

Huyền Mộng Cơ cười ngọt ngào:
- Ta chỉ muốn nhìn vị công chúa hòa thân này rốt cuộc đẹp cỡ nào mà thôi, có thể khiến Sở công tử liều mình hộ giá!

- Cô thấy chưa? - Sở Phong lạnh lùng nói.

- Thấy rồi! Rất đẹp, thực sự là rất đẹp, đẹp đến nỗi ngay cả ta cũng động tâm, huống chi người đa tình như Sở công tử đây, thảo nào! Thảo nào!

Vừa nói vừa lấy tay vỗ nhè nhẹ lên mái tóc dài của công chúa, nhưng móng tay sắc nhọn thì không rời khỏi cổ họng của công chúa nữa phân nào, công chúa càng thêm hoảng hốt sợ hãi.

- Rốt cuộc là cô muốn gì? - Sở Phong kiệt lực áp chế lửa giận.

Huyền Mộng Cơ vừa vỗ về mái tóc của công chúa, vừa mềm giọng nói:
- Yên Thúy môn chúng tôi hận nhất nam nhân câu tam đáp tứ, có mới nới cũ, gặp phải nam nhân như vậy thì chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!

- Cô muốn thế nào hả? - Sở Phong cơ hồ đã rống lên.

Huyền Mộng Cơ vẫn dịu dàng như nước:
- Muốn một người muốn sống không được, muốn chết không xong, biện pháp hiệu quả nhất chính là khiến hắn tận mắt nhìn thấy người mình yêu thích chịu đủ khuất nhục, chết ở trước mắt!

Huyền Mộng Cơ hời hợt mà nói, Sở Phong nắm chặt hai tay đến độ phát ra tiếng "rốp rốp", hầu như muốn bạo phát.

- Khanh khách khanh khách, Sở công tử muốn xuất thủ hả, vậy đoán thử xem nắm tay của công tử nhanh hay móng tay của ta nhanh đây nhỉ!

- Yên môn chủ, công chúa không phải người trong giang hồ, xin cô buông tha cho công chúa!

- Khanh khách khanh khách, ngươi khẩn trương như vậy làm gì, ngươi yêu mến ả có đúng không?

Sở Phong liền nói:
- Công chúa được nuông chiều từ bé, điêu ngoa tùy hứng, sao tôi lại đi thích! Tôi được người nhờ vã, hộ tống công chúa hòa thân, không muốn thất tín với người ta!

- Ha ha, thật không? Nếu như vậy, ta sẽ vẽ lên lên khuôn mặt quốc sắc thiên hương này của công chúa một vết sẹo, đừng để tên Thiền Vu Hung nô được không một đại mỹ nhân như thế này, công tử có chịu không?

Vừa nói vừa dùng móng tay đang vuốt ve mái tóc của công chúa khe khẽ quét qua trên bờ má mịn màng của công chúa.

Hai mắt công chúa lộ vẻ sợ hãi, Sở Phong vừa sợ vừa vội vừa giận vừa hận:
- Rốt cuộc là cô muốn gì?

Rốt cuộc hắn đã rống lên.

Tuy nhiên hắn càng phẫn nộ, giọng điệu của Huyền Mộng Cơ càng dịu dàng:
- Ngày đó Sở công tử đánh vào bụng người ta một chưởng, thật đúng là nhẫn tâm nha, đánh người ta đau muốn chết!

- Cô muốn trả thù thì cứ việc xuất thủ với tôi, hà tất làm khó công chúa?

- Ôi! Giờ đây Sở công tử võ công cao tuyệt, ta sợ là đánh không lại công tử đó mà, buộc lòng phải xuất hạ sách này, công tử sẽ không trách ta đấy chứ?

Sở Phong tức giận đến độ hai mắt bốc khói, nhưng lại không biết làm thế nào, Huyền Mộng Cơ tiếp tục nói giọng ẻo lả:
- Sở công tử yên tâm, ta sẽ không đánh công tử, ta chỉ là một phụ nữ yếu đuối, đánh vào người công tử chắc cũng chỉ gãi ngứa cho công tử mà thôi. Nhưng ta lại rất muốn nhìn xem công tử tự đánh vào mình thế nào đấy!

- Cô muốn gì?

- Ta muốn công tử dùng quyền tự đánh mạnh vào bụng của mình, nhớ kỹ, không cần vận chân khí đánh, nhưng cũng không thể vận chân khí chống lại!

"Thịch! Thịch!"

Sở Phong bắt đầu một quyền lại một quyền đánh vào bụng mình, mỗi một quyền đánh vào đều khiến hắn đau đến co quắp, rất nhanh, khóe miệng đã chảy ra máu.

Huyền Mộng Cơ cười đến càng rạng rỡ, nhìn rất hứng thú, hai mắt công chúa đã ngấn lệ, không dám nhìn tiếp nữa.

- Được rồi! Dừng! - Huyền Mộng Cơ lên tiếng.

Sở Phong dừng lại, Huyền Mộng Cơ chợt lạnh lùng nói:
- Còn nhớ rõ lần đó tại Quảng Hán ta đã bảo ngươi làm gì không? Ta muốn nhìn ngươi có phải thực sự đâm không chết hay không! Ta muốn ngươi lại đâm vào ngực mình một kiếm!

- Được!

Sở Phong đưa tay "cheng" rút ra trường kiếm, kiếm quang lóe lên, tuy nhiên cũng không phải đâm tới ngực mình, mà tinh chuẩn vô cùng đặt ở trên cổ họng Huyền Mộng Cơ!

Quá nhanh, quá đột nhiên, Huyền Mộng Cơ căn bản không kịp phản ứng!

- Cô tốt nhất thả công chúa! - Sở Phong lạnh lùng nói.

- Khanh khách khanh khách, thì ra ngươi vẫn luôn diễn kịch, cả ta cũng bị lừa!

- Tôi sẽ không để cho bản thân của mình phạm vào sai lầm tương tự!

- Vậy ngươi chuẩn bị mặc kệ sinh tử của công chúa hả?

Móng tay Huyền Mộng Cơ cũng không rời khỏi cổ họng công chúa. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

- Công chúa sống hay chết, vốn đã cùng tôi vô can, nếu tôi làm hết sức, công chúa không đến được Tây Vực thì cũng không trách được tôi, nếu như cô còn không buông ra công chúa, trước tiên tôi sẽ vẽ lên mặt cô một vết sẹo, sau đó là vết thứ hai, vết thứ ba...cho đến khi cô tắt một hơi thở cuối cùng!

Huyền Mộng Cơ cảm thấy lạnh lòng, giọng nói Sở Phong băng lãnh, hai mắt cũng lạnh đến nỗi không mang theo một tia cảm tình.

- Một, hai...

Sở Phong bắt đầu đếm, Huyền Mộng Cơ thoáng thu hồi móng tay, sau đó từ từ đứng dậy, tuy nhiên từ ống tay áo ả lại vô thanh vô tức rơi ra một viên thuốc, rơi xuống bên cạnh công chúa.

Huyền Mộng Cơ chậm rãi rời khỏi giường, Sở Phong vẫn luôn chỉ mũi kiếm lên cổ họng ả, một tia hàn khí phát ra từ mũi kiếm. Huyền Mộng Cơ cảm thấy kiếm khí lạnh lẽo đang dần dần thấm vào cổ họng mình, ả đã cảm thấy hơi thở của tử vong.

- Yên môn chủ, tôi hận nhất bị người uy hiếp, nhất là dùng một nữ tử yếu đuối tay không tấc sắt!

Sở Phong nhìn thẳng Huyền Mộng Cơ, vẫn lạnh lùng như băng.

- Khanh khách khanh khách, nghe Sở công tử nói vậy, xem ra yêu mến công chúa thật rồi hả?

Hai mắt Sở Phong lóe lên, đúng lúc này, trên giường đột nhiên "bùng" một tiếng, một luồng khói đột nhiên phát lên, tức khắc bao phủ lấy toàn thân công chúa.

- Công chúa!

Sở Phong thất kinh, Huyền Mộng Cơ thừa cơ lóe lên, đã xuyên qua cửa sổ lao ra ngoài, chỉ để lại một chuỗi tiếng cười như chuông bạc.

Sở Phong không quản đuổi theo, vung lên ống tay áo, muốn phất tan đi đám khói bao phủ công chúa, nhưng không ngờ phất mãi không tan, vội vàng ôm lấy công chúa ra khỏi giường, nhưng đám khói này cứ trôi theo, vẫn bao phủ lấy toàn thân công chúa.

Sở Phong vội vận chân khí phất một cái, cuối cùng cũng phất đám khói ra ngoài cửa sổ. Đám khói thoáng chốc bao phủ một gốc cây la hán tùng ngoài cửa sổ, lá cây la hán tùng bắt đầu khô vàng rồi rơi xuống lả tả, chỉ khoảnh khắc, cây la hán tùng vốn xanh tươi đã biến thành một cây khô trụi lủi, đám khói kia cũng theo đó mà tan đi.

Sở Phong kinh hãi đến trố mắt, khi nhìn lại công chúa, công chúa vẫn còn chưa hết kinh hồn, cũng nhìn mình.

- Công chúa không sao chứ? - Sở Phong vội hỏi.

- Ta... không việc gì! - Công chúa đáp.

- Công chúa có hút vào khói kia không?

- Ta cũng không biết có hay không nữa.

- Đều do tôi không chăm sóc tốt công chúa!

Sở Phong hổ thẹn, công chúa lấy ra một tấm khăn tay, nhẹ nhàng giúp Sở Phong lau đi vết máu nơi khóe miệng, đoạn nói:
- Là ta làm khó công tử!

Hai người nhìn nhau, đáy lòng đều dấy lên một cảm giác kỳ lạ.