Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 395: Hồi hồi chi lộ





Sở Phong trong lòng trầm xuống, hầu như muốn đánh vỡ cửa xe mà vào, bên trong xe lại truyền ra tiếng nói của công chúa:
- Sở tướng quân, ta... Ta không sao!

Thanh âm hơi gấp gáp, hiển nhiên là bởi vì vừa rồi xe ngựa bị xóc nảy và vẫn còn chưa hoàn toàn ổn định tâm tình.

Y Lan đau đến nỗi đã nhỏ ra hai giọt nước mắt, hai hàm răng trắng tinh cắn chặt đến độ vang lên "kèn kẹt", nhưng không có tiếng rên, cũng coi như quật cường.

Sở Phong đột nhiên nhớ tới, vừa rồi khi mình thúc ngựa tiến lên, Y Lan cũng không có nhân cơ hội đào tẩu, hơn nữa đám Hồi nhân cũng không có ý cứu cô.

Hắn vội buông tay ra và nói:
- Cô...không có việc gì chứ?

- Ta... không có việc gì! - Y Lan cắn răng, hiển nhiên cơn đau vẫn còn chưa tiêu.

Sở Phong hơi xấu hổ:
- Tôi không phải cố ý, chỉ là nhất thời tình thế cấp bách...

Y Lan nói:
- Tướng quân là vì bảo vệ công chúa nên sốt ruột, ta sao dám trách cứ tướng quân!

Sở Phong hỏi:
- Vừa rồi tập kích chúng tôi là người Hồi hả?

- Đúng thế!

- Vậy chuẩn bị phục kích chúng tôi tại Tam Giáp cốc... Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

- Cũng là họ!

- Vậy cô nương và họ...

- Họ là bộ tộc Y Hách Ngõa Ni! Ta nói rồi, tộc Hồi chúng tôi phân hai đại phái hệ, Cách Địch Mục bộ và Y Hách Ngõa Ni bộ!

- Vậy vì sao họ phải tập kích công chúa?

- Họ muốn phá hư hòa thân!

- Hả? Vì sao?

- Họ muốn phản khỏi Đông Thổ!

Sở Phong không rõ mấy, Y Lan nói:
- Điều này phải bắt đầu nói từ ngọn nguồn của tộc Hồi. Mấy nghìn năm trước, tổ tiên chúng tôi từ vực ngoại Ả Rập men theo con đường tơ lụa đi tới Trung Nguyên, sau khi tụ cư ở vùng Thiểm Cam Ninh và cho đến ngày nay, phân hoá làm hai bộ Cách Địch Mục bộ cùng Y Hách Ngõa Ni bộ. Vừa rồi người dẫn đầu tập kích công chúa là con trai của tộc trưởng Y Hách Ngõa Ni...

Sở Phong nghi hoặc nói:
- Hắn là con trai của tộc trưởng Y Hách Ngõa Ni, nhưng cô là con gái tộc trưởng Cách Địch Mục, mà hắn lại là ca ca của cô, việc này...

Y Lan ngạc nhiên nói:
- Ca ca ta?

- Vừa rồi tôi nghe cô gọi hắn cái gì... cái gì Y Ngõa Ca...

Y Lan không khỏi bật cười:
- Y Ngõa Ca là tên của hắn!

Sở Phong cũng không khỏi bật cười:
- Cái tên của hắn cũng độc thật, ai nhìn thấy hắn đều phải gọi hắn một tiếng ca!

Y Lan cười cười, Sở Phong lại hỏi:
- Vì sao họ phải phá hư việc hòa thân?

Y Lan nói:
- Họ muốn phản ra khỏi Trung Nguyên, quay về vùng Ả Rập!

Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Nếu lúc trước các người không ngại thiên lý từ vực ngoại đến đây, vì sao bây giờ lại muốn quay trở về?

- Ngươi nghĩ rằng tộc Hồi chúng tôi đều là tự nguyện từ Ả Rập tới Trung Nguyên các ngươi sao?

Y Lan bỗng nhiên lạnh giọng, Sở Phong ngẩn ra, không rõ nguyên do, Y Lan nói tiếp:
- Năm đó Thành Cát Tư Hãn Tây chinh, xâm chiếm toàn bộ địa vực Ả Rập, rất nhiều người Ả Rập bị ép phải di chuyển tới Trung Nguyên, tộc Hồi chúng tôi chính là hậu duệ của họ.

Sở Phong không nghĩ tới tổ tiên họ còn có một đoạn lịch sử chua xót đến vậy, bèn nói:
- Các người không muốn ở Trung Nguyên, trở về Ả Rập là được rồi, vì sao còn phải tập kích công chúa, công chúa cũng sẽ không ngăn các người mà!

Y Lan nói:
- Kỳ thực chúng tôi ở Trung Nguyên đã lâu, mấy nghìn năm qua từ lâu đã xem Trung Nguyên như là nhà, muốn về Ả Rập chỉ là người của bộ tộc Y Hách Ngõa Ni, nhưng bởi vì họ thế đơn lực mỏng, chỉ bằng vào lực lượng của họ thì không cách nào trở về Ả Rập, riêng chỉ Hồ địa vực ngoại họ đã không cách nào đi qua được, cho dù đi qua, Ả Rập cũng chưa hẳn sẽ để cho họ ở lại, cho nên họ muốn ép buộc cả tộc Hồi cùng trở về Ả Rập!

- Vậy có quan hệ gì với công chúa?

Ở trong thùng xe công chúa vẫn luôn lắng nghe, lúc này chợt mở miệng nói:
- Ta là hòa thân công chúa, nếu như họ giết ta, triều đình nhất định khởi binh vấn tội tộc Hồi, thậm chí phái ra đại quân bao vây tiêu trừ, đến lúc đó tộc Hồi chỉ có thể phản lại Đông Thổ, trở về Ả Rập!

Sở Phong nhìn Y Lan, Y Lan gật đầu.

Sở Phong nói:
- Vậy vì sao họ không có chạy qua giết tiếp?

Y Lan nói:
- Họ chỉ muốn khơi mào tranh chấp giữa tộc Hồi và triều đình, chỉ cần triều đình trách tội, họ có thể thừa cơ kích động tộc Hồi phản lại, về phần có thể giết chết được công chúa hay không thì họ cũng không để ý. Đương nhiên, nếu có thể giết được công chúa thì càng tốt, bởi vì hòa thân bất thành, triều đình khó tránh khỏi cùng tộc Hung nô đại chiến, đến lúc đó họ càng dễ dàng thừa loạn mà trở ra!

Cuối cùng Sở Phong cũng hiểu hoàn toàn, không khỏi thở dài, mình tận lực thay đổi lộ tuyến hòa thân, không ngờ bên kia mới vừa thoát khỏi thiết kỵ Mông Cổ uy hiếp, bên này lại rơi vào tộc Hồi hiểm địa!

Hắn nói:
- Nếu các người đã an cư lạc nghiệp tại Đông Thổ, hà tất lại phải đi về?

- An cư lạc nghiệp?
Y Lan giọng lạnh lùng nói:
- Nếu không có triều đình bức bách quá mức, Y Hách Ngõa Ni cũng sẽ không bí quá hoá liều, muốn phản ra khỏi Đông Thổ! Ngươi có biết, hiện nay triều đình trưng thu của tộc Hồi chúng tôi bao nhiêu thuế má hay không?

- Bao nhiêu?

- Gấp ba các ngươi!

- Gấp ba?

Sở Phong thất kinh, hiện tại thuế má đã đủ nặng, nếu như còn gia tăng gấp ba, vậy có còn để người sống nữa không! Hắn nhìn sang Vương Nguyên, Vương Nguyên hơi gật đầu.

Y Lan kích động nói:
- Không chỉ vậy, hoàng đế các ngươi còn muốn dựng lên một tòa hành cung ở trên Thánh sơn của tộc Hồi chúng tôi, quả thực là một sự vũ nhục quá lớn đối với tộc Hồi chúng tôi!

Sở Phong lại nhìn sang Vương Nguyên, Vương Nguyên lại gật đầu, Sở Phong không khỏi trầm mặc, thực sự không lời nào để nói. Một lát sau, hắn nói:
- Y Lan cô nương, vừa rồi có nhiều mạo phạm, xin cô đừng trách!

Y Lan nói:
- Ta sao dám trách tội tướng quân, hôm nay công chúa bình an vô sự, ta chỉ hy vọng sau khi tướng quân trở lại triều đình, hướng thiên tử làm sáng tỏ việc này, Y Lan đã vô cùng cảm kích!

Sở Phong liền nhìn sang Vương Nguyên, Vương Nguyên chắp tay hướng trời và nói:
- Y Lan công chúa yên tâm, ta trở lại triều đình nhất định tấu rõ với hoàng thượng, hoàng thượng anh minh thần võ, nhất định nhìn rõ mọi việc, sẽ không trách tội!

- Anh minh thần võ? Nhìn rõ mọi việc?
Sở Phong cơ hồ muốn cười ra tiếng, còn Vương Nguyên lại nói mà không chút đỏ mặt!

Y Lan khom người và nói:
- Vậy cảm tạ hai vị trước, Y Lan không tiện ở lâu, cáo từ!

Nói xong nhảy lên ngựa, lao vụt đi.

Sở Phong chợt thấy tay trái mình đang nắm cái gì, liền phi thân lên ngựa và đuổi theo, hô to:
- Y Lan cô nương chờ một chút!

Y Lan ghìm dây cương, nói:
- Tướng quân có chuyện gì?

Sở Phong vươn tay trái, chỉ thấy trên lòng bàn tay đặt một miệng ngọc bội trong suốt. Thì ra vừa rồi khi Sở Phong kẹp lấy thắt lưng cô, trong lúc vô ý đã kéo xuống miếng ngọc bội bên hông Y Lan!

Y Lan nói:
- Ngọc bội này tặng cho tướng quân, coi như có ý cảm ơn tướng quân vậy!

Sở Phong thu ngọc bội vào trong người, Y Lan lại nói:
- Tướng quân, Đại Lý Đoàn vương phủ từng phái người âm thầm cùng Y Ngõa Ca mật nghị, chỉ sợ cũng là vì việc công chúa, tướng quân cẩn thận!

Nói xong vỗ lưng ngựa, chạy đi như bay.

Sở Phong thúc ngựa trở về đội ngũ, đi tới bên cạnh xe và hướng về bên trong xe nói:
- Công chúa, đã tốt hơn chưa?

Công chúa nói:
- Tướng quân yên tâm, ta rất tốt! Không nghĩ tới hôm nay thiên hạ ly tâm, vạn dân không phụ, chỉ khổ cho sinh linh bách tính!

Giọng điệu lộ ra vẻ bất đắc dĩ than thở, giống như đang thở dài cho hoàng đế ca ca của nàng, lại giống như thở dài cho số phận bản thân.

Sở Phong cũng thở dài một tiếng, thúc ngựa tới bên cạnh Hoa Kinh, Hoa Tuấn, hỏi:
- Hai huynh có biết Đoàn vương phủ không?

Hoa Kinh, Hoa Tuấn bị Sở Phong hỏi vậy thì không hiểu ra sao, Sở Phong lại nói:
- Ý của ta là hai huynh có biết Đại Lý Đoàn vương phủ không?

Hoa Kinh nói:
- Đại Lý Đoàn thị xưa nay tổng quản Đại Lý, từng xưng đế mấy trăm năm, đương nhiên là biết rồi!

- Bên trong Đoàn vương phủ có cao thủ lợi hại không?

- Việc này...

Hoa Tuấn ở bên cạnh nói:
- Đoàn vương phủ ta đã đến qua một chuyến, lần đó Đoàn vương gia bày thọ, thừa tướng bảo ta đi tặng lễ. Ta không có ở lâu, cũng không tiện nói, tuy nhiên bên trong phủ có bốn thị vệ rất lợi hại, nghe nói võ công của họ là do Đoàn thế tử tự mình chỉ dạy!

- Nói như thế, Đoàn thế tử kia chẳng lẽ không phải càng lợi hại hơn còn gì?

- Việc này thì không rõ lắm, lần đó cũng không nhìn thấy hắn, nhưng có người nói cũng là một nhân vật lợi hại!

Sở Phong thầm nghĩ: nếu như Đoàn thế tử này mang theo bốn gã thị vệ tới đây, chắc cũng không dễ đối phó. Hắn phân phó binh sĩ băng bó vết thương cùng với chôn cất thi thể, sau đó đoàn người tiếp tục lên đường!