Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 387: Bộ bộ kinh tâm





Sở Phong đưa mắt nhìn về con đường phía trước, hai bên đường là cỏ lau cao như thân người, hơn nữa còn rất dày, trong cơn gió nhẹ thoáng như gợn sóng khẽ phập phồng, khung cảnh có vẻ tĩnh lặng.

Nhưng Sở Phong thầm cả kinh, cảnh vật mặc dù tốt, tuy nhiên nếu như có cao thủ ẩn nấp ở bên trong cỏ lau đột nhiên xuất thủ tập kích xe ngựa của công chúa, mình căn bản không kịp phản ứng.

Hắn hỏi:
- Đây là con đường gì? Sao hai bên đường toàn là cỏ lau?

- Tướng quân, đây là đường Cỏ Lau, bởi vì hai bên đường mọc đầy cỏ lau nên mới có tên gọi là vậy!

Có người dẫn đường đáp.

- Có thể đi vòng qua con đường này được không?

- Tướng quân, đây là con đường đi Trường An nhất định đi qua!

Sở Phong trầm tư chỉ chốc lát rồi nói với Hoa Kinh, Hoa Tuấn:
- Hai huynh dẫn hai đội binh sĩ, dùng đao kiếm chém ngã hết toàn bộ cỏ lau hai bên đường, sau đó mới khởi hành!

- Vâng!

Hoa Kinh, Hoa Tuấn lập tức dẫn hai đội binh sĩ, chém ngã hết toàn bộ cỏ lau hai bên đường, mỗi khi chặt được một đoạn, đội ngũ mới từ từ tiến lên.

Sở Phong ý bảo Hoa Kinh, Hoa Tuấn xuống ngựa, mình bảo vệ bên trái xe ngựa, còn Hoa Kinh và Hoa Tuấn thì bảo vệ bên phải xe ngựa, theo xe ngựa mà đi, toàn bộ binh sĩ đều ngưng thần đề phòng, họ biết vị tống giá tướng quân này nhất định là đã ngửi được hung hiểm gì!

Sở Phong đoán không sai, trong cỏ lau quả thực đang ẩn núp một bóng người hắc y, che mặt, hai mắt lạnh lẽo đang xuyên qua kẽ hở cỏ lau nhìn thẳng vào xe ngựa của công chúa. Bởi cỏ lau ven đường trong vòng ba trượng đã bị chém ngã, y đành phải lặng lẽ lui đến bên ngoài ba trượng, hai mắt vẫn nhìn thẳng xe ngựa đang từ từ đến gần.

Cỏ lau trước mặt y bị chém ngã, khi binh sĩ đi qua bên người cũng không có phát hiện ra y. Xe ngựa của công chúa càng đi càng gần, y chậm rãi đưa tay nắm lấy chuôi kiếm phía sau!

Sở Phong đột nhiên cảm thấy trong không khí bay tới một tia sát khí, sâm hàn băng lãnh, nhưng hắn không cách nào phát giác ra chỗ tia sát khí này ẩn núp. Hắn tới gần xe ngựa, nhỏ giọng hướng về bên trong xe nói:
- Công chúa, nằm sấp người xuống...

Lời còn chưa dứt, bên kia xe ngựa một đạo kiếm quang đột nhiên hiện lên từ trong bãi cỏ ngoài ba trượng rồi đâm thẳng tới thùng xe của công chúa, kiếm quang cực nhanh, Hoa Kinh, Hoa Tuấn thậm chí còn chưa kịp rút kiếm, kiếm đã "đốc" đâm thủng thùng xe, tiếp theo bên trong thùng xe truyền ra một tiếng thét kinh hãi "A".

- Công chúa --

Hoa Kinh, Hoa Tuấn hoảng hốt gọi.

"Sát!"

Hắc y nhân rút trường kiếm về, nhưng mũi kiếm không có vết máu, một kiếm vừa rồi không ngờ không đâm trúng công chúa, trường kiếm của y lại đâm vào thùng xe, mà lúc này, trường kiếm của Hoa Kinh, Hoa Tuấn mới rút ra được phân nửa, song thân hình Sở Phong đã lướt lên, cái bóng của hắn thậm chí còn lưu lại tại chỗ, thân hình của hắn đã như một đạo lưu quang lướt tới bên kia xe ngựa, song chưởng hợp lại, lòng bàn tay bỗng sinh ra hai cổ Thái Cực kình khí kẹp chặt trường kiếm của hắc y nhân.

Hai mắt hắc y nhân lóe lên, trường kiếm trong tay chợt bạo hiện tinh quang, mũi kiếm dưới sự kẹp chặt của hai đạo Thái Cực kình khí chậm rãi đâm tới mi tâm Sở Phong, nội kình cực kỳ thâm hậu, mắt thấy mũi kiếm sắp điểm trúng mi tâm Sở Phong, đúng lúc này, "Boong boong", Hoa Kinh, Hoa Tuấn vừa lúc rút ra trường kiếm, song kiếm đồng thời đâm tới cổ họng hắc y nhân!

Hắc y nhân thu lại trường kiếm, thân hình lóe lên, Sở Phong lập tức vung hữu chưởng về phía trước cắt ra một đạo chưởng phong, tuy nhiên đã hơi muộn, chưởng phong sạt qua hông hắc y nhân và tước ngã một mảnh cỏ lau ngoài ba trượng, có điều hắc y nhân đã lướt vào trong bụi cỏ lau. Hoa Kinh, Hoa Tuấn muốn đuổi theo thì Sở Phong quát lên:
- Đừng đuổi theo!

Hoa Kinh, Hoa Tuấn liền dừng lại.

Sở Phong vội gọi về hướng thùng xe:
- Công chúa! Công chúa!

- Sở tướng quân!

Bên trong thùng xe truyền ra tiếng công chúa trả lời, thật là kinh hoàng, Sở Phong thở phào, đoạn hỏi:
- Công chúa, không có bị hoảng sợ chứ?

- Ta không sao, may là Sở tướng quân đã bảo ta nằm sấp xuống!

Vương Nguyên sớm đã sợ đến mặt như màu đất, vội vàng đi tới cạnh xe ngựa, "phịch" quỳ xuống đất và nói:
- Hạ quan bảo hộ không chu toàn, khiến công chúa bị hoảng sợ, hạ quan tội đáng chết vạn lần, xin công chúa giáng tội!

Sở Phong vừa thấy vậy lại cau mày, Vương Nguyên là tiết sứ hòa thân, mình mới là tống giá tướng quân, gánh vác trọng trách bảo vệ công chúa, hiện tại Vương Nguyên quỳ xuống đất thỉnh tội, còn mình có cần phải quỳ xuống đất thỉnh tội hay không?

Chỉ nghe thấy bên trong xe công chúa nói:
- Mời Vương đại nhân đứng lên! Ta chỉ hơi bị sợ hãi thôi, cũng không đáng ngại, Vương đại nhân không cần tự trách!

Vương Nguyên vẫn không dám đứng lên, Sở Phong liền đi đến nữa nâng nữa kéo hắn dậy:
- Công chúa đã bảo Vương đại nhân đứng lên thì Vương đại nhân phải đứng lên, bằng không cũng rất không nể mặt công chúa!

Vương Nguyên buộc phải đứng lên, lại thỉnh tội thêm ba lần rồi mới bất an thối lui.

Sở Phong cúi người nhặt lên một tấm mộc bài trên mặt đất, chính là tấm mộc bài khi chưởng phong của hắn quét qua hông hắc y nhân và bị rơi xuống. Mộc bài màu đen sẫm, ở giữa có một điểm ảnh màu đỏ tươi, âm trầm kinh khủng.

- Huyết Ảnh lệnh?

Sở Phong không khỏi từ trong người móc ra tấm lệnh bài Huyết Ảnh lâu, giống nhau như đúc!

- Sở huynh, là ai tập kích công chúa? - Hoa Kinh liền hỏi.

- Là sát thủ Huyết Ảnh lâu! - Sở Phong đáp.

- Huyết Ảnh lâu?
Hoa Kinh, Hoa Tuấn ở lâu trong phủ Thừa tướng, đối với việc giang hồ kỳ thực lý giải không sâu.

Sở Phong nói:
- Là một tổ chức sát thủ thần bí trên giang hồ, giết người chỉ vì tiền, chỉ sợ là đã có người xuất một số tiền lớn để mời họ ám sát công chúa!

- Cái gì? Họ dám xuất thủ với công chúa?
Hoa Tuấn cả kinh nói.

- Chỉ cần đưa ra được giá, chớ nói công chúa, cho dù hoàng đế cũng giết như thường!

Đội ngũ tiếp tục lên đường. Sở Phong vẫn để cho binh sĩ chém ngã cỏ lau bên trong ba trượng hai bên đường, để ngừa vạn nhất.

Sở Phong vừa đi vừa nghĩ: sát thủ Huyết Ảnh lâu luôn sử dụng kiếm, vì sao trên ám hiệu kia lại là một lưỡi dao như kiếm như đao đâm lên Phượng Ngọc quan, chẳng lẽ...

Đúng lúc này, một bóng người từ chỗ cỏ lau ngoài ba trượng bay lên, hai tay nắm cương đao từ trên chém thẳng xuống thùng xe, sự mạnh mẽ của đao thế quả thực có thể khai sơn liệt địa!

Sở Phong "Cheng" rút ra trường kiếm, hoành kiếm ngăn cản!

"Keng!"

Trường kiếm đã ngăn lại cương đao, nhưng đao thế mạnh mẽ làm cho hai chân Sở Phong trượt về phía sau, "Bành" phía sau lưng đụng lên xe ngựa, khiến xe ngựa chấn động, bên trong thùng xe là một loạt tiếng đổ ngã ngả nghiêng kèm với một tiếng thét kinh hãi.

Cương đao thâm hàn đè nặng trường kiếm cổ, một tấc một tấc đè tới cổ họng Sở Phong. Phía sau lưng Sở Phong áp chặt lấy xe ngựa, xe ngựa từ từ bị nhếch lên, cao gần tới một thước.

Hai người nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt thâm lãnh còn hơn cả cương đao, cả hai đều cảm nhận được tia sát khí băng lãnh phát ra từ trong mắt đối phương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Là Đông Doanh sát thủ, một bộ y phục võ sĩ sát thủ Đông Doanh chỉ để lộ ra hai mắt, giống y như y phục của Thiên Tuyết và Thiên Diệp.

Cương đao đè nặng trường kiếm càng ép càng gần, cổ họng Sở Phong đã cảm giác được lưỡi kiếm hơi cùn ở trường kiếm cổ của mình.

"Cheng cheng!"

Bên kia xe ngựa Hoa Kinh, Hoa Tuấn rút ra trường kiếm phi thân lao đến, hai mắt Đông Doanh sát thủ lóe lên, đột nhiên thu lại cương đao, tiếp theo đao phong liên tiếp bổ tới Sở Phong, xuất đao cực nhanh cực hung ác, Thiên Diệp, Thiên Tuyết tuyệt không thể sánh bằng!

Sở Phong không thể né tránh, bởi vì một khi hắn tránh ra, đao phong sẽ bổ nát thùng xe và chém thẳng vào công chúa. Hắn hét lớn một tiếng, kiếm quang chớp động liên tục, chỉ nghe thấy một loạt tiếng đao kiếm va chạm kinh tâm động phách "leng keng leng keng".

Khi Hoa Kinh, Hoa Tuấn đi vòng tới chỗ Sở Phong, Đông Doanh sát thủ đã bổ tới Sở Phong 28 đao, mà Sở Phong cũng chém ra 28 kiếm, đã bị đao phong ép tới hầu như thở không nổi.

Đông Doanh sát thủ chém ra một đao cuối cùng về Sở Phong, nhưng lại dùng sống đao từ dưới lên vạch về hướng Sở Phong, chính là "Đảo lưu nghịch trảm"! Tuy nhiên lúc này do y thi triển ra, có thể khai sơn đoạn lưu, vượt xa so với Thiên Diệp, Thiên Tuyết!

Hoa Kinh, Hoa Tuấn đồng thời xuất kiếm ngăn hướng cương đao, "Keng!" cương đao đánh văng hai thanh kiếm, đao thế không giảm, tiếp tục chém ngược tới Sở Phong, Sở Phong quát trầm một tiếng, hai tay cầm kiếm ngăn cản!

"Keng!"

Trường kiếm bị chấn văng ra, Sở Phong nghiêng đầu đi, sống đao sượt qua cằm hắn, cổ tay hơi tê dại, tuy nhiên cuối cùng cũng ngăn cản được một trảm này!

Hoa Kinh, Hoa Tuấn hét lớn một tiếng, song kiếm đồng thời đâm tới cổ họng Đông Doanh sát thủ, Đông Doanh sát thủ hồi đao ngăn cản, Sở Phong thừa cơ đâm thẳng trường kiếm tới ngực Đông Doanh sát thủ, Đông Doanh sát thủ lui lại, Sở Phong được thế không bỏ qua, trường kiếm đâm ra nhanh như tia chớp, Đông Doanh sát thủ vội vàng thối lui, Sở Phong đâu đồng ý dễ dàng bỏ qua, hét lớn một tiếng, trường kiếm vạch ra từ dưới hướng lên, không ngờ lấy kiếm làm đao thi triển "Đảo lưu nghịch trảm"!

Đông Doanh sát thủ dùng một tay hoành đao trước ngực ngăn cản, "Keng" kiếm phong đánh văng ra cương đao, "Rẹt" quẹt bay đi khăn đen che mặt của Đông Doanh sát thủ, y quay người lại lướt vào trong bụi cỏ lau, sau khi cỏ lau rào rạt một trận mới khôi phục yên tĩnh.