Lan Đình lại nói:
- Cờ vây có nguồn gốc từ Đông Thổ, tương truyền do Nghiêu Thuấn sáng chế, sau đó lưu truyền tới Đông Doanh, Triều Tiên, lại bị Đông Doanh, Triều Tiên coi là quốc kỹ. Lãnh Noãn Ngọc kỳ tử cực kỳ trân quý, được Đông Doanh coi là quốc bảo, sau khi thất lạc Đông Thổ, Đông Doanh đã nhiều lần muốn đoạt lại, Đông Thổ đương nhiên không chịu, cơ hồ vì thế mà dẫn phát ra đại chiến, sau đó song phương quyết định cứ ba năm cử hành một lần tỷ thí, mỗi bên phái ra một quốc thủ, dùng bàn cờ Thu Ngọc và ngọc kỳ tử để đánh cờ, người thắng không chỉ có được danh hiệu Thiên hạ đệ nhất dịch, còn có thể mang bàn cờ, quân cờ về bổn quốc! Vì vậy Ngọc kỳ tử qua tay nhiều lần giữa Đông Thổ và Đông Doanh, sau đó quốc thủ Triều Tiên cũng gia nhập vào hàng ngũ tranh đoạt, họ cũng không quan tâm Ngọc kỳ tử mà là coi trọng danh hiệu Thiên hạ đệ nhất dịch. Tuy là mấy nghìn năm qua, các quốc gia cũng đã thay đổi triều đại nhiều lần, nhưng tỷ thí cờ vây ba năm một lần không có gián đoạn, vì vậy Ngọc kỳ tử qua lại giữa Đông Thổ, Đông Doanh, Triều Tiên, mãi cho đến những năm gần đây, cao thủ cờ vây ở Triều Tiên xuất hiện lớp lớp, rất có xu thế áp chế Đông Thổ và Đông Doanh, ba lần tỷ thí gần đây đều là Triều Tiên giành được thắng lợi, hơn nữa đều là một cô gái giành thắng lợi .Dựa theo hiệp định, nếu như liên tục thắng ba lần thì sẽ giành được danh hiệu Thiên hạ đệ nhất dịch, cũng sở hữu luôn Ngọc kỳ tử! Cho nên, hiện giờ bàn cờ Thu Ngọc và Lãnh Noãn Ngọc kỳ tử hẳn là đã lưu lạc đến Triều Tiên!
Sở Phong nhíu mày nói:
- Cờ vây có nguồn gốc từ Đông Thổ, sao hiện tại lại không bằng Triều Tiên, Đông Doanh?
- Cũng không phải!
Lan Đình nói:
- Người thua chỉ là quốc thủ triều đình, cao thủ cờ vây chân chính của Đông Thổ vẫn còn tại dân gian, chẳng qua không chịu hiện thế hiệu lực cho triều đình thôi!
Sở Phong cười nói:
- Chẳng lẽ là Y Tử cô nương đang nói bản thân mình?
Lan Đình cười nói:
- Ta không dám vọng xưng cao thủ, vị Quỷ Tử tiên sinh cứ 7 năm tại Cổ Đãng sơn bày cục một lần mới chân chính là cao thủ kỳ đạo!
Sở Phong gật đầu nói:
- Ừh, kỳ đạo của ông ấy quả thực đã đạt tới đỉnh cao! Nói như vậy, thanh bào nữ tử kia chẳng lẽ chính là cô gái Triều Tiên đã liên tục giành chiến thắng ba lần và giành được danh hiệu Thiên hạ đệ nhất dịch?
Lan Đình nói:
- Theo như công tử nói, kỳ nghệ của cô ta cũng không dưới Quỷ Tử tiên sinh bao nhiêu, có thể chính là cô gái Triều Tiên đó!
Sở Phong nói:
- Xem ra Y Tử cô nương cũng khá tinh thông kỳ đạo?
- Ta đối với kỳ đạo cũng chỉ biết một, biết hai, không dám nói tinh thông!
- Hì hì! Tôi đối với kỳ đạo cũng biết ba, biết bốn, không bằng có cơ hội chúng ta sẽ luận bàn một phen?
Lan Đình mỉm cười:
- Công tử có hứng thú, Lan Đình tất nhiên là phụng bồi!
- Một lời đã định!
Sở Phong nói rồi mở ra tấm khăn lụa trắng Lan Đình đã viết lên bài bi từ phong thiện, nhưng lại "Ơ" gọi một tiếng.
Thì ra trên tấm khăn lụa trắng của Lan Đình, phía dưới một số chữ có một điểm, chính là những chữ hiện ra dưới ánh lửa tại tấm bia đá trên đỉnh Thái Sơn, tuy nhiên hiện tại có nhiều hơn một điểm, điểm ở dưới chữ "Thanh".
Sở Phong không khỏi nhìn sang Lan Đình, hỏi:
- Y Tử cô nương, lúc đó cô có điểm một điểm phía dưới chữ 'Thanh' không?
Lan Đình lắc đầu.
- Tôi cũng nhớ kỹ là không có.
Sở Phong nói:
- Hơn nữa nét bút của điểm này cũng không giống bút tích của cô nương, chẳng lẽ là sau khi tôi bò lên núi thì mới được điểm lên?
Lan Đình nhìn vào nét mực của điểm này, chợt giật mình nói:
- Công tử, nét mực của điểm này... nhìn qua... giống như là đã khô từ nhiều ngày trước!
Sở Phong cũng chú ý tới, kinh ngạc nói:
- Sao có thể được? Tấm khăn lụa này tôi chưa bao giờ rời khỏi người, rốt cuộc là nó được điểm lên lúc nào, là ai điểm?
Lan Đình sợ hắn lại nghĩ đến việc trên núi, vội thu hồi tấm khăn lụa nói:
- Đừng nghĩ nữa, nếu nghĩ không ra thì đừng nghĩ đến nó làm gì, đây là cách làm nhất quán của ngươi mà!
Sở Phong mỉm cười, thu hồi lại tất cả các thứ, sau đó cầm lại tấm khăn lụa trắng trong tay Lan Đình rồi thu vào trong người, cười nói:
- Y Tử cô nương, tấm khăn này cô đã tặng tôi rồi, cũng đừng nghĩ muốn đòi lại!
Lan Đình mỉm cười:
- Trời sắp tối rồi, chúng ta mau chạy đến Kiếm môn đi!
- Đúng! Ngày đó Mộ Dung vội vàng rời khỏi Đường Môn, sợ rằng đã gặp phải chuyện phiền toái, chúng ta lập tức chạy đến Kiếm môn thôi!
Hai người ra khỏi khu rừng, chưa đi được bao xa thì đột nhiên Lan Đình cả người lảo đảo, suýt nữa đã té ngã. Sở Phong vội vàng đưa tay kéo lấy nàng, cả kinh hỏi:
- Làm sao thế?
- Không... không có gì, chỉ là hơi... mệt!
Lúc này Sở Phong mới chú ý tới vẻ mặt uể oải của Lan Đình, hai mắt lộ ra mệt mỏi, thân thể nàng vốn yếu đuối, lại phải tìm mình cả một ngày một đêm trong rừng cây ẩm ướt lầy lội, nhất định chịu không ít khổ cực, sao lại không mệt cho được?
Sở Phong rất đau lòng, nói:
- Y Tử cô nương, chúng ta nghỉ ngơi trước một lát đi!
Lan Đình gật đầu, Sở Phong đỡ nàng ngồi xuống, còn bản thân cũng ngồi xuống bên người nàng, Lan Đình liền dựa vào vai Sở Phong, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ, xem ra nàng thực sự là rất mệt.
Lan Đình ngủ rất say, lông mi thon dài hơi che lại đôi mắt, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào. Sở Phong nhìn khuôn mặt thanh nhã như tiên của nàng, thật hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại tại giờ khắc này!
Không biết đã qua bao lâu, Sở Phong chợt nghe thấy Lan Đình như đang nói mê:
- Sở... Sở công tử, Sở... Sở đại ca...
Sở Phong nghe mà tim "Thình thình" gần như muốn nhảy ra ngoài, không ngờ nàng gọi mình là Sở đại ca, Sở Phong quả thực không thể tin được.
- Lan Đình...- Hắn thì thào đáp lại một câu
Lan Đình thản nhiên tỉnh lại, nhìn Sở Phong, nói:
- Sở... công tử, là ngươi đang gọi ta hả?
- Không... không có!
Sở Phong nói quanh co:
- Cô...đã tốt chút nào chưa?
Lan Đình rời khỏi vai Sở Phong, nói:
- Tốt hơn nhiều rồi, ta... vừa rồi ta nằm mơ...
Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn- Hả?
- Không... không có gì, chúng ta đi thôi, trời đã tối rồi!
Sở Phong dắt tay Lan Đình bước trên Thục đạo. Thục đạo Kiếm môn là đoạn đường hiểm yếu nhất, vách núi dựng đứng san sát nhau, hùng vĩ hiểm trở. Sở Phong cơ hồ là nửa kéo nửa ôm Lan Đình để đi qua một đoạn đường Thục này, rốt cuộc đã đi tới Kiếm môn.
-Hết Quyển 15-
Quyển 16: Phượng Lâm Chi Các