Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 310: Mượn rượu tỏ nỗi lòng





Lại nói đoàn người Sở Phong theo Thái Quân đi tới biệt viện của Đường môn, tất nhiên là Đường môn sẽ thiết yến khoản đãi. Trong bữa tiệc, Thái Quân mới hỏi mọi người vì sao lại tới đúng lúc vậy.

Thì ra là vì Thiên Cơ phong cảnh báo: Tam Tinh hiện Thục, âm dương tích huyết! Vì thế mọi người mới nhập Thục xem có chuyện gì, đến vùng phụ cận Trùng Phong cốc lại được đệ tử Cái bang báo tin, nói rằng Sở Phong cấu kết với Ma Thần tông, dẫn dụ Đường môn, Nga Mi tới Trùng Phong cốc để phục kích, cho nên vội vàng chạy tới. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

Lãnh Nguyệt nói:
- Ta hoài nghi 'Tam Tinh' trong lời cảnh báo chính là chỉ Tam Tinh quyền trượng có liên quan đến tồn vong của võ lâm!

Thái Quân nói:
- Quyền trượng đã rơi vào tay Tạng Mật!

- A?
Thanh Hư, Hoằng Trúc giật mình, nói:
- Không phải quyền trượng vẫn được cất giữ trên núi Nga Mi sao?

Thái Quân nói:
- Thực ra quyền trượng vẫn được cất giữ trong Đường môn!

Thanh Hư, Hoằng Trúc bất giác cùng nhìn về phía Vô Trần, Vô Trần nói:
- Năm trăm năm trước, trước khi Linh Nữ sư tổ thiền hóa đã âm thầm đem quyền trượng giao cho Đường môn!

Thanh Hư nói:
- Vậy vì sao quyền trượng lại rơi vào tay Tạng Mật?

Thái Quân nói:
- Là do ta giao cho Tạng mật Phật hộ!

Mọi người lại thầm giật mình, Thái Quân bèn đem sự việc trong Trùng Phong cốc nói lại một lần.

Thanh Bình Quân lập tức lạnh lùng nói:
- Tính mệnh của Sở huynh thật là đáng giá, lại muốn Thái Quân dùng quyền trượng liên quan đến tồn vong của võ lâm để trao đổi!

Sở Phong cũng lạnh lùng nói:
- Thanh huynh nói chí phải, nếu như thay vào đó là tính mệnh của Thanh huynh, ta nghĩ chỉ cần dùng một cành cây để trao đổi cũng đủ rồi!

Nga Mi thất tử vừa nghe xong đều che miệng cười, mặt Thanh Bình Quân đỏ tới tận mang tai, nhưng cũng không tiện phát tác.

Hoằng Trúc nói:
- Chỉ hy vọng Tạng Mật không thể khám phá ra bí mật của quyền trượng!

Vô Trần nói:
- Năm trăm năm trước, Linh Nữ sư tổ cũng không tìm ra được bí mật của quyền trượng, Tạng Mật muốn khám phá bí mật của quyền trượng không phải chuyện dễ, chúng ta cũng không nên quá lo lắng làm gì!

Thanh Hư nói:
- Ta thu được tin tức, Đát Lại đột nhiên trở về Tạng Mật, hắn vội vã chiếm đoạt quyền trượng chắc chắn có mục đích, sợ rằng đã biết được bí mật của quyền trượng, chúng ta nhất định phải chú ý cẩn thận từng động tĩnh của Tạng Mật mới được!

Tống Tử Đô nói:
- Lần này là do Yên Thúy môn đột nhiên xuất hiện nên không thể vây giết được Ma Thần Tông, quả thực là rất đáng tiếc! Nghe nói Yên Thúy môn có mối thâm cừu đại hận với Đường môn, hiện nay Yên Thúy môn lại cấu kết với Ma Thần Tông, nhất định là có mưu đồ chiếm lấy Thục trung.

Chợt Thái Quân nâng chén hướng về mọi người nói:
- Lần này Đường môn thoát khỏi bị bao vây đều là do các vị xuất thủ tương trợ, lão thân trước tiên xin kính các vị một ly!
Nói xong uống một hơi cạn sạch, mọi người vội vàng nâng chén lên đáp lễ.

Thái Quân lại cầm lấy ly rượu và bình rượu, chống gậy đi tới bên người Sở Phong, tự mình rót đầy một chén cho Sở Phong, nói:
- Anh hùng xuất thiếu niên! Việc của Đường môn đã khiến cho Sở thiếu hiệp lao tâm khổ tứ, còn thiếu chút nữa hại Sở thiếu hiệp một mạng, lão thân xin kính Sở thiếu hiệp một ly!

Mọi người trừng mắt ngạc nhiên, với bối phận cao như Thái Quân lại tự mình rót rượu cho một hậu sinh tiểu bối, thực sự đã khiến cho mọi người giật mình.

Sở Phong vội vàng đứng lên, nâng chén nói:
- Thái Quân quá khen rồi, tính mạng này của tại hạ cũng là do Thái Quân cứu về, tại hạ phải kính Thái Quân một ly trước mới phải đạo!

Thái Quân uống xong rượu liền quay về chỗ ngồi, Sở Phong cũng ngồi xuống, trong lòng vô cùng kích động, chỉ trong nháy mắt đó, hắn đã cảm thụ được hết sự quý mến của Thái Quân đối với mình, là sự quý mến của trưởng bối đối với vãn bối, chỉ cần có được sự quý mến này, cho dù hôm nay hắn có chết trong Trùng Phong cốc cũng không hối tiếc.

Đường Chuyết nâng chén với Sở Phong, nói:
- Hôm... hôm nay... nếu không có Sở... Sở huynh, ta đã... chết... trong cốc rồi, ta... xin kính Sở huynh... một ly!

Đường Ngạo cũng nâng chén lên nói:
- Lúc đầu ta đã không phải với Sở huynh, ta xin kính Sở huynh một ly để nhận tội!
Tính cách của Đường Ngạo tuy kiêu ngạo, nhưng Sở Phong đã liều chết cứu tam đệ của y thế nào, y cũng đã thấy rõ.

Sở Phong vội nâng chén nói:
- Hai vị Đường huynh không chê vị khách không mời mà đến này là tại hạ đã vui lắm rồi! Ta cũng xin kính hai vị một ly!

Ba người một hơi uống cạn, Diệu Tâm cũng nâng chén nói:
- Hôm nay Sở công tử lại cứu ta một lần nữa, ta xin kính Sở công tử một ly!
Sau khi nàng mở lời, mấy người thất tử cũng đều nâng chén hướng về Sở Phong chúc rượu, Sở Phong thì ai mời cũng không từ chối, liên tiếp uống bảy ly, thấy chỉ có Diệu Ngọc không nâng chén, bèn cười nói:
- Diệu Ngọc, cô không mời rượu ta sao?

Khuôn mặt Diệu Ngọc hơi đỏ lên, do dự nói:
- Sở công tử, lần trước một kiếm của ta gần như đã khiến công tử...

- Đúng đúng! Cô gần như đã đâm chết ta, ta còn nhớ kỹ. Tuy nhiên chỉ cần uống xong ly rượu này, một kiếm kia ta sẽ xóa bỏ!
Sở Phong bưng bình rượu lên, tự mình rót đầy một ly cho Diệu Ngọc.

Diệu Châu cười nói:
- Diệu Ngọc sư tỷ, Sở công tử tự mình rót rượu cho tỷ, ly rượu này tỷ phải uống mới được à!

Diệu Ngọc lén liếc nhìn Vô Trần ở bên cạnh bàn tiệc, rồi cũng nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ.

Sở Phong vô cùng vui vẻ, ngửa đầu uống cạn, cảm thấy đã có một chút cảm giác say, bèn nâng ly rượu lên nói với Mộ Dung:
- Mộ Dung huynh, huynh là đại ca của ta, ta xin kính đại ca một ly!
Nói xong cùng Mộ Dung dốc một hơi cạn sạch.

Sở Phong nhìn về phía Ngụy Đích, Ngụy Đích vẫn im lặng không nói lời nào, khóe miệng Sở Phong giật giật, cuối cùng cũng không mở miệng nói gì, nhưng đột nhiên hắn lại cầm lấy bình rượu, đứng dậy bước tới bên cạnh bàn tiệc nói với Tống Tử Đô:
- Tống huynh, huynh là đại công tử của Võ Đang, nhất định sau này sẽ tiếp nhận chức Võ lâm minh chủ, ta xin kính Tống huynh một ly vậy!

Tống Tử Đô khẽ cười nói:
- Sở huynh, người có thể ngồi lên ngôi vị minh chủ, nhất định phải do võ lâm thiên hạ đề cử, sao lạ là Tử Đô...

- Ha ha, nếu đã như thế, vậy thì vì tại Hồi Long tự Tống huynh giết ta không chết nên ta xin kính Tống huynh một ly!

Sở Phong cũng không nhìn sắc mặt Tống Tử Đô ra sao, tự mình nâng ly uống cạn, lại chuyển tới chỗ Tây Môn Phục nói:
- Tây Môn đại công tử phải không? Lời nói của Tây Môn công tử thực sự là 'từng chữ như châu như ngọc', khiến người ta 'hiểu được nhiều điều', ta cũng xin kính Tây Môn công tử một ly!
Rồi lại tự rót một ly rồi uống cạn. Hắn lại chuyển tới chỗ Thanh Bình Quân, nhưng lại đi thẳng qua, nói:
- Người này ta có kính hay không thì cũng chả sao.

Khuôn mặt Thanh Bình Quân biến sắc, nhưng cũng không thể phát tác.

Sở Phong tới chỗ Vô Trần nói:
- Vô Trần chưởng môn, ta cũng xin kính chưởng môn một ly, kính chưởng môn đã ép Diệu Ngọc đâm ta một kiếm!
Nói xong rót rượu uống cạn, lại tới chỗ Lãnh Nguyệt nói:
- Lãnh Nguyệt sư thái, ta cũng xin kính sư thái một ly, kính sư thái đã năm lần bảy lượt ngăn cản ta và Đích tử ở cùng bên nhau, ta xin kính sư thái một ly!

Mọi người biết Sở Phong nhất định là đã uống say, Mộ Dung vội đứng lên kéo hắn nói:
- Sở huynh, ngươi say rồi!

Sở Phong giãy tay khỏi Mộ Dung, đi tới chỗ Thanh Hư nói:
- Ta cũng xin kính chưởng môn Võ Đang một ly, Võ Đang không phải là Võ lâm minh chủ sao? Cũng nhờ hiệu lệnh của minh chủ mà thiên hạ không ngại nghìn dặm truy sát ta, ta xin kính chưởng môn một ly!

Sở Phong uống một hơi cạn sạch, lại đi tới chỗ Hoằng Trúc, nói:
- Còn đại hòa thượng này, ông là ngã phật từ bi, ngã phật từ bi, vì câu 'ngã phật từ bi' này, ta xin kính ông một ly!
Lại một hơi cạn sạch.

- A di đà phật! Ngã phật từ bi!
Hoằng Trúc tuyên một câu Phật hiệu.

Sở Phong nở nụ cười nói:
- Lại nữa rồi, hay lắm, ta lại uống một ly nữa!

Sở Phong lại tự rót đầy một ly, uống một hơi cạn sạch, nói:
- Đại hòa thượng, ông lại nói nữa đi! Ông nói nữa, ta uống nữa, ông nói bao nhiêu câu, ta uống bấy nhiêu ly!

Hai tay Hoằng Trúc chắp thành hình chữ thập, không lên tiếng nữa.

Cuối cùng Sở Phong chuyển tới chỗ Vô Giới, cười nói:
- Vô Giới, ta vừa thấy cái đầu bóng loáng của ngươi là đã muốn cười, vừa thấy cái đầu bóng loáng của ngươi là đã muốn gõ rồi, vì cái đầu bóng loáng này, ta xin kính ngươi một ly, đáng tiếc, hòa thượng không thể uống rượu!

Không ngờ Vô Giới lại nâng ly rượu lên, nói:
- A di đà phật, rượu thịt đi vào ruột, trong lòng vẫn tự có Phật!
Nói hết câu uống một hơi cạn sạch.

Sở Phong vỗ tay nói:
- Hay, hay, thế không biết hòa thượng có thể ăn thịt không?

Hai tay Vô Giới chắp hình chữ thập nói:
- Ăn thịt là sát sinh, phải niệm kinh siêu độ!

- Vậy cũng không sao, chẳng qua là giúp nó sớm đăng cực lạc thôi mà!

- Thiện tai! Thiện tai! Vô Giới tu hành còn thấp, ngộ nhỡ đưa đến nhầm chỗ, như vậy tội nghiệp càng nặng!

Sở Phong cười to nói:
- Thú vị lắm! Chẳng trách Tiểu Thư nói ngươi rất thú vị!

- Tiểu Thư? Chính là tiểu cô nương thuyết thư kia đó hả?

- Đúng thế! Nói ra cô ấy còn nợ ngươi một cái gõ đầu, khiến ngươi không được thành Phật được!

- A di đà phật! Tự giác ngộ thành Phật, sao có thể mượn tay người khác được!

- Ha ha ha ha! Vậy thì chúc ngươi sớm giác ngộ thành Phật, ta lại kính ngươi một ly!
Sở Phong uống một hơi cạn sạch, lại nói:
- Cho ta gõ cái đầu bóng loáng của ngươi một cái, ta lại kính ngươi một ly!

Sở Phong cứ một ly lại một ly, uống cho đến lúc say tuý luý, cuối cùng được Mộ Dung đỡ về phòng, hắn dựa ở trên người Mộ Dung, chợt ngửi thấy được mùi thơm thoang thoảng kia, bèn cố sức ngửi, hắn mơ màng nói trong cơn say:
- Mộ Dung huynh, nếu như ta che hai mắt lại, quả thật nghĩ huynh là một đại cô nương!

Mộ Dung không để ý đến hắn, dìu hắn nằm trên giường, đắp chăn lên cho hắn, Sở Phong đã nhắm mắt lại. Mộ Dung đang muốn đi ra, đột nhiên Sở Phong nắm lấy tay hắn, nói:
- Đích tử, đừng đi, ta rất nhớ muội!

- Sở huynh là ta...

- Ta biết, ta không có say, Đích tử, muội biết không, là ta cố ý giả say, ta muốn mắng bọn họ, mắng từng người họ, cái gì mà chưởng môn Võ Đang, chưởng môn Thiếu Lâm, chưởng môn Nga Mi, tất cả đều khốn kiếp! Ta chẳng qua chỉ muốn trường kiếm giang hồ, tiêu dao thiên hạ, có điều gì đắc tội với họ đâu, vì sao họ cứ phải truy sát ta? Ta còn muốn mắng sư phụ muội, bà ta muốn giết ta cũng không sao cả, nhưng vì sao cứ phải chia cắt chúng ta, ta muốn mắng bà ta...

Mộ Dung nghe Sở Phong thì thào tự nói, trong lòng thực sự không biết có cảm nhận gì, thì ra hắn mượn để phát tiết uất hận trong lòng. Cũng khó trách được hắn, hắn vừa bước chân vào giang hồ liền mang trên lưng nỗi oan diệt môn, bị truy sát liên tục, sau đó lại bị Ma Thần tông gài bẫy là hung thủ hại chết Hoàng Phủ trưởng lão, lại bị cho là con trai của Tinh Ma chủ tội ác chồng chất, nhìn hắn thường ngày cứ hi hi ha ha, ai có thể thật sự hiểu rõ được sự cảm nhận trong nội tâm hắn thế nào.

Mộ Dung đưa tay vỗ về khuôn mặt Sở Phong, ngón út vuốt lên vết chỉ ngân, nhẹ giọng nói:
- Sở huynh, cuối cùng rồi sẽ có ngày tìm ra manh mối, trả lại sự thanh bạch cho ngươi thôii!
Nói xong đi ra khỏi phòng, chỉ còn lại Sở Phong đang say nằm ở trên giường.