Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 283: Dáng cười quỷ dị




Sáng sớm ngày hôm sau, Lan Đình đến bắt mạch cho Thái quân. Lan Đình ngưng thần trầm ngâm một hồi mới nói:
- Thái quân có phải cảm thấy tứ chi có cảm giác cứng đờ, sáng sớm càng rõ ràng hơn, sau đó hoạt động cũng vì thế mà chậm lại?

Thái quân gật đầu nói:
- Đúng vậy! Sáng sớm thức dậy cảm thấy rất không nhanh nhẹn?

- Đây là hiện tượng 'Thần cương'(*)!
(*):Là một biểu hiện lâm sàng của bệnh phong thấp viêm khớp

- Thần cương?
Vô Song nói chen vào:
- Thái quân xưa nay thân thể cường tráng, sao lại như vậy được?

Lan Đình nói:
- Thái quân dù gì tuổi tác cũng đã cao, khí huyết có phần bị suy nhược, lại thêm gặp thời tiết thay đổi, vì thế huyết mạch đình trệ, tay chân không nhanh nhẹn!

Thái quân cười nói:
- Ta đã nói thân này già rồi, thắt lưng có bị nhức mỏi cũng là hợp lẽ thôi, mà nha đầu Vô Song kia cứ hay sốt sắng cả lên, đâu cần phải kinh động Y Tử đích thân đến đây!

Vô Song vội vàng hỏi:
- Thượng Quan tỷ tỷ, chứng bệnh đó thì trị liệu thế nào?

Lan Đình nhất thời trầm mặc, Thái quân nói:
- Y Tử cứ nói đừng ngại, không cần phải cố kỵ gì cả!

Lan Đình nói:
- Tuổi già khí suy, đó là quy luật của vạn vật, cũng không cần quá để ý làm gì, Thái quân chỉ cần thường xuyên thư giãn gân cốt một chút, bệnh trạng cũng sẽ tự thuyên giảm!

Thái quân cười nói:
- Đó chẳng phải quá đơn giản rồi sao, mỗi ngày ta múa trăm trượng là được rồi.

Lan Đình vội nói:
- Múa trượng nó hơi quá mãnh liệt, đối với thân thể không tốt lắm. Thái quân nên làm một số động tác nhẹ nhàng thong thả thôi!

- Vậy... lão thân múa chậm một chút không phải được rồi sao.

Mọi người nhất thời bị Thái quân làm cho nhịn không được mà bật cười lên, Vô Song nói:
- Thượng Quan tỷ tỷ không cần bốc thuốc sao?

Lan Đình nói:
- Uống thuốc cũng không có tác dụng gì mấy, chỗ này ta có một phương thuốc, dùng củ từ, hạt ý dĩ, hạt súng để nấu cháo, Thái quân dùng để ăn thường xuyên, có thể ích khí bổ huyết!

- Chỉ đơn giản như vậy thôi à?

Lan Đình nói:
- Củ từ khí âm lưỡng bổ, ích thận khí, kiện tỳ vị, hạt ý dĩ kiện tỳ khứ thấp, hạt súng chỉ khát ích thận, đều đối với Thái quân rất có ích lợi!

Thái quân cười ha ha nói:
- Việc của lão thân phải khiến cho Y Tử hao tâm tổn trí rồi, Y Tử và Sở công tử cứ ở Đường môn chơi thêm mấy ngày, để cho Vô Song, Chuyết nhi mang hai vị chu du Thục trung một phen!

- Hay quá! Từ lâu muội đã muốn mang Thượng Quan tỷ tỷ đi du ngoạn khắp nơi rồi, để cho Thượng Quan tỷ tỷ thưởng thức phong cảnh Thục trung chúng ta của một chút!
Vô Song vỗ tay nói.

Vì vậy mấy ngày sau đó, Vô Song và Đường Chuyết liền cùng với Sở Phong, Lan Đình khắp nơi du ngoạn, Vô Song tất nhiên là kéo lấy cánh tay Lan Đình đi ở phía trước, hình bóng không rời, nhỏ giọng nói, lớn tiếng cười, mà Sở Phong và Đường Chuyết cũng vui vẻ theo ở phía sau cũng nói chuyện trời đất, trời cao biển rộng, khi hăng hái còn thong thả luận bàn về đạo kiếm thuật một hồi.

Đến một ngày, thật là hiếm thấy khi Sở Phong đã dậy từ sáng sớm, thấy trời vẫn còn đang tờ mờ sáng, hắn vốn còn muốn ngủ thêm nhưng chợp mắt không được, bèn đi ra khỏi phòng, dạo bước tới Phi Tử viên, lơ đãng bước tới phía trước thạch đình, đã thấy một thân ảnh thanh nhã như tiên đang lẳng lặng đứng ở đó, lẳng lặng nhìn thạch đình, chính là Lan Đình.

Giờ đây trên thạch trụ bằng bạch ngọc hai bên thạch đình đã khắc lên hai câu đối của nàng và Sở Phong viết: phong y điểu ngữ lưu nhân túy, điệp luyến hoa hương đãi tiên lâm; Mặt trên tấm biển cũng khắc lên ba chữ "Điệp Luyến đình", hiện tại Lan Đình đang nhìn câu đối của Sở Phong đề "Điệp luyến hoa hương đãi tiên lâm" đến xuất thần.

Sở Phong đi tới bên người nàng, nói:
- Y Tử cô nương sớm như vậy?

Lan Đình nói:
- Ta đã quen dậy sớm rồi. Sao công tử cũng tới nơi này?

Sở Phong cười nói:
- Mới sáng sớm ta đã thức dậy, nhưng không biết sao lại đi đến nơi này, chắc là bởi vì có phương tung của Y Tử cô nương ở đây rồi!

- Công tử lại nói đùa!

- Ta cũng không có nói giỡn, cô xem, ngay cả răng ta còn chưa có đánh nữa nè!
Sở Phong há miệng, nhe hai hàm răng ra.

Lan Đình không khỏi bật cười, Sở Phong lại nói:
- Mấy ngày trước lúc nào tỉnh dậy cũng phải chờ tiếng gõ cửa của Y Tử cô nương, hôm nay không thấy, thật là có chút không được tự nhiên.

Lan Đình cười nói:
- Công tử thật đúng là chậm chạp quá thể!

Sở Phong hỏi:
- Sao Y Tử cô nương cứ nhìn câu đối của tại hạ đề thế, chẳng lẽ có cái gì không ổn sao?

Lan Đình nói:
- Không phải, ta chỉ nghĩ đến...câu đối của công tử có ám chỉ điều gì hay không thôi?
Ánh mắt nàng không hẹn mà rơi vào trên chữ "Tiên".

Sở Phong lặng lẽ không nói, trên thực tế, khi một khắc hắn viết đến chữ "Tiên" thì trong đầu hắn rõ rệt hiện lên thân ảnh của Ngụy Đích, một thân bạch y như tuyết, băng thanh ngọc khiết, còn có hình ảnh đầu đội dù giấy đi trong cơn mưa phùn. Nghĩ đến Ngụy Đích, Sở Phong tự nhiên lại nghĩ tới Thiên Ma Nữ, khuôn mặt tuyệt mỹ, thân ảnh thanh lãnh, còn có một mái tóc đen nhánh thật dài!

Lan Đình thấy Sở Phong lặng lẽ không nói, mới ngẩng đầu nhìn ba chữ "Điệp Luyến đình" trên tấm biển, nói:
- Khi ngươi viết cái tên đình này, hình như...hơi ngập ngừng?

Sở Phong cũng ngẩng đầu nhìn tấm biển, nói:
- Kỳ thực lúc đầu ta muốn viết là...'Phong luyến đình' ...

- Vậy vì sao phải sửa?

Sở Phong cười nói:
- Có thể 'Điệp Luyến đình' nó càng hay hơn... Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

- Ngươi cho là như vậy sao?

Sở Phong không nói gì, Lan Đình cũng không lên tiếng, hai người sóng vai đứng ở đó, nhưng tâm trạng đều có chút trầm nén.

Chợt Lan Đình mở miệng nói:
- Ta ở lại Đường môn cũng đã nhiều ngày rồi, có lẽ cũng đến lúc phải đi thôi.

Sở Phong ngẩn người:
- Cô không dự định đợi đến lúc vải kết quả mới đi sao?

Lan Đình mỉm cười, không lên tiếng.

- Vậy... cô dự định khi nào thì lên đường?

- Sáng sớm Ngày mai!

- Nhanh như vậy sao?
Sở Phong hơi ngạc nhiên.

Lan Đình im lặng, Sở Phong nói quanh co:
- Ta...ta cũng không thể lên đường cùng với cô nữa...

Lan Đình cười dịu dàng, rồi nói:
- Có thể được Sở công tử xách đỡ hòm thuốc giúp ta, cầu còn không được!
Sở Phong nhất thời lòng dạ thư sướng, trên mặt bất giác lộ ra dáng cười.

Lúc này có một thân ảnh vội vàng chạy đến, là Vô Song, nàng vừa thấy hai người, lập tức nói:
- Thượng Quan tỷ tỷ, Sở đại ca, nhanh đến phòng khách!

Hai người thấy thần sắc của nàng khác thường nên liền đi theo nàng tới phòng khách. Chỉ thấy bên ngoài phòng khách đã đứng đầy đệ tử Đường môn, trong đại sảnh cũng đứng đầy người, Thái quân, Đường Ngạo, Đường Chuyết còn có các thúc bá trưởng bối của Đường môn cũng đang trong phòng khách.

Trên mặt đất đặt hai cổ thi thể, nhìn trang phục hiển nhiên là đệ tử Đường môn, mấy người Thái quân đang vây quanh xem xét hai thi thể.

Vô Song kéo Lan Đình đi vào phòng khách, mọi người thấy Lan Đình đi vào liền tránh ra, Vô Song nói:
- Thượng Quan tỷ tỷ, tỷ mau nhìn xem hai người này chết như thế nào?

Lan Đình cúi người kiểm tra, hai người này rõ ràng chết đã lâu ngày, nhưng mắt còn mở to, trên mặt vẫn lưu lại một nụ cười rất hớn hở, hình như một khắc sắp chết còn đang vui cười, căn bản không biết bản thân mình sẽ bị chết, nhưng mà dáng cười này có phần quỷ dị. Khắp người không có bất luận vết thương nào, tử pháp của hai người giống nhau như đúc.

Lan Đình tỉ mỉ xem xét đồng tử của hai người, kiểm tra một lúc rồi mới đứng lên.

Vô Song vội hỏi:
- Thế nào, có phải là bị trúng độc không?

Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Có phải trúng độc hay không mà ngay cả Đường môn các người cũng không nhìn ra sao?

Vô Song trừng mắt:
- Thì không nhìn ra cho nên mới vội vã mời Thượng Quan tỷ tỷ tới kiểm tra chứ sao! Thượng Quan tỷ tỷ, họ có phải là chết vì trúng độc không?

Những người khác cũng nhìn qua Lan Đình, Lan Đình nói:
- Bọn họ không có trúng độc, vả lại lục phủ ngũ tạng đều vẹn toàn, không có bị nội thương!

- Hả? Vậy họ vì sao mà chết?

- Họ chết là vì tâm tạng thốt kiệt!

- Tâm tạng thốt kiệt?

Lan Đình nói tiếp:
- Đồng tử trong mắt hai người mang theo vẻ mê say, giống như là gặp phải ảo cảnh gì đó, một cảnh tượng khiến cho họ vô cùng vui sướng, hơn nữa là bị đột tử chết trong ảo cảnh, cho nên trên mặt họ vẫn còn mang theo dáng cười.

Sở Phong nói:
- Ý của cô là một khắc trước khi họ chết, họ còn không biết bản thân đã chết rồi sao?

Lan Đình gật đầu, mọi người nhất thời hoảng sợ, chết đã đến nơi nhưng vẫn còn hồn nhiên chưa phát giác ra, vả lại đến lúc chết còn mang theo ý cười, rốt cuộc là bọn họ thấy được ảo giác gì, thủ pháp giết người này cũng quá quỷ dị đi thôi.

Những đệ tử Đường môn bên ngoài phòng nghe được không khỏi châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, nhao nhao suy đoán xem hai người này là vì sao mà chết.

Thái quân biến sắc nói:
- Lập tức đem hai cổ thi thể đi thiêu!

Đường Ngạo ngạc nhiên nói:
- Thái quân, thiêu thi thể chẳng lẽ không phải đã chặt đứt đầu mối rồi sao?
Một vài trưởng bối Đường môn khác cũng cảm thấy nghi hoặc.

Thái quân trụ mạnh Ô Mộc trượng một cái, nói:
- Khiêng đi thiêu!

Đường Ngạo không dám nhiều lời, đang muốn gọi hai tên đệ tử đi vào khiêng thi thể đi thì chợt có người vội vàng đi vào phòng khách, nói:
- Thái quân, Cô Tô Mộ Dung công tử cầu kiến!

Thái quân thoáng sửng sốt rồi nói:
- Mau mời!