Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 271: Thiết Tí Cuồng Thủ






Tại một sơn động ở Trượng Nhân phong trên núi Thanh Thành, một thân ảnh lướt ra ngoài, hai mắt tỏa ra tinh quang bốn phía, vẻ mặt kiêu căng, là Thanh Bình Quân, y giơ lên tay phải, ngón cái chậm rãi cụp vào lòng bàn tay, bàn tay bỗng nổi lên một tầng thanh quang, tiếp theo chém một nhát về bên cạnh, "Bá!" một khối nham thạch vậy mà thoáng cái bị chưởng phong của y chém làm đôi!

Xem ra tay phải của y không chỉ không bị phế bỏ, hơn nữa công lực đã lại càng tiến thêm một tầng

- Ha ha ha ha! Thiên Ma Nữ! Ta sẽ nhớ kỹ mái tóc đó của ngươi!
Nói rồi bàn tay vạch một cái, "Cheng" xuất ra một đạo thanh phong chém lên tảng đá, lưu lại một vết cắt thật sâu.

Hắn cười đến điên cuồng, tiếng cười bỗng khựng lại rồi chậm rãi xoay người đối mặt với sơn động, hơi khom người nói:
- Đa tạ sư trượng xuất thủ thi cứu!

- Bình Quân, ngươi hãy tự mà lo lấy thân!

- Đệ tử biết! Sư trượng, đệ tử ở trong động đã nhiều ngày, cha nhất định sẽ rất lo lắng, đệ tử đi thỉnh an cha trước đây!

Thanh Bình Quân thân hình lóe lên rồi rời khỏi sơn động, mà từ sơn động khẽ truyền ra một tiếng thở dài.

Thanh Bình Quân cũng không có đi Thượng Thanh Cung tìm phụ thân y mà trực tiếp hạ sơn, đi thẳng tới một sơn cốc, trong sơn cốc có một căn nhà, có một đôi phu phụ tiều phu đang ở đó.

Thanh Bình Quân trực tiếp đi vào trong nhà, vợ của tiều phu là một phụ nhân trung niên, đang nấu cơm thì chợt thấy một vị công tử ăn mặc gọn gàng, thần thái kiêu ngạo đi vào, ngẩn người hỏi:
- Công tử, ngươi...

Gian nhà bài biện vô cùng đơn sơ, ở giữa có một cái bàn cũ, Thanh Bình Quân chậm rãi ngồi ở bên cạnh bàn, nói :
- Hắn đi lấy củi rồi hả?

Phụ nhân ngẩn ra, nói :
- Chồng nhà ta sáng nay đã lên núi lấy củi chưa về, công tử...

- Không sao, ta đợi hắn!

Lúc này, một đứa bé khoảng 8, 9 tuổi đi ra, vừa thấy Thanh Bình Quân nó hơi kinh ngạc, Thanh Bình Quân nhìn đứa bé, khẽ lộ ra dáng cười nói:
- Cậu nhỏ, cậu tên gì?

Y mặc dù mặt đầy nét cười, giọng điệu cũng rất dịu dàng, nhưng xúc giác trời sinh lập tức khiến cho đứa bé kia cảm thấy một tia sợ hãi, kinh hoảng trốn ở phía sau phụ nhân.

Thanh Bình Quân thấy đứa bé lại sợ mình thì có phần mất hứng, trên mặt thu lại dáng cười, phất ống tay áo một cái, cuốn lấy một thanh đao bổ củi ở bên tường từ từ xem xét.

Phụ nhân sợ quá liền ôm lấy đứa con, hoảng hốt bất an nhìn Thanh Bình Quân, đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, tiếp theo là một thanh âm ồm ồm:
- Nương tử! Ta đã trở về!

- Thiết đại ca!
Phụ nhân kinh hỉ đáp lại một câu.

Một tiều phu xuất hiện ở ngoài cửa, đội nón tre, sau lưng là hai bó củi to.

"Bịch bịch" Hắn thả hai bó củi xuống cạnh cửa, nói:
- Nương tử, cơm nấu xong chưa?

Vừa nói vừa đi vào nhà, vừa vào cửa lập tức thấy Thanh Bình Quân thì liền khựng người lại, ngạc nhiên nói :
- Là... là Thanh công tử sao?
Hắn nhiều năm đốn củi ở gần núi Thanh Thành, tất nhiên là nhận ra vị này là đại công tử phái Thanh Thành.

Thanh Bình Quân vẫn đang ngồi xem thanh đao kia, y chậm rãi ngẩng đầu lên, ngay tại sát na y ngẩng đầu, thanh đao bửa củi trong tay đột nhiên phi ra đâm thẳng tới ngực tiều phu. Oa! Lần này thực sự là đột nhiên, tiều phu căn bản không cách nào né tránh, buộc lòng giơ tay phải lên ngăn cản, "Keng" thanh đao chém vào trên cánh tay hắn, vậy mà lại tóe ra mấy đốm lửa nhỏ.

Phụ nhân và đứa bé cả kinh "A!" la lên một tiếng, hoảng sợ nhắm hai mắt lại.

"Leng keng!" Thanh đao bị chấn rơi xuống một bên, lưỡi đao thô dày đã thiếu mất một mảnh, mà cánh tay tiều phu lại vẹn toàn không tổn hao gì. Phụ nhân mở mắt kinh ngạc nhìn tiều phu, hiển nhiên không thể tin được!

Thanh Bình Quân chậm rãi đứng lên, nhìn tiều phu nói:
- Quả nhiên không hổ là Thiết Tí Cuồng Thủ, danh bất hư truyền!

Tiều phu người rung lên, không nói gì.

- Hai cánh tay của Thiết Tí Cuồng Thủ cứng như tinh cương, đao thương bất nhập, hơn mười năm trước đã làm cho người nghe tin đã sợ mất mật, không ít hảo thủ giang hồ cũng đều bị thiết tí của các hạ đập thành thịt vụn, không ngờ được lại ẩn thân tại núi Thanh Thành làm một tiều phu.

Tiều phu chậm rãi tháo nón tre xuống, lộ ra một khuôn mặt đen như sắt:
- Ta đã thoái ẩn giang hồ hơn mười năm, Thanh công tử vì sao phải tìm tới tận cửa?

Thanh Bình Quân từ từ giơ bàn tay lên, nói: "Không có gì, ta chỉ muốn vì những hảo thủ giang hồ đã chết đi đòi lại một công đạo, thuận tiện thử xem thiết tí của các hạ có thể đỡ được Thanh Phong Chưởng Kiếm của ta hay không thôi!"

Tiều phu mặt hơi biến sắc, nói :
- Thanh công tử, ân oán giang hồ, sinh tử mỗi người đều do thiên mệnh an bài, sao có thể nói là lấy lại công đạo? Ta quy ẩn tại núi Thanh Thành đã hơn mười năm, chỉ muốn làm một gã tiều phu, tự hỏi chưa bao giờ đắc tội qua với quý phái, vì sao Thanh công tử...

Thanh Bình Quân không có trả lời, nhưng trên bàn tay dựng đứng đã nổi lên một tầng thanh quang, tiều phu lại biến sắc, nói:
- Thanh công tử, có thể để cho vợ con ta rời khỏi đây trước được không?

- Họ không cần rời khỏi đây vì ta sẽ không làm thương tổn họ, ta chỉ muốn thử xem thiết tí của các hạ đến tột cùng cứng đến bao nhiêu thôi!

Thanh Bình Quân chậm rãi đi qua bên người tiều phu, đi ra ngoài nhà rồi dừng lại, cũng không nhìn bên này đến một cái.

Tiều phu nói với phụ nhân:
- Nương tử không được ra khỏi nhà, hãy coi chừng thiết nhi!

- Cha!
Đứa bé gọi một tiếng, tiều phu nhìn nó một cái rồi chậm rãi khép cửa lại, đi tới đối diện với Thanh Bình Quân, nói:
- Từ lâu đã nghe Thanh Phong Chưởng Kiếm của phái Thanh Thành không gì không phá nổi, hôm nay Thiết Tí Cuồng Thủ ta sẽ lĩnh giáo một phen!

- Ngươi rất nhanh sẽ nhìn thấy, ra tay đi!

Tay phải tiều phu nắm lấy vạt áo trước ngực xé phăng ra phía ngoài, "Xoạt" xé đi bộ y sam liền lộ ra một thân da thịt đen như sắt, nhất là hai cánh tay đen quả thực như tinh cương đúc thành.

- Hảo một đôi thiết tí!
Thanh Bình Quân thản nhiên nói một câu

Tiều phu không nói gì, một quyền đập thẳng ngực Thanh Bình Quân. Hắn được xưng là Thiết Tí Cuồng Thủ thì công phu hai tay tất nhiên là rất cao, một quyền này quả thực có thế như khai sơn liệt địa. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Thanh Bình Quân cũng không ngạnh tiếp, hơi nghiêng người, thiết quyền liền sạt qua ngực, tiều phu không thu thiết quyền sau đó quét ngang một cái, như thiết côn quét tới ngực Thanh Bình Quân, Thanh Bình Quân thân hình lóe lên, thiết quyền liền quét lên một gốc cây đại thụ ở bên cạnh, "Ầm!" cả thân cây bị gãy ngang, quả nhiên là lực cánh tay kinh người. Tiều phu tiến lên, hai cánh tay đồng thời đan xen quét về phía Thanh Bình Quân, Thanh Bình Quân nghiêng người vụt đi, xuyên qua giữa hai thiết tí. Tiều phu lại tiến lên, hai thiết tí múa lên như chong chóng, những nơi đi qua cát đá bắn lên tung tóe. Thanh Bình Quân chỉ không ngừng né tránh, hai thiết tí của tiều phu căn bản chạm không tới được quần áo của y, tiều phu đột nhiên hét lớn một tiếng, hai thiết tí chợt nổi lên một tầng hắc quang, càng thêm cứng rắn như sắt, thân hình xoay chuyển liên tục, hai thiết tí như hai thiết côn to chắc quét thẳng tới Thanh Bình Quân.

Hai mắt Thanh Bình Quân hiện lên một tia cười nhạt, y chính là chờ giờ khắc này. Y đột nhiên vội vàng thối lui hai bước, hữu chưởng vạch ra một đạo chưởng phong, tiều phu nghiêng người thoát được, thiết tí tiếp tục quét về phía Thanh Bình Quân, Thanh Bình Quân lại vạch ra một đạo chưởng phong quét tới, tiều phu lại nghiêng người tránh đi, "Xoát xoát!" Thanh Bình Quân bỗng chốc vạch ra hai đạo chưởng phong quét ngang tới, tiều phu nhảy lên, hai đạo chưởng phong quét qua dưới chân hắn, hắn mới vừa hạ xuống đất, mấy đạo chưởng phong của Thanh Bình Quân đã liên tiếp cắt tới, tiều phu buộc lòng giơ song chưởng về phía trước ngăn cản, "Boong boong boong boong!" vài tiếng, đôi thiết tí như sắt thép vậy mà bị chém ra mấy vết máu, tơ máu văng khắp nơi.

Tiều phu đang muốn lui lại thì Thanh Bình Quân đã lăng không bay lên, hữu chưởng lóe ra thanh phong sắc bén chém thẳng xuống, tiều phu hét lớn một tiếng, thiết tí lượn lờ tầng tầng hắc quang giơ lên ngăn cản!

"Ca!"

Cánh tay phải của tiều phu vậy mà đã bị Thanh Bình Quân chém đứt!

- Thiết đại ca!

- Cha!

Phụ nhân và đứa bé từ trong nhà lao ra ngoài, thoáng cái nhào vào người tiều phu.

Thanh Bình Quân chậm rãi giơ bàn tay lên, lạnh lùng nhìn tiều phu, tiều phu dùng cánh tay trái còn lại ôm chặt lấy vợ và con, mồ hôi hột như hạt đậu chảy ra từ trên trán, nới cánh tay phải bị đứt không ngừng chảy ra máu tươi, đau nhức là tất nhiên, nhưng hắn không có rên nửa tiếng, chỉ nhìn Thanh Bình Quân.

- Ngươi không dự định xin ta tha cho ngươi một con đường sống sao?
Bàn tay phải của Thanh Bình Quân lóe lên từng đợt thanh quang, thản nhiên hỏi.

Ánh mắt tiều phu đảo qua phụ nhân và đứa bé, đột nhiên quỳ xuống đất, một tay chống đất, cố nhẫn nhịn nói:
- Xin Thanh công tử buông tha cho tiểu nhân, tiểu nhân vô cùng cảm kích!

- Ha ha ha ha! Nghe đồn hơn mười năm trước Thiết Tí Cuồng Thủ chính là một người rắn rỏi kiên cường, thì ra cũng chỉ như vậy! Ha ha ha ha!
Thanh Bình Quân thu tay về, cười lớn tiếng rồi xoay người rời khỏi.

- Thiết đại ca!

- Cha!

Phụ nhân và đứa bé đã rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng.

Tiều phu đứng lên, gắng gượng cười nói:
- Nương tử, Thiết nhi, ta không sao! Mau khẩn trương thu dọn đồ đạc, chúng ta phải rời khỏi nơi này!

Thanh Bình Quân trở lên núi, trực tiếp đi tới Thượng Thanh Cung, phụ thân hắn Thanh Nam Thiên đang ở bên trong.

- Cha!
Thanh Bình Quân gọi một tiếng.

Thanh Nam Thiên cả người rung lên, xoay người lại, kinh hỉ nói:
- Bình quân, con không có việc gì chứ?

Thanh Bình Quân đắc ý vung tay phải, nói:
- Cha! Con không có việc gì, hơn nữa Thanh Phong Chưởng Kiếm lại tiến thêm một tầng, vừa rồi con đã một chưởng chém xuống cánh tay phải của Thiết Tí Cuồng Thủ!

Thanh Nam Thiên ngẩn ra, nói:
- Vì sao con phải chém cánh tay của hắn xuống?

- Hơn mười năm trước hắn giết người vô số, con chẳng qua là vì võ lâm trừ khử đi một mối hại thôi!

- Nhưng mà hắn đã ẩn thân dưới chân núi, hơn mười năm chưa hỏi tới chuyện của giang hồ...

- Suy cho cùng hắn đã từng làm nhiều việc ác, con chẳng qua là đòi một công đạo cho những người đã chết!

Thanh Nam Thiên không lên tiếng.

- Cha, làm sao vậy?

Thanh Nam Thiên nói :
- Thiên Cơ Phong lại cảnh báo lần nữa!

- Hả? Nó nói gì?

- Tam tinh hiện thục, âm dương tích huyết!

Thanh Nam Thiên lắc đầu, nói :
- Nghe nói Thanh Hư đạo trưởng và Hoằng Trúc phương trượng cũng đã mang theo đệ tử chuẩn bị nhập Thục!

Thanh Bình Quân nói :
- Bọn họ nhập Thục, chỉ sợ là đã biết chút nội tình rồi?

Thanh Nam Thiên không lên tiếng.

- Cha, hay là cho con xuống núi một chút, thăm dò xem thế nào?

Thanh Nam Thiên gật đầu nói:
- Cũng được! Tuy nhiên nếu con gặp phải đệ tử Nga Mi thì chớ có mà ngạo mạn, Nga Mi không giống như Hoa Sơn!

- Cha! Con tự có chừng mực!