Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 268: Phục sinh




Lan Đình thấy quần áo Sở Phong rách nát, máu vương khắp người, nhất là trên ngực có một vệt máu dài trông rất đáng sợ, bèn nói:
- Công tử không sao chứ?

Sở Phong nhìn xuống người mình, nói:
- Chỉ là vết thương ngoài da, không có vấn đề gì! Nhưng mà ngực ta... sạo lại có nhiều vết cào cấu như vậy?

- Chính công tử cào đấy!

Sở Phong ngẩn ra:
- Ta tự cào mình?

- Công tử còn suýt chút nữa đã móc tim mình ra!

- Ta suýt chút nữa đã móc tim mình ra?
Sở Phong lại càng hoảng sợ.

- Công tử không biết gì sao?
Lan Đình cảm thấy kỳ lạ.

Sở Phong nói:
- Ta chỉ biết là tim đột nhiên phát đau, cơn đau này vô cùng thống khổ, sau đó lúc mở mắt ra đã thấy cô nương kêu 'A' một tiếng rồi ngất trên người ta!

Mặt Lan Đình lại đỏ lên, nói:
- Ngươi đột nhiên mở mắt ra, ta còn tưởng rằng ngươi... cho rằng ngươi

- Cho rằng ta làm sao?

- Cho rằng ngươi... biến thành cương thi!

- Sao cơ! Biến thành cương thi?
Quả thật Sở Phong không chấp nhận được cái ý nghĩ này.
- Cô nương, cô đã từng gặp qua cương thi nào đẹp trai như thế này chưa?

Lan Đình nói:
- Ngươi nằm đấy cứng đờ như khúc gỗ, tự nhiên lại bất chợt mở mắt ra, còn không doạ người ta vỡ mật sao!

Sở Phong nhún vai, nói:
- Nói như vậy quả thực là ta sai, hồn bay về cũng không báo cho cô trước một tiếng, làm hại cô hôn mê tới ba lần!

Lan Đình tức giận liếc hắn, nói:
- Đột nhiên ngươi tỉnh lại, còn muốn giả thần giả quỷ dọa người ta, ta không bị ngươi doạ chết đã là may mắn lắm rồi!

Sở Phong cười nói:
- Sớm biết cô nương nhát gan như vậy thì ta giả thành Diêm Vương gia, cho cô ngất đến ba ngày ba đêm!

Lan Đình cười nói:
- Diêm Vương gia cũng không đáng sợ như ngươi vừa rồi!

Sở Phong nói:
- Làm sao cô biết, cô còn chưa có gặp qua mà, còn ta đã thấy ba lần bốn lượt rồi, mới vừa rồi lại thấy thêm lần nữa!

Lan Đình nói:
- Đều là do chén thuốc của ta, khiến cỗ khí trong cơ thể ngươi phản phệ vào tim, cho nên ngực ngươi mới đột nhiên đau đớn như thế, đến nỗi...

Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Là do thuốc của cô nương?

Lan Đình gật đầu rồi đem tình hình lúc đó nói ra, Sở Phong kinh ngạc nói:
- Lúc đó ta đáng sợ như vậy thật à?

- Cực kỳ đáng sợ, ngay cả bốn trưởng lão kia cũng không dám tới gần ngươi!

Sở Phong ngơ ngác nhìn Lan Đình, cảm thấy không thể tin được, Lan Đình hổ thẹn nói:
- Nếu không phải ta cứ khăng khăng muốn ngươi uống chén thuốc đó...

Sở Phong vội vàng nói:
- Cô nương, nếu không có chén thuốc đó của cô thì ta sớm đã bị tứ đại trưởng lão đánh cho thân thể chia lìa rồi, suy cho cùng thì chính cô nương đã cứu ta một mạng đó!

- Thế nhưng...

- Thế nhưng ta còn giả thần giả quỷ hù dọa cô nương phải không, ta thấy vô cùng áy náy!

Lan Đình mỉm cười, nói sang chuyện khác:
- Công tử không có việc gì là tốt rồi, để ta giúp công tử đắp thuốc băng bó vết thương đi!

Sở Phong vội vàng nói:
- Cô nương vừa mới bị ta hù dọa làm ngất đến ba lần, hay là trước tiên cứ nghỉ ngơi một đêm cho khoẻ đi đã!

Lan Đình đứng lên cười nói:
- Ta bị ngươi dọa ba lần còn có thể ngủ được sao? Ngươi không nên cử động, trước tiên ta đi lấy nước để ngươi rửa vết thương cho sạch!

Sở Phong vội vàng nói:
- Cần gì phải phiền phức như vậy, chúng ta cứ ra giếng rửa cũng được.

Lan Đình gật đầu, với tay cầm theo hòm thuốc, Sở Phong vội đưa tay cầm lấy hòm thuốc, cười nói:
- Việc nặng nhọc thế này cứ để tại hạ làm cho!

Hai người nương theo ánh trăng đi tới bên cạnh giếng nước và múc lên một thùng nước, Lan Đình lấy ra một chiếc khăn tay, bắt đầu tẩy rửa vết thương cho Sở Phong. Sau khi xóa đi vết máu, vết cào trước ngực Sở Phong càng thêm đáng sợ, Lan Đình cũng không đành lòng nhìn.

Sở Phong nhìn ánh trăng trên bầu trời, cười nói:
- Không ngờ ta 'chết' mà cũng chỉ 'chết' có nửa ngày...

Lan Đình nói:
- Sở công tử đã 'chết' ba ngày rồi!

- Gì cơ!
Sở Phong giật mình nói:
- Ta... ta 'chết' đã ba ngày?

Lan Đình gật đầu.

- Ý cô là ta đã 'ngủ' cùng đống thi thể kia đến ba ngày?

Lan Đình lại gật đầu.

Sở Phong nghe xong lông tóc dựng đứng, da đầu tê dại, nuốt nước bọt nói:
- Cô nương đang doạ ta có phải không?

Lan Đình lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa, ta đã từng thấy có người chết nửa ngày vẫn có thể sống lại, nhưng không giống như công tử 'chết' đến ba ngày mà còn có thể tỉnh dậy được, thì quả thực mới thấy lần đầu.

Lan Đình bắt đầu bôi dược cao cho Sở Phong, ngón tay ngọc mềm mại bôi từng chút thuốc một trên người hắn, Sở Phong cảm thấy thoải mái không nói nên lời, nhất là loại dược cao này khi bôi ở trên người làm cho hắn thấy mát lạnh, có cảm giác vui sướng dễ chịu, so với Bách Nhật Truy Ngân Tán quả thật khác nhau một trời một vực, không nhịn được khen:
- Dược cao này của cô nương thực sự là thần dược, không biết mất bao nhiêu ngày thì có thể làm lành những vết thương này?

Lan Đình nói:
- Không tới mười ngày sẽ lành lặn như lúc ban đầu!

Sở Phong sửng sốt, nói:
- Lâu vậy cơ à?

Lan Đình ngẩn ra, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy có người nói dược cao của nàng có tác dụng chậm, lại nghe Sở Phong nói:
- Có người từng bôi cho ta một loại dược cao, không tới ba ngày toàn bộ vết thương đều biến mất!

- Bách Nhật Truy Ngân Tán?

- Đúng! Chính là Bách Nhật Truy Ngân Tán, cô nương cũng từng nghe qua rồi sao?

Lan Đình nói:
- Bách Nhật Truy Ngân Tán chính là bí dược độc môn của Tích Thủy Kiếm phái, với những vết thương ngoài da thì nó chính là thiên hạ đệ nhất kỳ dược, đáng tiếc ta vẫn chưa được thấy!

Sở Phong nói:
- Cũng không có gì đặc biệt, lúc bôi lên vết thương thì rất đau nhức, còn không dễ chịu bằng dược cao của cô nương!

Lan Đình nói:
- Mặc dù có đau xót nhưng lại có tác dụng kỳ diệu, nghe nói chỉ cần là vết thương trong vòng một trăm ngày thì nó đều có thể chữa lành không còn dấu vết, quả thực so với dược cao của ta thì tốt hơn rất nhiều!

Sở Phong nói:
- Ta tình nguyện bôi dược cao này của cô nương!

Lan Đình bật cười nói:
- Xem ra công tử không chỉ sợ đắng mà còn sợ đau nữa!

Sở Phong nói:
- Cô không biết Bách Nhật Truy Ngân Tán kia khi bôi lên vết thương thì đau xót thế nào đâu, quả thực giống như bị xé da xẻ thịt vậy, nghĩ lại ta vẫn còn run cả người!
Quả thật hắn cũng vừa run lên một trận.

Lan Đình đột nhiên nói:
- Nghe nói Bách Nhật Truy Ngân Tán của Tích Thủy Kiếm phái không dùng cho người ngoài cơ mà?

- Thế sao? Nhưng ta đâu phải là người của Tích Thủy Kiếm phái?

- Là Trích Tiên Tử tự mình bôi dược cao cho ngươi có phải không?
Chợt Lan Đình hỏi một câu.

- Đúng vậy! Nếu không phải cô ấy tự mình bôi thuốc cho ta, thì thật sự ta không chịu nổi đau xót đâu!
Sở Phong nhớ tới lúc Ngụy Đích bôi thuốc cho mình, trên mặt không giấu được nụ cười ngọt ngào, nhưng ngay sau đó hai mắt lại ánh lên tia buồn bã. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Lan Đình nhìn mắt hắn im lặng không nói, cẩn thận băng bó vết thương cho Sở Phong, sau đó nói:
- Được rồi, công tử, chúng ta trở về đi.

Hai người rời khỏi giếng nước, Sở Phong chợt thấy trên mặt đất có hơn mười vết kiếm lộn xộn rất sâu, kinh ngạc hỏi:
- Những vết kiếm này đều là do ta chém xuống lúc đó sao?

Lan Đình gật đầu, Sở Phong thấy rất khó tin, "Cheng!" rút trường kiếm ra, nói:
- Cô nương, hãy tránh ra xa một chút!
Lan Đình bước ra vài bước, Sở Phong lại nói:
- Xa hơn một chút nữa đi!
Lan Đình lại lùi thêm vài bước.
- Xa hơn nữa!
Lan Đình lại lùi thêm vài bước nữa.

- Hây!
Sở Phong hét lớn một tiếng, chém thật mạnh một kiếm xuống đất khiến bụi bay mù mịt, sau khi bụi bay đi hết để lộ trên mặt đất một vết kiếm rất sâu, thế nhưng vẫn không sâu bằng những vết kiếm kia.

Sở Phong chém liền mấy kiếm, hắn chắc chắn rằng mình không có cách nào chém được một vết kiếm nào sâu như vậy, tuy nhiên hắn cũng phát hiện nội lực của mình bỗng nhiên hùng hậu lên rất nhiều.

Lan Đình đi tới, nói:
- Công tử, chú ý vết thương!

Sở Phong thu hồi trường kiếm, tự giễu nói:
- Nghe nói 'đau' có thể khiến cho tiềm năng trong người phát huy hết, xem ra tiềm năng trong cơ thể ta là không thể đo đếm được, còn chờ khai quật, còn chờ khai quật!

Hai người quay lại gian nhà, Sở Phong nói:
- Cô nương nghỉ ngơi cho khoẻ đi!

Nói rồi đang muốn đi ra ngoài thì đột nhiên Lan Đình nói:
- Hay là công tử cứ nằm trên bàn nghỉ ngơi một đêm đis?

Sở Phong vội vàng nói:
- Tại hạ không dám làm tổn hại thanh danh của cô nương, cứ để ta trông ở bên ngoài thôi!
Hắn đi ra khỏi phòng, nhẹ tay đóng cửa phòng lại.

Sở Phong tựa ở cạnh cửa chợp mắt một hồi, nhưng không ngủ được, đương nhiên là hắn không ngủ được rồi, vì hắn vừa mới "ngủ" tới ba ngày ba đêm, tinh thần đang rất minh mẫn, làm sao có thể ngủ được? Hắn mở mắt ra, thấy trong gian nhà vẫn còn ánh đèn, bèn ghé mắt nhìn qua khe cửa.