Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 220: Sát sinh siêu độ




Ô Thứ quét mắt một cái thấy được Sở Phong, quát lạnh một tiếng, nói:
- Tặc tử! Lần này để xem còn ai tới cứu ngươi!
Nói xong hai tay biến trảo, trên dưới vạch ra mấy đạo trảo ảnh cào tới Sở Phong.

Sở Phong hai mắt lóe lên, rung động mũi kiếm, điểm thẳng tới một trảo ảnh trung tâm trong đó, Ô Thứ cả kinh, vội vàng thu trảo biến chiêu, từ hai bên vạch tới Sở Phong, Sở Phong lấy bất biến ứng vạn biến, chếch mũi kiếm, vẫn điểm tới trảo ảnh ở trung tâm! Ô Thứ kinh hãi vội vàng rút tay về, thực sự không rõ, võ công Sở Phong sao lại đột nhiên tăng mạnh thế, càng kỳ quái là ngay cả nội kình cũng đặc biệt hùng hậu, mũi kiếm phát ra kiếm khí nhè nhẹ đã xuyên phá trảo ảnh của nàng, đã đâm thẳng tới da thịt.

Nguyên lai võ công của Sở Phong mặc dù không bằng Thiên Ma Nữ, nhưng hắn ngộ tính cực cao, chỉ một lần nhìn lén được cách phá nhược điểm của chiêu thức Quỷ Ảnh trảo, Ô Thứ muốn đột nhập phạm vi chiêu kiếm của hắn cũng không phải chuyện dễ, huống hồ vừa rồi công lực của Sở Phong không biết tại sao đột tiến một tầng, nàng muốn chỉ trong một chiêu trảo giết Sở Phong, đã không phải chuyện dễ!

Ô Thứ đột nhiên vội vàng thối lui hai bước, mười ngón trên hai tay rung lên, đã dài ra vài tấc.
- Tặc tử, cho ngươi lại nếm thử tư vị của Mạn thiên trảo ảnh!

Trong tiếng quát song trảo của Ô Thứ đã hóa thành trảo ảnh đầy trời lơ lửng từ trên dưới hai bên trảo tới Sở Phong, vẫn mang theo tiếng xé gió lăng lệ vô bì như trước.

Sở Phong "Cheng" thu kiếm vào vỏ, song chưởng nhanh chóng xoay tròn tại trước ngực, lần nữa sử ra Hỗn nguyên Thái cực!

- Hừ! Không biết tự lượng sức mình!
Ô Thứ quát lạnh một tiếng, Mạn thiên trảo ảnh chụp thẳng tới! Song nàng đã tính toán sai, lần này Mạn thiên trảo ảnh của nàng một cái cũng không thể đột phá tiến vào, toàn bộ bị luồng xoáy kình giữa hai tay Sở Phong xoáy nhập vào trong.

Ô Thứ quá sợ hãi, bởi vì nàng biết sau một khắc sẽ như thế nào, thân hình nàng đã cấp tốc lui gấp.

Hai mắt Sở Phong như toé lửa, hét lớn một tiếng:
- Cô cũng nên thử tư vị của Mạn thiên trảo ảnh đi! Nghịch chuyển Càn Khôn!

Trong tiếng quát hai tay dẫn về phía trước, cổ Thái cực chân khí kia rời tay xuất ra, chợt hóa thành trảo ảnh đầy trời chụp tới Ô Thứ. Ô Thứ mặc dù đã lui gấp, nhưng vẫn còn đang thoáng bị bao phủ dưới màn Mạn thiên trảo ảnh mà mình mới vừa phát ra, thân hình nàng vội xoay vòng, muốn xoay tách rời khỏi màn trảo ảnh này, có điều đã quá muộn, trảo phong lăng lệ đã cắt nát trường bào, chạm đến da thịt nàng, giữa lúc nàng kinh hô thất sắc, phía sau đột nhiên xuất hiện một bóng người vạm vỡ, phất tay áo một cái, tức thì phất màn trảo ảnh đầy trời không còn thấy bóng dáng tăm hơi!

- Tát Già Diệp!
Sở Phong thất kinh, "Cheng!" lại rút ra trường kiếm lần nữa!

Ô Thứ nhìn lại, chính là phật hộ Tát Già Diệp.

Tát Già Diệp nói:
- Công chúa, sao cô lại ở đây? Bốn vị pháp tướng không phải là đang bảo hộ công chúa sao?

Ô Thứ nói:
- Bốn vị pháp tướng đang chặn giết Thiên Ma Nữ. Pháp sư, ngươi mau giết tiểu tử này!

Sở Phong trong lòng cả kinh: vừa rồi hắn cố ý lớn tiếng quát to, chính là muốn để cho Thiên Ma Nữ nghe được, nhưng mãi không thấy Thiên Ma Nữ xuất hiện, thì ra là bị Tứ đại pháp tướng ngăn cản!

Hắn nghe Thiên Ma Nữ nói qua Tứ đại pháp tướng cực kỳ lợi hại nên không khỏi thầm lo lắng, nhưng mà hắn đã không rảnh để bận tâm đến, bởi vì ánh mắt Tát Già Diệp đã lướt tới.

Sở Phong ưỡn kiếm che trước người Lãnh Nguyệt và Ngụy Đích, nói:
- Pháp sư, đây là nơi thanh tịnh của phật môn, chắc ngươi sẽ không muốn mở sát giới ở đây chứ!

Bởi Sở Phong ngăn cản ở phía trước, Tát Già Diệp cũng không thấy dáng dấp của Lãnh Nguyệt và Ngụy Đích, cũng không lưu ý. Y cầm khế ấn trong tay, sắc mặt an hòa cùng trang nghiêm hướng tượng Phật khom người bái một lạy, sau đó nói với Ô Thứ:
- Ngã phật từ bi, công chúa hà tất cứ khăng khăng muốn giết người này!

Ô Thứ vội nói:
- Pháp sư, hắn đã ăn Ngọc Lung Điêu của ta.

Tát Già Diệp vẻ mặt ôn hoà nói:
- Vô lượng thọ phật! Hắn ăn Ngọc Lung Điêu của công chúa, sau này tất chịu quả báo! Công chúa hà tất phải chấp nhất!

Ô Thứ cả giận nói:
- Ta hiện tại muốn hắn chịu quả báo!
Nói xong giương song trảo lên lần nữa.

- Vô lượng thọ phật! Trước mặt bản tôn không được vọng động sát niệm, sát niệm vừa nổi, thập phương chấn động, công chúa phải thận trọng!
Tát Già Diệp nói rồi lại hướng tượng Phật hơi khom người bái một lạy.

Thì ra Tịnh Từ tự thờ cúng chính là Bì Lư Già Na Phật, cũng là Đại Nhật Như Lai, là bản tôn chí cao vô thượng của Mật tông, toàn bộ giới Phật cùng Bồ Tát của Mật tông đều có ngọn nguồn từ Đại Nhật Như Lai, chỉ huy toàn bộ giới phật cùng Bồ Tát, là gốc rễ của thế giới Mật tông, mà Tạng Mật vốn thuộc Mật tông, cho nên Tát Già Diệp thấy pho tượng Bì Lư Già Na Phật này, đương nhiên phải cung kính cúng bái. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Ô Thứ vừa vội lại đành chịu, muốn xuất thủ lần nữa nhưng bị vướng Tát Già Diệp ở bên cạnh.

Sở Phong thấy tên đại lạt ma này cũng không tính là xấu, thế là hơi cúi người nói:
- Pháp sư từ bi!

Nguy mất, hắn không cúi người thì không có chuyện gì, hắn vừa cúi người Tát Già Diệp lập tức thấy được Lãnh Nguyệt đang khoanh chân ngồi dưới đất truyền chân khí cho Ngụy Đích!

- Minh Phi!?
Hai mắt y lóe lên, sắc mặt an hòa cùng trang nghiêm thoáng chốc biến mất, thân hình đã lao tới Lãnh Nguyệt!

Sở Phong thất kinh, đảo qua trường kiếm quét ngang thắt lưng Tát Già Diệp, Tát Già Diệp phất tay áo trái một cái, phất đi trường kiếm, nhưng Sở Phong đã đá lên chân phải, từ dưới lên đá thẳng tới yết hầu Tát Già Diệp. Tay áo phải của Tát Già Diệp cũng phất một cái, tụ kình hùng hậu thoáng đè trở lại chân phải Sở Phong. Song Sở Phong đã mượn cổ tụ kình thu cước lại, trường kiếm vạch ra một đạo vòng cung, chém về phía sau lưng Tát Già Diệp.

Tát Già Diệp quay người lại, tay phải kết một khế ấn trước ngực, trong miệng tuyên một tiếng: "Vô lượng thọ phật!" chậm rãi đẩy ra, hóa thành một thủ ấn đè tới Sở Phong, rất chậm rất chậm, Sở Phong chỉ cảm thấy dường như toàn bộ cũng ngừng lại, cũng chỉ có một thủ ấn này đang chậm rãi ép tới phía mình, hắn muốn tránh ra nhưng phát giác căn bản không kịp, chỉ đành đem chân khí toàn thân dẫn lên thân kiếm. Thủ ấn kia không những chậm, hình như còn không mang theo một chút kình đạo, nhưng lại dễ dàng đẩy ra trường kiếm, tiếp tục chậm rãi ép tới Sở Phong, hơn nữa đang không ngừng mở rộng, khi ép tới trước người Sở Phong, đã to lớn giống như thân người. Sở Phong dựng thẳng tóc gáy, thủ ấn này nhìn như chậm, nhưng lại nhanh đến nỗi vô pháp tránh né, nhìn như không có sức mạnh, nhưng lại dễ dàng đẩy ra trường kiếm của mình, chính mình sợ rằng cũng phải bị đè thành thịt vụn.

Đúng lúc này, một thân ảnh chợt lướt vào, song chưởng tề xuất, "Oanh" một tiếng nổ vang, tiếp lấy một cái đại thủ ấn này. Sở Phong đang bị hoảng hồn đảo mắt nhìn qua, mừng rỡ nói:
- Tiêu dao đại ca, là huynh!?

Người đến chính là Tiêu Dao Tử, hai tay y thu ở sau lưng, hơi mỉm cười, hình như việc tiếp được đại thủ ấn của Tát Già Diệp chẳng qua là một bữa ăn sáng.

- Đại ca, sao huynh lại tới đây?

Trên mặt Tiêu Dao Tử chỉ khẽ mỉm cười, nhưng không có trả lời.

Ánh mắt Tát Già Diệp đảo qua Tiêu Dao Tử, hình như không quen biết, bèn nói:
- Võ lâm Trung Nguyên quả nhiên ngọa hổ tàng long, xin hỏi tôn tính thí chủ!

Tiêu Dao Tử vẫn chỉ khẽ mỉm cười như trước, nhìn Tát Già Diệp không lên tiếng, Sở Phong cảm thấy có phần kỳ quái, đột nhiên liếc mắt thoáng nhìn qua bàn tay Tiêu Dao Tử đang giấu trong ống tay áo đang không ngừng run rẩy, hắn thoáng chốc hiểu ra, Tiêu Dao Tử có lẽ đã bị thương. Hắn lập tức tiến lên trước một bước, có ý che ở phía trước Tiêu Dao Tử nói:
- Đại lạt ma, ngươi ngay cả Tiêu Dao đại ca của ta cũng không biết, còn không biết xấu hổ tới Trung Nguyên sinh sự ư!

- Ồ? Xin hỏi danh hào?

- Nói cho ngươi, huynh ấy là đại ca của ta, chính là đại danh đỉnh đỉnh, danh dương thiên hạ, tiêu dao giang hồ, du hí nhân gian đại hiệp Tiêu Dao Tử!

- Tiêu Dao Tử?
Tát Già Diệp quả thực chưa từng nghe qua danh hào Tiêu Dao Tử, có điều nếu có thể tiếp được đại thủ ấn của y mà vẫn bình yên vô sự, cũng tuyệt không phải nhân vật bình thường.

Lúc này Tiêu Dao Tử mở miệng, nói:
- Đại lạt ma, ngươi tại nơi thanh tịnh phật môn mà vọng khai sát giới, tương lai e rằng phải xuống địa ngục.

Sở Phong liếc mắt nhìn qua, ngón tay Tiêu Dao Tử vẫn còn đang khẽ run.

Tát Già Diệp nói:
- Sát sinh siêu độ, chính là ngã phật từ bi!

- Ha ha, ta suýt nữa đã quên, Tạng mật các ngươi là có thể tùy tiện sát sinh mà! Rất giống như cái gọi là "sát sở hành giới", không sát sinh trái lại phạm giới!

- Vô lượng thọ phật! Phàm là kẻ phạm tội chết, nên giết để siêu độ!

- Giết để siêu độ? Ha ha, rất tốt, rất tốt!
Tiêu Dao Tử liên tiếp nói vài câu rất tốt, Sở Phong biết y đang kéo dài thời gian để chờ chân khí trong cơ thể hồi phục, đang muốn mở miệng, Ô Thứ bên cạnh đã nhìn ra mánh khóe, vội la lên:
- Pháp sư, hắn đã bị thương, chỉ đang kéo dài thời gian!