Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 206: Mạc Bắc thuyết thư




Quả nhiên, Thiên Cơ lão nhân đang chống gậy trúc kéo theo Tiểu Thư lên tửu lâu, Sở Phong thực sự có chút ngoài ý muốn, không ngờ được bọn họ sẽ chạy đến nơi Mạc Bắc này để kể chuyện xem bói.

Tiểu Thư liếc mắt đảo qua đám người Sở Phong, ánh mắt xẹt qua Ngụy Đích, lại xẹt qua Thiên Ma Nữ, nhưng dừng một chút tại trên người Thiên Ma Nữ, mới thu hồi ánh mắt.

Thiên Cơ lão nhân ngồi xuống, Tiểu Thư bày ra tư thế dạo đầu, bắt đầu kể chuyện, nàng chắp tay mọi nơi, nói:
- Các vị khách quan đại gia, ta cùng gia gia vào Nam ra Bắc, ngày hôm nay đi ngang qua nơi này, nhưng lại gặp cảnh thiếu hụt lộ phí, cho nên sẽ bắt đầu chuẩn bị kể vài mẩu chuyện cho các vị đại gia, cũng chỉ là vài đề tài sau giờ giải lao, các vị đại gia cảm thấy xuôi tai, thì thưởng một đồng tiền, hoặc vỗ tay, chúng tôi cũng vô cùng cảm kích. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Mọi người vừa nghe tiểu cô nương này khéo mồm khéo miệng, cũng không khỏi dựng lên lỗ tai.

Tiểu Thư nói :
- Tiểu nữ tử xuất thân giang hồ, đối với việc giang hồ cũng có biết một biết hai, hôm nay sẽ kể cho mọi người một đại sự giang hồ phát sinh tại mấy ngày trước!

- Ồh, có gì nào?
Mọi người bắt đầu thấy hứng thú.

Tiểu Thư tiếp tục nói :
- Tại mấy tháng trước, đại quân Hung nô ở vực ngoại đã ngang nhiên xâm nhập Tây vực Đông Thổ ta, triều đình đã phái ra bốn mươi vạn đại quân tây chinh để đối kháng, tại khu vực Chuẩn Cách Nhĩ dưới chân núi Thiên Sơn đang giằng co lẫn nhau chưa xong!

Có thực khách nói :
- Tiểu cô nương, những việc này từ lâu chúng ta đã nghe nói rồi, huống hồ đây hình như là việc của triều đình, không phải là việc giang hồ mà?

Tiểu Thư không gấp vẫn thong thả nói:
- Vậy các vị có biết hay không, tại mấy ngày trước, đại hãn Mông Cổ Ô Mộc Tề đột nhiên triệu tập bốn bộ thiết kỵ, đã bất ngờ tập kích Ngọc Môn quan!

- Cái gì?
Có người kinh hô:
- Ngọc Môn quan là nơi đóng quân tích lương của đại quân tây chinh, Ngọc Môn quan một khi thất thủ, hơn mười vạn đại quân tây chinh há không phải là gặp nguy khốn?

Tiểu Thư nói :
- Không chỉ như vậy, sau khi bộ tộc Mông Cổ dự định là công chiếm Ngọc Môn quan, sẽ dùng toàn bộ bốn bộ Mông Cổ thiết kỵ, hợp lực cùng quân Hung nô nội ứng ngoại hợp, một trận tiêu diệt đại quân tây chinh, tiện đà tiến quân thần tốc, nhập chủ Trung Nguyên!

- A? Sớm nghe nói thiết kỵ của quân Mông Cổ đã không yên phận, không ngờ được lại hung hãn như vậy, dĩ nhiên muốn một trận nhập chủ Trung Nguyên!

- Có điều tính toán của bọn họ lại bị hai người trong giang hồ nghe được."

- Ai?

- Sở Phong và Thiên Ma Nữ?

- A? Bọn họ không phải là đã trở về Ma Thần tông rồi sao?
Có một thực khách hình như đối với việc giang hồ cũng có biết một biết hai mở miệng nói .

Tiểu Thư nói :
- Cũng không phải! Từ sau khi một trận đánh ở Nguyệt Nha tuyền, bọn họ cùng nhau đến thảo nguyên Mông Cổ!

Có người hỏi:
- Sở Phong, có phải là tên tiểu tử trên mặt có một vết sẹo đúng không?

Tiểu Thư nói :
- Hắn đâu chỉ có một vết sẹo, hắn còn đầu quả chanh, mắt chuột, mũi ếch, mi hình chữ bát, tai lá cọ... muốn xấu xí bao nhiêu thì có bấy nhiêu xấu xí.
Nói xong liếc mắt quét qua Sở Phong.

Thiên Cơ lão nhân nói chen vào:
- Không đúng không đúng, ngày hôm qua cháu còn nói trên mặt hắn mặc dù có một vết sẹo, song cũng coi như mi thanh mục tú, khí độ bất phàm, sao hôm nay lại khác rồi?

Tiểu Thư mặt đỏ lên, gắt giọng:
- Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay, không thể coi như nhau được!

Có người cười nói:
- Tướng mạo chắc sẽ không quá xấu xí như vậy chứ?

Tiểu Thư trừng mắt, nói :
- Đó là do ngươi không biết, tiểu tử này có chút tà môn, ngày hôm nay thì vẫn còn tốt, nói không chừng ngày mai đã sinh ra ba đầu sáu tay rồi!

Thiên Ma Nữ khóe miệng giật giật, hình như nhịn không được muốn cười lên, Sở Phong nhún nhún vai, nói :
- Không có biện pháp, trước đây ta từng đắc tội với cô ta, thực sự là đắc tội tiểu nhân mà.

Liễu Diệp sớm đã nhịn không được bật cười "khanh khách"

Tiểu Thư tiếp tục nói :
- Bọn họ biết được thiết kỵ quân Mông Cổ muốn tập kích Ngọc Môn quan, hết sức kinh ngạc, Thiên Ma Nữ lập tức đơn thân độc mã, ngày đêm liên tục chạy tới sơn khẩu Thanh Hải Nam mời Tịnh Hải tướng quân cấp tốc tiếp viện cho Ngọc Môn quan!

- A? Thiên Ma Nữ mười năm trước không phải là kẻ giết người như ngóe, lãnh huyết vô tình sao? Sao lại đại nghĩa như vậy?

Tiểu Thư nói :
- Việc mười năm trước ta cũng không giải thích, tuy nhiên lần này cô ấy thật là đơn thân độc mã xông vào đại quân Tịnh Hải để báo tin. Một mình xông thẳng vào mười vạn đại quân, cửu tử nhất sinh, khí khái biết bao! Nếu không phải là cô ấy liều chết báo tin, Ngọc Môn quan từ lâu đã bị thiết kỵ Mông Cổ san bằng, các ngươi bây giờ còn có thể an ổn như vậy tại đây nâng cốc nói chuyện vui vẻ hay sao!

Ngụy Đích giật mình nhìn Thiên Ma Nữ, Thiên Ma Nữ lại không có bất cứ vẻ mặt gì, phảng phất như những việc trong miệng của Tiểu Thư căn bản không có quan hệ gì với nàng .

Tiểu Thư lại nói:
- Thiên Ma Nữ mặc dù là đã báo tin cho Tịnh Hải tướng quân, song nếu không phải là nhờ tiểu tử Sở Phong kia, Ngọc Môn quan vẫn là không giữ được!

- Sao hả?

- Thiết kỵ Mông Cổ hành quân thần tốc, Tịnh Hải tướng quân mặc dù được tiếp báo, lập tức ngựa không dừng vó gấp rút tiếp viện cho Ngọc Môn quan, chẳng qua vẫn đuổi không kịp thiết kỵ Mông Cổ, mắt thấy thiết kỵ Mông Cổ sẽ đoạt trước một bước chạy tới cửa quan, lại đột nhiên bị một người ngăn cản!

- A? Ai có thể ngăn cản thiết kỵ Mông Cổ? Chẳng lẽ... chính là tên tiểu tử họ Sở kia?

- Đúng vậy!
Tiểu Thư liếc qua Sở Phong nói:
- Tiểu tử này thật to gan lớn mật, nào ngờ dám giả mệnh lệnh của Tịnh Hải tướng quân, một mình một ngựa xua đuổi một đàn bò dê để nghênh tiếp khao quân Mông Cổ!

- A? Tiểu tử này lá gan mọc lông rồi sao, nếu như thiết kỵ Mông Cổ xông lên, còn không phải là đạp hắn thành thịt vụn!

Ngụy Đích cũng giật mình nhìn Sở Phong, Sở Phong cười cười, nhỏ giọng nói :
- Cô ấy nói sai rồi, không phải là một mình một ngựa, mà là một mình một lừa.

Tiểu Thư tiếp tục nói :
- Có điều bốn bộ thiết kỵ của quân Mông Cổ quả thật đã bị hắn hù doạ, kéo dài nửa ngày mới tiếp tục chạy đi, khi đi tới trước Ngọc Môn quan, vừa lúc Tịnh Hải tướng quân cũng đã chạy tới, đang nghiêm trận đón địch!

- A? Vậy đã bắt đầu đánh nhau chưa? Thiết kỵ Mông Cổ bị đuổi về thảo nguyên rồi sao?

- Nói đến cũng thật nguy hiểm, các người đoán Tịnh Hải tướng quân lúc đó dẫn theo bao nhiêu binh mã?

- Bao nhiêu binh mã? Không phải là mười vạn đại quân sao?

Ôi giời! Nếu như mang theo mười vạn đại quân, Ngọc Môn quan nhất định đã bị san bằng mười lần rồi, Tịnh Hải tướng quân cũng không đến kịp!

- Vậy dẫn theo bao nhiêu binh mã?

- Ba nghìn khinh kị binh!

- Cái gì?
Có người kinh hô:
- Ba nghìn khinh kị binh? Vậy làm sao đối kháng với thiết kỵ Mông Cổ?

- Tịnh Hải tướng quân dùng kế nghi binh, dù thế nhưng vẫn khiến cho thiết kỵ Mông Cổ lui về đại thảo nguyên.

- Nghe nói Tịnh Hải tướng quân tuổi còn rất trẻ, thật đúng là có dũng có mưu! Chẳng qua nói như vậy, lần này Ngọc Môn quan được gìn giữ, công lao của tiểu tử họ Sở kia cũng không ít!

- Đúng vậy, tiểu tử này vì thế còn phải làm sơn tặc một hồi?

- Hả? Vì sao lại vậy?

- Bởi vì hắn muốn giả lệnh khao quân, nhưng không có ngân lượng mua ngưu dương!

Ngụy Đích và Thiên Ma Nữ đồng thời kinh ngạc nhìn Sở Phong, Sở Phong xấu hổ cười, len lén nhìn qua Mộ Dung, Mộ Dung thì âm thầm cười trộm.

Tiểu Thư lại nói:
- Các người đoán hắn đi cướp của ai? Đó nhưng là một đaị nhân vật?