Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 189: Mông Cổ thảo nguyên




Sở Phong và Thiên Ma Nữ rốt cuộc bước vào thảo nguyên Mông Cổ, bầu trời xanh xanh, nước sông xanh ngắt, những con tuấn mã chạy băng băng, còn có đồng cỏ xanh tươi mênh mông bát ngát, phong cảnh vô hạn!

Hai người đi được hai ngày, xung quanh vẫn là một mảnh thảo nguyên vô biên vô hạn, bầu trời vẫn là một màu xanh thẳm, từng áng mây trắng nhẹ trôi, từng cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, đồng cỏ xanh tươi liên miên nhấp nhô, trên sườn núi phía trước bỗng lộ ra mấy đóa mây trắng, mây trắng đó hình như còn có thể di động!

Hai người đến gần nhìn, thì ra đó là một đàn cừu trắng như tuyết, có hơn trăm con, đang thản nhiên ăn cỏ xanh.

Hai người đột nhiên thấy một đàn cừu con khả ái trắng tinh như thế, tự nhiên thấy kinh hỉ, Sở Phong hưng phấn nói :
- Thảo nào nói 'Gió thổi cỏ rạp thấy bò dê'[1] , thật là như thế này!

Thiên Ma Nữ cũng kinh ngạc nói :
- Thì ra cừu đàn trên thảo nguyên lại nhìn đẹp như vậy, nhìn giống như mây trắng đang lượn lờ trên bầu trời xanh thẳm.

Sở Phong nhìn không thấy có người chăn cừu, bèn nói:
- Quái lạ, một bầy cừu lớn như vậy, sao không có người trông coi việc chăn thả chứ?

Thiên Ma Nữ nói :
- Nghe nói những người chăn cừu thường thích la cà, để mặc cho đàn cừu tự ăn cỏ uống nước, cho nên cũng thường phát sinh chuyện cừu lạc đường.

- Vậy chúng ta giúp họ đuổi chúng nó trở về đi!

Thiên Ma Nữ cười nói:
- Ta cũng chỉ suy đoán thôi, huống chi chúng ta cũng không biết nên đuổi bọn nó tới chỗ nào! Vạn nhất người chăn cừu tới tìm, nếu không thấy đàn cừu đâu còn tưởng rằng chúng ta muốn trộm cừu của họ thì sao.

Sở Phong gãi gãi đầu, nói :
- Vậy chúng ta cứ đuổi bọn nó đi từ từ thôi, chỉ không cho chúng nó tản ra là được.

Thiên Ma Nữ thấy Sở Phong hăng hái bừng bừng, cũng không muốn phật ý hắn, huống hồ nàng cũng thấy hứng thú, vì vậy gật đầu nói :
- Vậy chúng ta trước hết đi tìm con đầu đàn đã!

Nguyên là khi người chăn cừu thả cừu, nhất định sẽ thả một hoặc vài con sơn dương ở phía trước dẫn đường, đàn cừu sẽ ngoan ngoãn theo ở phía sau, sơn dương dừng thì chúng nó dừng, đi thì chúng nó đi, bởi vậy người chăn cừu chỉ cần huấn luyện chỉ huy tốt mấy con sơn dương dẫn đường là được.

Sở Phong kéo lấy ống tay áo Thiên Ma Nữ nói:
- Thế nàng có biết làm sao để nhận diện ra mấy con sơn dương không?

Không chờ Thiên Ma Nữ trả lời, hắn vừa dùng tay vuốt cằm, vừa cười hì hì nói:
- Cằm sơn dương đều có một dúm râu, rất dễ để nhận ra, xem ta tìm ra nó thế nào nè!

Ánh mắt hắn đảo qua, liếc mắt đã thấy con sơn dương đang cúi đầu gặm cỏ ở phía trước.
- Xem ta đây!

Thân hình Sở Phong lóe lên, đã lướt tới phía trước con sơn dương kia, con sơn dương đột nhiên thấy có người lướt tới trước nó, "Be be" kinh hãi kêu một tiếng, bốn chân đạp mạnh, đã nhảy xa hai bước, lại còn làm cho Sở Phong bị giật mình nữa!

Thiên Ma Nữ bật cười "khúc khích" nói:
- Rõ là tay chân vụng về, hãy xem ta nè!

Nói rồi chậm rãi bước tới gần con sơn dương kia, nhìn qua trái một cái, lại nhìn qua phải một cái, cũng không biết nên làm thế nào cho phải, vừa muốn nhấc tay, con sơn dương lại sợ hãi kêu lên "Be be" một tiếng, thoáng cái đã nhảy ra xa.

Sở Phong cười ha ha nói :
- Thì ra cũng là chó chê mèo lắm lông mà thôi!

Thiên Ma Nữ trừng mắt Sở Phong, cũng không khỏi bật cười "Hinh hích".

Thế là hai người cứ cố đuổi theo con sơn dương kia, một hồi lùa nó qua trái, một hồi qua phải, cuối cùng vẫn đuổi được con sơn dương chạy về sườn núi, đàn cừu kia cũng từ từ đi theo lên sườn núi.

Sở Phong và Thiên Ma Nữ vừa cảm thấy hưng phấn, lại vừa thấy chơi rất vui, một trái một phải đuổi theo con sơn dương có dúm râu ở cằm, chơi đến thỏa chí hăng say!

Đang chơi khí thế, bỗng nhiên xa xa đi tới một thiếu niên Mông Cổ, độ 18 - 19 tuổi, mặc một chiếc áo bào sát nách màu nâu bằng gấm dệt, đầu đội một cái nón cao bồi bằng da, chân đeo giầy ống mềm, quấn một sợi dây bằng vải bông rộng dài màu xanh thẫm làm đai lưng, đai lưng có treo một đoản đao, dao đánh lửa, tướng mạo có phần anh khí.

Y vừa đến, thét to hai tiếng, con sơn dương đang bị Thiên Ma Nữ và Sở Phong đuổi cho nhảy trái búng phải, kinh hoàng bất an lập tức ngoan ngoãn đi tới dừng lại bên người y, khẽ kêu lên "Be be".

Sở Phong vội vàng tiến lên chào hỏi, thì ra thiếu niên Mông Cổ này quả nhiên là người chăn đàn cừu, tên gọi Thiếu Bố, chính là người đứng đầu việc chăn thả cừu ở địa phương Ngạc Nhĩ Đa Tư, hôm nay chăn thả đến tận đây, nhưng không cẩn thận để cho đàn cừu lạc đường.

Thiếu Bố một bên đa tạ hai người, một bên thấp giọng giáo huấn quát mắng con sơn dương kia, con sơn dương đứng cúi đầu, nhìn bộ dáng thương cảm của nó, hình như cũng biết mình mắc lỗi, Sở Phong và Thiên Ma Nữ nhìn mà cảm giác rất thú vị.

Hai người đang muốn rời đi, nhưng Thiếu Bố lại nhiệt tình mời bọn họ đi tới nhà của y làm khách, Sở Phong nhìn qua Thiên Ma Nữ, Thiên Ma Nữ không có ý phản đối, lúc này Sở Phong mới đáp ứng.

Thiếu Bố vô cùng vui vẻ, đuổi đàn cừu về, mang theo hai người đi về hướng tây bắc.

Sở Phong và Thiên Ma Nữ thấy Thiếu Bố cũng chỉ thét to hai tiếng với con sơn dương kia, hoặc dùng tay ra hiệu, con sơn dương hoặc là dừng lại, hoặc quẹo, hoặc đi nhanh hoặc là đi chậm, vô cùng nghe lời, cảm thấy rất mới lạ thú vị, Thiếu Bố thế là vừa đi, vừa nói cho hai người làm sao để quát tháo chỉ huy con sơn dương, có điều dù cho Sở Phong và Thiên Ma Nữ học đủ kiểu thét gào phất tay thế nào, con sơn dương lại không thèm nhìn bọn họ đến một cái, khiến cho Sở Phong và Thiên Ma Nữ thực sự bó tay.

Thiếu Bố cười nói:
- Con sơn dương này đã được trải qua huấn luyện đặc biệt, nên không thể nghe lời những người khác!

Thiếu Bố thẳng thắn nhiệt tình, rất thích trò chuyện, không ngừng hỏi Sở Phong cái này cái kia, đối với võ lâm giang hồ ở Trung Nguyên tràn ngập hiếu kỳ. Sở Phong đương nhiên có qua có lại cũng chỉ đông hỏi tây, ấy vậy mà hai người lại thập phần hợp ý.

Dọc theo đường đi, Thiếu Bố lại nói đến y vì sao lại để lạc mất bầy cừu, thì ra đúng như lời của Thiên Ma Nữ nói, Thiếu Bố quả thực đi la cà một nhà người khác, khi trở ra đã không thấy đàn cừu đâu, mới vội vàng đi tìm.

Thiếu Bố trong ánh mắt mang theo hạnh phúc nói:
- Cô gái nhà đó gọi là Đồ Cách Á, thật xinh đẹp, so với ánh trăng trên bầu trời còn sáng hơn, so với thảo nguyên trên mặt đất còn xinh đẹp hơn...

Sở Phong và Thiên Ma Nữ nhìn nhau, đã hiểu Thiếu Bố vì sao lại để lạc mất bầy cừu, thì ra y là vì "lén lút hẹn hò" với tình nhân!

Bất tri bất giác đã đi được một đoạn đường, trong thảo nguyên mênh mông chợt xuất hiện một dãy nhà bạt, dựa vào nhau san sát, có to có nhỏ, cái lớn có thể chứa được mấy trăm người, cái nhỏ cũng có thể chứa hơn mười người, mỗi cái giống như là một cái lều, rất là đồ sộ!

Sở Phong và Thiên Ma Nữ đều là lần đầu tiên nhìn thấy nhà bạt, cảm thấy mới lạ, nhìn chằm chằm không ngớt.

Thiếu Bố đuổi đàn cừu vào trong rào chắn, dẫn hai người đi vào trong một gian nhà bạt rất lớn, bên trong rất rộng rãi sáng sủa, trên mặt đất trải một tấm nỉ bằng lông, có một cái bàn thấp, đang ngồi một người trung niên tầm 40 tuổi, mặc áo bào nhung tơ bằng da, buộc một đai lưng dài rộng màu đỏ thẫm, chân đi giày da sói, để một chòm râu, rất có uy nghiêm. Y thấy Thiếu Bố mang theo hai người đi vào, một người anh khí tuấn lãng, còn một người tuyệt mỹ vô song, kinh ngạc nói:
- Thiếu Bố, hai vị này là...

Thiếu Bố vội giới thiệu nói:
- Tộc trưởng, vừa rồi ta suýt nữa đã bị lạc mất đàn cừu, cũng may được bọn họ giúp ta đuổi về, bọn họ muốn nhận thức một chút phong cảnh của thảo nguyên chúng ta, cho nên ta đặc biệt mời bọn họ đến. Vị này chính là Sở hiệp sĩ, còn vị này chính là Thiên Nữ cô nương!

Thì ra người trung niên này chính là tộc trưởng Tháp Lạp của bộ tộc Ngạc Nhĩ Đa Tư Mông Cổ, Tháp Lạp tộc trưởng vội vã đứng lên, tay phải đặt ở trước ngực hơi khom mình hành lễ, cười nói:
- Nhân sĩ Trung Nguyên rất ít tới đây, nhân vật anh tuấn như thế này lại càng hiếm thấy, mời ngồi!

Sở Phong và Thiên Ma Nữ cũng vội vã chắp tay đáp lễ.

Tháp Lạp quay đầu nói với Thiếu Bố:
- Thằng khỉ này, chắc không phải là nhìn trúng cô nương kia, qua đó lêu lổng chứ gì, ngay cả đàn cừu cũng để bị lạc!
Giọng điệu cũng không có ý trách cứ, mà còn có vài phần trêu chọc.

Thiếu Bố chỉ cười hắc hắc, cũng không lên tiếng.

Sở Phong và Thiên Ma Nữ ngồi xuống, Thiếu Bố tự mình rót một ly trà sữa cho hai người, hai người nếm một ngụm, chỉ cảm thấy vô cùng tươi ngon mới mẻ.

Sở Phong nói :
- Trà sữa này so với bên Trung Nguyên chúng ta thật là uống ngon hơn nhiều.

Tháp Lạp tộc trưởng cười ha ha nói:
- Khí hậu bất đồng, Trung Nguyên các ngươi nào có thảo nguyên lớn như của Mông Cổ chúng ta chứ.

Sở Phong cười nói:
- Quả thực là vậy, Trung Nguyên chúng ta không có thảo nguyên màu mỡ xanh tốt như vậy.

Thiếu Bố ngắt lời nói :
- Tộc trưởng, bọn họ còn có một thân hảo công phu!

Nguyên lai trước đó dọc theo đường đi, Sở Phong bất giác đã lộ ra một vài thân thủ, khiến cho Thiếu Bố rất là kinh hãi và ước ao.

Tháp Lạp tộc trưởng nghiêm nghị nói :
- Thì ra hai vị là hiệp sĩ thân mang tuyệt kỹ, thất kính thất kính!

Vốn dĩ tộc nhân Mông Cổ xưa nay cường hãn hảo võ, tín phụng cường giả làm vương, càng có bản lĩnh càng được người khác kính trọng.

Sở Phong vội vàng nói:
- Chúng ta chẳng qua là biệt một hai công phu thô thiển mà thôi, chưa nói tới thân mang tuyệt kỹ!

Thiếu Bố nói :
- Sở đại ca không cần khiêm tốn, vừa rồi khi ta thấy huynh đuổi sơn dương lên núi bay trái bay phải, còn bay nhanh hơn so với tuấn mã trên thảo nguyên chúng ta nữa!

Tháp Lạp nói :
- Nghe nói nhân sĩ Trung Nguyên mỗi người đều là thân thủ bất phàm, phi thiên nhập địa, không gì làm không được!

Sở Phong cười ha ha nói:
- Tộc trưởng quá đề cao Trung Nguyên chúng ta rồi, kỳ thực người Trung Nguyên chúng ta đâu có thể như trai gái Mông Cổ các ngươi tại trên thảo nguyên tiêu diêu tự tại, tung hoành ngang dọc được!

Tháp Lạp cũng cười ha ha, nói với Thiếu Bố:
- Thiếu Bố, ngươi nhanh đi bảo người chuẩn bị một đĩa Thủ bát nhục [2] tới đây để ta bắt chuyện với hai vị hiệp sĩ!

Thiếu Bố đáp ứng một tiếng, sắc mặt vui vẻ đi ra ngoài lều, lúc này bên ngoài có người đi vào dường như muốn hội báo điều gì với Tháp Lạp, Sở Phong đứng lên nói :
- Chúng tôi nhàn rỗi vô sự, cũng muốn đi xem một chút món thịt này làm thế nào.

Tháp Lạp vội đứng lên nói :
- Vậy thì mời hai vị tự nhiên!

* * *

[1]: Nguyên văn HV : Phong xuy thảo đê kiến ngưu dương. Câu thơ trích trong bài dân ca [Sắc Lặc ca] thời Bắc triều.

Sắc Lặc xuyên, Âm sơn hạ,
Thiên tự khung lư, lung cái tứ dã.
Thiên thương thương, dã mang mang, phong xuy thảo đê kiến ngưu dương. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Dịch nghĩa:
Dòng Sắc Lặc, dưới núi Âm Sơn,
Trời như chiếc lều, bao trùm lên khắp nơi.
Trời xanh xanh, đồng mênh mông, gió thổi cỏ rạp xuống thấy bò dê.

[2]: Tên tiếng trung(手扒肉)có thể gọi thịt bốc: là món ăn truyền thống của người Mông Cổ, cừu, dê sau khi mổ bụng lột da bỏ nội tạng, rửa sạch, chặt đầu, chặt thành từng miếng to rồi bỏ vào nước luộc,khi ăn thì dùng tay bốc, một tay cầm xương, một tay dùng dao róc thịt, chấm với gia vị.