Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 182: Hạ Lan sơn khuyết




Dưới chân Hạ Lan sơn có một hồ nước, mặt hồ rất tĩnh lặng, có hai bóng người đang tựa vào nhau ngồi ở bên hồ, một người y phục thanh lam, nét mặt tuấn lãng mang theo vài điểm ngang ngạnh, một người một thân hắc y, thuỳ mị tuyệt thế, chính là Sở Phong và Thiên Ma Nữ. Trên tay mỗi người cầm một cây cần câu, đang lặng lẽ nhìn sóng nước trên mặt hồ.

Thiên Ma Nữ chợt cười nói:
- Ngươi nói mang ta đi trường kiếm giang hồ, nhưng thì ra là chạy đến nơi đây câu cá à!

Sở Phong không lên tiếng, nhưng "Cheng" rút ra trường kiếm, "Phập" bỗng chốc cắm ở bên hồ, nói:
- Đây không phải trường kiếm giang hồ là gì?

Thiên Ma Nữ thất thanh cười nói:
- Thì ra trường kiếm giang hồ trong miệng ngươi chính là như vậy sao!

Sở Phong đưa tay kéo lấy thắt lưng nàng, nói:
- Thế nào, có phải chê cái hồ này quá nhỏ hay không?

Thiên Ma Nữ chỉ cười, nhìn trường kiếm cổ đang cắm ở bên hồ, thấy ánh mặt trời chiếu rọi lên thân kiếm cổ sắc, lại lộ ra một loại khí tức chấn nhân tâm phách!

- Làm sao vậy?
Sở Phong hỏi.

Thiên Ma Nữ nói:
- Ta càng lúc càng cảm thấy thanh kiếm này của ngươi không tầm thường...

- Ôi, đừng nói cây kiếm kia nữa, ta mang nàng tới đây để câu cá mà.

Thiên Ma Nữ cười cười, thu hồi ánh mắt.

Sở Phong nghiêm trang nói:
- Nàng đừng coi thường đạo lý câu cá, năm đó Khương thái công tới tuổi bảy mươi thả câu ở sông Vị Hà mới được thiên tử triệu kiến, khiến nhà Chu hưng thịnh hơn tám trăm năm, trí tuệ biết bao!

Thiên Ma Nữ cười nói:
- Khương thái công người ta dùng là lưỡi câu thẳng cơ mà!

Sở Phong cười hì hì, nói:
- Vậy ta cũng dùng lưỡi câu thẳng!

Nói rồi nhắc lên cần câu, quả nhiên, dưới dây câu buộc thực sự là một lưỡi câu thẳng, không có cong một chút nào.

Thiên Ma Nữ kinh ngạc nói:
- Sao ngươi lại làm cho lưỡi câu thẳng như thế?

- Cái này gọi là 'Ninh tại trực trung thủ, bất tại khúc trung cầu!" [1]

Thiên Ma Nữ cười nói:
- Đứng có mà làm ra vẻ! Ta không tin ngươi có thể câu được cá.

Sở Phong lại chậm rãi thả câu vào trong nước, nói:
- Chỉ cần có lòng, không có gì là không thể.

Thiên Ma Nữ nói:
- Chúng ta đợi nửa ngày rồi nhưng một chút động tĩnh cũng không có, có phải cái hồ này căn bản không có cá không?

Sở Phong nghiêm mặt nói:
- Không phải vậy, đó là do nàng tâm chưa đạt. Cái gọi là một khi tâm đạt, thì cho dù không nổi lên dục niệm, cũng đừng nghĩ đến chuyện câu được cá. Phàm là vạn vật đều có linh tính, cá cũng có, nàng chỉ khẽ động dục niệm, nó sẽ sợ quá mà chạy mất!

Thiên Ma Nữ cũng nghiêm trang hỏi:
- Nghe cũng có vài phần đạo lý, nhưng mà thế nào mới có thể đạt được tâm?

Sở Phong nói:
- Ta dạy cho nàng một phương pháp, rất đơn giản.

- Phương pháp gì?
Thiên Ma Nữ hỏi.

Sở Phong nói:
- Nàng thử cái gì cũng không nghĩ, ngay cả bản thân mình cũng không nghĩ, thầm nghĩ thiên, địa, và...

- Và cái gì?

- Và ta!
Sở Phong chỉ vào bản thân mình.

Thiên Ma Nữ hờn dỗi một tiếng, quay đầu đi, Sở Phong lại ôm lấy nàng càng chặt.

Thiên Ma Nữ nhìn hai cái bóng của mình và Sở Phong dưới mặt hồ, đã mười năm nay, lần đầu tiên cảm thấy mình không hề cô đơn, lần đầu tiên phát lên cảm giác ngọt ngào, cũng lần đầu tiên cảm thấy sợ, mộng đẹp thường dễ vỡ, những điều tốt đẹp luôn luôn dễ biến mất, huống hồ giữa bọn họ còn có một Trích Tiên Tử!

Cần câu trong tay Thiên Ma Nữ đang thả trên mặt hồ bỗng nhiên động cái phao một cái, tiếp theo lại liên tục động vài cái, sau cùng toàn bộ bị kéo chìm xuống, nhưng Thiên Ma Nữ vẫn xuất thần nhìn mặt hồ, hồn nhiên không biết.

Sở Phong vội kêu lên:
- Có cá mắc câu! Mau giựt lên!

Thiên Ma Nữ cả kinh, vội vàng giựt lên cần câu, "Rào!" Một con cá nặng chừng 3,4 kg bị kéo ra khỏi mặt hồ, rơi xuống bên bờ còn giãy lên liên tục, nhìn thấy nó sắp giãy trở về trong nước.

- Oa! Cá to quá!
Sở Phong lao tới như một con hổ đói lao tới con dê, xuất ra cả hai tay, thoắt cái đè lại con cá, hưng phấn reo lên.

Thiên Ma Nữ cũng kinh hỉ không ngớt, cười nói:
- Ngươi nói một mớ đạo lý này nọ cũng không có tác dụng, vẫn là do cái lưỡi câu cong của ta dùng được!

- Không phải vậy, con cá này toàn bộ là dựa vào một mớ đạo lý đó của ta nói với nó, nó mới mắc câu chứ!

Sở Phong vừa nói vừa giữ chặt lấy con cá, nào ngờ con cá này quả thực mạnh mẽ, ra sức vùng vẫy, giãy khiến cho hai tay Sở Phong đưa tới đưa lui, vô cùng chật vật. Thiên Ma Nữ nhìn mà không khỏi nhếch miệng cười không ngừng.

Sở Phong lần đầu tiên thấy Thiên Ma Nữ vui cười thoải mái như vậy, nhất thời nhìn ngây người, con cá kia "Bạch" thừa cơ giãy ra, "Tõm" chui vào hồ nước không thấy nữa.

Thiên Ma Nữ giận Sở Phong nói:
- Sao ngươi lại thả cá đi?

Sở Phong nói:
- Bỏ đi, ông trời còn có đức hiếu sinh, nếu con cá này còn quyến luyến hồng trần, chúng ta nên phóng sinh nó đi.

Thiên Ma Nữ cười nói:
- Vậy chúng ta tối nay ăn cái gì?

Sở Phong nói:
- Chúng ta có thể đi bắt hai con chim trĩ để lấp đầy bụng.

Thiên Ma Nữ cười nói:
- Vậy còn không phải là muốn sát sinh sao?

Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
- Chúng ta chỉ cần trong lòng từ bi, hẳn sẽ không tính là sát sinh đâu.

Thiên Ma Nữ "Hích hích" cười nói:
- Ý của ngươi là. Chúng ta từ bi đi bắt hai con chim trĩ, sau đó từ bi nướng chúng nó, sau đó lại từ bi ăn chúng nó.

- Ừ...chắc là vậy đi.

Sở Phong đột nhiên phát giác, kỳ thực Thiên Ma Nữ ấy vậy mà vô cùng nghịch ngợm, có điều là cái thiên tính nghịch ngợm trong nội tâm nàng đã bị mười năm cô độc phiêu bạt hoàn toàn phong bế đi.

Hai người tới một sườn núi, rất nhanh đã bắt được hai con chim trĩ, lại tìm một chỗ đất bằng phẳng, nhóm lên một đống lửa bắt đầu nướng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Phía dưới là một cái đèo, bên đèo là một mảnh ruộng đồng, có hơn mười thôn dân đang canh tác.

Những thôn dân này trang phục mặc dù giản dị, nhưng có phần đặc biệt, phần lớn mặc quần áo màu lục, thanh, nam phần lớn mang thêm nón nỉ, trên nón treo một dây băng màu hồng, mà nữ phần lớn thì búi tóc cao, trang phục có phần giống như người dân tộc Khương.

Thôn dân đang cày đất canh tác, bộ dạng vô cùng thong thả, đôi khi còn vừa cày vừa ngâm nga bài ca, mà có mấy đứa bé cũng đang trên đồng ruộng chơi trò đuổi bắt, một khung cảnh rất điềm nhiên vui vẻ thanh bình.

Sở Phong nói:
- Nàng xem, bọn họ vui vẻ cỡ nào chứ!

Thiên Ma Nữ nói:
- Không tranh quyền thế, tự nhiên là vui vẻ rồi!

Sở Phong nói:
- Thiên Ma Nữ, để ta giúp nàng nướng!

Thiên Ma Nữ mỉm cười, đưa nhành cây trong tay cho Sở Phong, thấy mỏm núi đối diện rất bằng phẳng, giống như đã bị gọt đi một bên, bèn nói:
- Ngươi xem, ngọn núi đối diện hình như bị thiếu một mặt.

Sở Phong nói:
- Ngọn núi đó thực ra có điển tích.

- Sao hả?
Thiên Ma Nữ nhìn hắn, chờ hắn diễn giải.

Sở Phong làm ra vẻ nghiêm túc nói:
- Nàng có biết ngọn núi đó vì sao thiếu một mặt hay không?

Thiên Ma Nữ lắc đầu.

- Là do Nhạc Phi Nhạc nguyên soái đạp mới bị thiếu!

- Thật hả?
Thiên Ma Nữ ngạc nhiên nhìn Sở Phong.

- Nàng chưa từng nghe qua lời trong bài [Mãn Giang Hồng] của ông sao: 'Giá trường xa, đạp phá Hạ Lan sơn khuyết!' vậy còn không phải là do Nhạc nguyên soái đạp lên nên mới thiếu là gì?

Thiên Ma Nữ "khúc khích" cười nói:
- Ngươi chỉ toàn nói bậy thôi! Nhạc tướng quân tráng chí chưa thành, nếu như thật có thể dẫn binh tới Hạ Lan sơn, Tống triều cũng sẽ không co đầu rút cổ một góc như vậy, cầu an sống tạm bợ đến nỗi nước mất nhà tan!

Thiên Ma Nữ nói xong lời cuối, giọng điệu đã mang theo than tiếc, dường như đang than tiếc cho nỗi khổ của muôn dân.

Sở Phong nói:
- Nếu không phải lão gian thần Tần Cối kia lấy chuyện 'Mạc tu hữu'[2] giết Nhạc Phi, Nam Tống há đến nỗi phải như vậy, nói không chừng Nhạc tướng quân sớm đã được giải nỗi oan ở sự kiện 'Tĩnh khang chi sỉ'[3] rồi!

Thiên Ma Nữ lại nói:
- Tần Cối chẳng qua cũng là con cừu non thế tội, Tần Cối có gian trá thế nào, cũng phải nghe lệnh hoàng thượng, chân chính phát ra mười hai đạo kim bài xử quyết Nhạc Phi, còn không phải là thiên tử Tống triều sao!

Sở Phong kinh ngạc nhìn Thiên Ma Nữ, hỏi:
- Nàng là nói, nếu như khi đó Nhạc Phi không tiếp nhận mười hai đạo kim bài kia, đối kháng với Tống triều, thì sẽ thế nào sao?

Thiên Ma Nữ nói:
- Như vậy thì ông sẽ không trở thành anh hùng, được thiên hạ ca tụng, cũng chính bởi vì ông biết rõ hẳn phải chết nhưng vẫn tiếp thu kim bài triệu hồi, tẫn hiển trung võ, cho nên qua nhiều thế hệ vẫn còn đối với ông kính ngưỡng như vậy!

- Vậy như vậy rốt cuộc là đúng hay sai?

- Là đúng hay sai đó là ánh mắt hậu nhân. Theo như ông thì, ông chỉ làm một việc - tinh trung báo quốc!

Sở Phong gật đầu, nói:
- Chỉ bằng vào bốn chữ này, đã không thẹn với thiên địa! Nghe nói Nhạc tướng quân trước khi chết, tại Phong Ba đình viết xuống tám chữ tuyệt bút 'Thiên nhật chiêu chiêu, thiên nhật chiêu chiêu', ! bi phẫn biết bao chứ!

Thiên Ma Nữ cười nói:
- Chúng ta sao cứ nói đến những chuyện này làm gì? Ngươi cẩn thận coi chừng nướng cháy bây giờ.

Sở Phong cười nói:
- Không sợ, nướng cháy thì ta ăn, không có cháy thì nàng ăn...

Buổi tối, hai người dựa vào một tảng đá lớn để ngủ, chung quanh vẳng bên tai tiếng côn trùng, một mảnh yên lặng tĩnh mịch.

Hai người đang ngủ say, thình lình truyền đến một trận tiếng gõ chiêng gõ trống dồn dập, hai người mở mắt nhìn, đồng ruộng phía dưới là một mảnh ánh lửa!

***

[1] : Chu Văn Vương thấy Khương Tử Nha dùng lưỡi câu thẳng câu cá bên sông Vị Hà, có phần khó hiểu bèn hỏi, Khương Tử Nha nói một câu "Ninh khả trực trung thủ, bất hướng khúc trung cầu.", ý chính là "Thà chính trực mà không có, không thể bất chính mà có thừa, phàm hành sự phải đường đường chính chính." Cơ bản để cảm thán nhân tâm hiểm ác đáng sợ.

[2] : Mạc tu hữu( có lẽ có) thời Tống Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.

[3] Tĩnh khang chi sỉ là chỉ một sự kiện nổi tiếng trên lịch sử Trung Quốc, phát sinh đối với hoàng đế Bắc Tống Tống Khâm Tông trong năm Tịnh Khang ( công nguyên năm 1126-1127). Ngày 2/4 năm Tịnh Khang quân Kim công phá Đông Kinh, sau khi ở trong thành cướp đoạt mấy ngày, bắt Huy Tông, Khâm Tông nhị đế cùng hậu phi, hoàng tử, tôn thất, quý khanh mấy nghìn người thì bắc triệt, thành Đông Kinh tiền bạc, vật chất trống trơn. Bắc Tống diệt vong.