Như thường lệ, bốn người bọn nó nói chuyện phiếm trước giờ vào lớp, bất giác nói đến khoảng thời gian cấp hai. Ví như người bạn cùng lớp trước kia của Giang Trúc Thanh là bạn cấp hai của Lâm Minh Dao, lại ví như bạn tiểu học của Trần Trác lại là bạn cấp hai của Giang Trúc Thanh.
Nhưng điều không ngờ tới chính là Cố Dẫn và Trần Trác lại là bạn cùng lớp cấp hai, hơn nữa rất nhiều người bạn tiểu học của Trần Trác cũng là bạn tiểu học của Cố Dẫn.
"Hoá ra chúng ta lại là bạn cùng lớp cấp hai". Cố Dẫn ngạc nhiên nói, Giang Trúc Thanh và Lâm Minh Dao cũng mở to mắt nhìn Trần Trác cùng Cố Dẫn, nhìn Trần Trác có vẻ như đã biết trước, mặt cậu không có vẻ gì là bất ngờ.
"Ôi Cố Dẫn, lúc khai giảng cậu không thấy tớ trông rất quen sao?"
Cố Dẫn nghi ngờ nhìn cậu, tại sao lại trông rất quen?
"Hồi trước tớ học lớp 7". Trần Trác cười tủm tìm nhìn Cố Dẫn.
Cố Dẫn che miệng vì bất ngờ. Lớp 7, Cố Dẫn hồi đó cũng học lớp 7. Vậy tức là trước kia họ học cùng lớp. Vì sao cô không có chút ấn tượng nào với Trần Trác nhỉ.
"Hahaha, Cố Dẫn cậu làm tớ cười muốn xỉu, học cùng lớp nửa năm mà còn không biết cậu ấy".
Lâm Minh Dao nhịn không được cười nhạo cô, Giang Trúc Thanh nhìn Cố Dẫn, trên mặt mang theo ý cười, nhưng cậu lại có chút ngẩn người. Thế nhưng hiện giờ mọi người chỉ chú ý đến Cố Dẫn, cũng không ai để ý đến Giang Trúc Thanh đang ngẩn người.
Việc này thật sự không thể trách Cố Dẫn, cô bình thường cũng không thân với ai nên không nhớ mặt ai cả, kể cả trước kia Trần Trác ở lớp 7 có là một cậu bạn nổi bật đi chăng nữa. Thế nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy Giang Trúc Thanh quen quen.
Chuông vào học vang lên, Trần Trác và Giang Trúc Thanh quay về chỗ ngồi, trên mặt mang theo cảm xúc không rõ.
Sau đó bốn người vẫn như trước kia, lại nói cười với nhau.
Lâm Minh Dao thường quấn lấy Trần Trác và Giang Trúc Thanh để hỏi Vật lý và Toán học. Cố Dẫn thì không hứng thú với Vật lý, nên cô thường chỉ thảo luận với Giang Trúc Thanh một vài đề toán.
Mỗi lần Cố Dẫn hỏi bài Giang Trúc Thanh, hai người đều sẽ tranh cãi một lúc, nhìn như thể Giang Trúc Thanh cố tình trêu Cố Dẫn vậy.
Ví dụ như có một lần, vào giờ tự học buổi tối, Cố Dẫn cầm một tờ đề Toán, vỗ vào ghế Giang Trúc Thanh.
Giang Trúc Thanh nhanh chóng quay người lại, nhìn Cố Dẫn, cũng không hỏi nhiều lập tức nhận lấy đề trong tay cô.
"Câu nào nào?".
Cố Dẫn cười cười, chỉ tay vào câu cô muốn hỏi, rất nhanh sau đó Giang Trúc Thanh liền bắt đầu giải đề. Cố Dẫn ngẩn người nhìn sườn mặt của cậu. Đột nhiên Giang Trúc Thanh ngẩng đầu lên, Cố Dẫn hốt hoảng thu hồi tầm mắt.
Cô vừa làm gì thế này, Cố Dẫn hoảng loạn trong lòng, Giang Trúc Thanh giải đề như thế nào một chữ Cố Dẫn cũng không nghe vào, nhưng vẫn giả vờ đã hiểu gật đầu.
Rốt cuộc Cố Dẫn cũng nghĩ ra vì sao cô thấy Giang Trúc Thanh nhìn rất quen.
Khi mới lên cấp ba, cô thường nhìn thấy cậu ở hành lang cạnh cầu thang. Cậu cầm một quyển sách ngồi đó, hẳn là đã ngồi đọc sách từ sớm rồi. Mới đầu cô cũng không chú ý đến cậu, là bạn cùng phòng của cô chỉ cho. Giang Trúc Thanh khá đẹp trai, thành tích học tập lại tốt, các bạn nữ đều không nhịn được muốn thảo luận một chút. Không giống như Trần Trác, bởi vì trước kia mọi người đều học cùng lớp, nên mấy cô gái đều muốn thảo luận về Giang Trúc Thanh, người cách xa họ hơn. Cố Dẫn lúc ấy chỉ cho đó là một tin bát quái mà thôi, cũng không để ý lắm, nên chỉ cảm thấy cậu hơi quen.
Tới học kỳ một của năm hai, trong lớp xuất hiện trend chơi rubik, bởi vì trường học tổ chức một cuộc thi xoay rubik, mà Giang Trúc Thanh lại tham gia, một mình cậu tự luyện tập với khối rubik, vô tình kéo cả lớp theo luôn.
Trước đó Cố Dẫn cũng khá hứng thú với rubik, nhưng không có ai dạy cô, cô cũng không tự học được. Giang Trúc Thanh lại là cao thủ xoay rubik. Vậy nên Cố Dẫn không bỏ qua cơ hội tốt này, hằng ngày quấn lấy Giang Trúc Thanh đòi cậu dạy mình chơi, mới đầu Giang Trúc Thanh còn khá kiên nhẫn, nhưng sau đó thấy Cố Dẫn học mãi không được, cậu cũng bực mình theo.
Trải qua một tuần học tập cực khổ, cuối cùng Cố Dẫn cũng học được. Giang Trúc Thanh thi được giải nhì, phần thưởng là một khối rubik.
Điều này làm mọi người xôn xao.
"Trúc Thanh, cậu có hai khối rubik nhỉ". Người nói là Trịnh Văn, người ngồi sau Cố Dẫn, cũng là người thường xuyên bất đồng ý kiến với cô. Cho nên Cố Dẫn thường xuyên cà khịa cậu ta mỗi khi có thể, có thể cà khịa cô liền cà khịa. Vì thế Cố Dẫn nhanh chóng nói tiếp nửa câu còn lại, "Ý cậu là xin cậu ấy cho cậu một khối đấy à?".
Nói xong, Cố Dẫn nhanh chóng liếc nhìn Trịnh Văn một cái, thấy sắc mặt cậu ta đen đi, cô lập tức chạy ra khỏi lớp. Để lại một lớp học tràn đầy tiếng cười, Cố Dẫn nghĩ trước tiên nên trốn đi một chút, mạng sống vẫn quan trọng hơn.
Lâm Minh Dao yên lặng cầu nguyện thay Cố Dẫn.
Học kỳ hai của năm hai, bài kiểm tra giáo dục thể chất là bắt buộc với bộ môn thể dục, đối với Cố Dẫn cửa ải khó nhất chắc chỉ có chạy 800m. Lâm Minh Dao từ trước tới giờ thể dục luôn kém, vậy nên cô kéo Cố Dẫn chạy bộ cùng mình.
Buổi tối trên sân thể dục có rất nhiều người, có người chạy bộ, có người đi bộ, cũng có mấy đôi yêu sớm. Thậm chí đôi lúc còn nhìn thấy thầy chủ nhiệm cầm đèn pin đi bắt mấy người yêu sớm.
Hôm nay cơ thể Lâm Minh Dao không thoải mái, nên xin nghỉ về ký túc xá nghỉ ngơi, chỉ có Cố Dẫn một mình khác chạy.
Cố Dẫn chạy xong hai vòng liền dừng lại nghỉ ngơi, cô thấy Giang Trúc Thanh đang đứng ở sân bóng đá cười với mình.
"Mệt thế à? Cậu mới chạy hai vòng mà!". Giang Trúc Thanh đi về phía này.
"Hai vòng thì làm sao, hai vòng cũng không dễ tí nào, okay? Tớ chạy 50m cũng thấy mệt".
Cố Dẫn xem thường liếc nhìn cậu, Giang Trúc Thanh chỉ đứng đó cười.
"Được được được, cậu nói gì cũng đúng". Một câu này nghe có chút cưng chiều.
"Cậu có chạy nữa không?" Thấy Cố Dẫn hồi lâu cũng không nói gì, Giang Trúc Thanh lại hỏi.
"Chạy chứ".
"Vậy tớ chạy cùng cậu". Giang Trúc Thanh nói xong liền chuẩn bị chạy luôn.
"Từ từ, tớ nghỉ một lát đã".
Giang Trúc Thanh bất đắc dĩ cười.
Quả nhiên, Giang Trúc Thanh chỉ cho cô nghỉ một lúc liền túm lấy Cố Dẫn bắt cô chạy. Không biết vì sao, khi chạy cùng với Giang Trúc Thanh, trong lòng Cố Dẫn có chút vui vẻ. Sau đó chạy đến ba, bốn vòng, cô cũng không cảm thấy mệt.
"Ui, tình cờ thật, các cậu cũng đang chạy bộ à". Không biết Trần Trác chui ra từ góc nào, thấy Cố Dẫn đang đi cùng Giang Trúc Thanh, vui vẻ chào hỏi.
Giang Trúc Thanh và Cố Dẫn chưa dừng lại, Trần Trác cũng chạy cùng hai người, hơn nữa còn chạy giữa Cố Dẫn và Giang Trúc Thanh. Sau đó Cố Dẫn cũng không kiên trì được nữa, xong một vòng liền về ký túc xá.
Lại chuẩn bị đến kỳ thi tháng, nhưng bây giờ Lâm Minh Dao lại rủ Cố Dẫn đi xem phim.
"Bạn cùng bàn, cuối tuần này chúng ta cùng nhau đi xem phim đi".
"Chỉ hai người chúng ta thôi hả?"
"Gọi cả hai người bàn trước nữa". Ánh mắt Lâm Minh Dao liếc về phía hai người đang ngồi đằng trước.
"Sắp thi rồi, liệu bọn họ có đi không?" Cố Dẫn nghi hoặc hỏi.
"Tớ đảm bảo Giang Trúc Thanh nhất định sẽ đi, còn Trần Trác thì..." Lâm Minh Dao vỗ ghế của Trần Trác, cậu ta lập tức quay người lại.
"Cuối tuần cùng đi xem phim không?"
"Có ai đi nhiều thế?" Trần Trác hỏi Lâm Minh Dao, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Cố Dẫn.
"Có Giang Trúc Thanh, có bạn cùng bàn của tớ, nói đi, cậu có đi không nào?"
"Đi chứ, tại sao lại không đi".
"Được rồi, giờ cậu quay lên đi". Lâm Minh Dao làm như không có chuyện gì xảy ra, để lại Trần Trác cạn lời ngồi đó, nhưng cậu vẫn nghe lời quay lên.
"Bạn cùng bàn, cậu có chuyện gì giấu tớ phải không, cậu với người ngồi đằng trước tớ..."
Cố Dẫn hỏi Lâm Minh Dao, mặc dù lời còn chưa nói hết, nhưng Lâm Minh Dao vẫn hiểu được.
"Tớ với cậu ấy có chuyện gì đâu". Lâm Minh Dao vội vàng trả lời, nhưng Cố Dẫn không tin tưởng lắm, Lâm Minh Dao đành phải thẳng thắn nói, "Tớ kể cho cậu bí mật kia vào buổi tối hôm đó rồi mà".
"Hả?" Cố Dẫn ngơ ngác.
"Buổi tối hôm trước khi thi cuối kỳ kỳ trước ấy". Lâm Minh Dao nhìn Cố Dẫn có vẻ như chẳng nhớ gì cả, cô ấy hơi nóng nảy.
Lâm Minh Dao vừa nhắc, Cố Dẫn lập tức nhớ tới.
Buổi tối hôm trước khi thi cuối kì một, Lâm Minh Dao cùng mấy cô bạn cùng phòng bước vào lớp, mấy người cười cười nói nói, Lâm Minh Dao nhìn hơi ngượng.
Khi mỏi người tản ra lúc Lâm Minh Dao về chỗ ngồi, Cố Dẫn không nén nổi tò mò về chuyện vừa xảy ra.
"Minh Dao, cậu sao thế?" Lâm Minh Dao mới đầu bảo không có gì, tất nhiên Cố Dẫn không tin. Nhưng kể cả cô có tiếp tục hỏi, Lâm Minh Dao cũng không nói cho cô.
Cuối cùng Cố Dẫn giả bộ giận không để ý đến Lâm Minh Dao nữa, mặc kệ Lâm Minh Dao có bắt chuyện thế nào cô cũng không trả lời. Thật ra Cố Dẫn thực sự có hơi tức giận, quan hệ giữa cô và Lâm Minh Dao không thể nào kém hơn quan hệ giữa cô ấy và bạn cùng phòng, thậm chí còn tốt hơn một chút. Vậy mà bạn cùng phòng cô ấy đều biết, nhưng cô ấy lại không nói cho cô.
Có lẽ Lâm Minh Dao cũng nhận ra Cố Dẫn đang tức giận, cô ấy lại gần, ghé vào tai Cố Dẫn.
"Tớ thích người ngồi đằng trước cậu".
Cố Dẫn sửng sốt, nhìn Lâm Minh Dao hỏi: "Thật á?"
"Haha, lừa cậu đấy". Lâm Minh Dao mới đầu rất nghiêm túc nhìn Cố Dẫn, trong lòng Cố Dẫn đã nhân định đây là sự thật, nhưng đột nhiên mặt Lâm Minh Dao thay đổi, cô ấy cười phá lên.
Cố Dẫn cảm thấy mình bị lừa gạt, trợn mắt nhìn Lâm Minh Dao.
Lúc ấy Lâm Minh Dao nói, Cố Dẫn thế mà lại tin. Vậy mà bây giờ Lâm Minh Dao nói đó là sự thật, Cố Dẫn lại hơi hoảng hốt.
"Vậy cậu tỏ tình với cậu ấy rồi hả?" Cố Dẫn hỏi.
"Ừ, nhưng cậu ấy từ chối rồi, nhưng cậu ấy đồng ý đi xem phim cùng nhau". Lúc Lâm Minh Dao nói ra những lời này, trong giọng nói có chút khổ sở.
Giang Trúc Thanh vừa cao vừa gầy, lại đẹp trai, nhìn rất nhẹ nhàng lại tri thức.
So với cậu thì Trần Trác có vẻ chói mắt hơn một chút.
"À. Hoá ra là vậy". Thật ra lúc Cố Dẫn nghe Lâm Minh Dao nói cô thấy thích Giang Trúc Thanh, cảm xúc có chút kì lạ, trong lòng cô sợ Giang Trúc Thanh sẽ đáp ứng lời tỏ tình của Lâm Minh Dao, nên khi nghe Giang Trúc Thanh từ chối, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ chính từ lúc này Cố Dẫn mới nhận ra được bản thân cô cũng thích Giang Trúc Thanh, cũng không biết là bắt đầu từ bao giờ. Rõ ràng là giữa Giang Trúc Thanh và Trần Trác, Trần Trác có vẻ hợp gu các bạn nữ hơn một chút, thế nhưng cả Lâm Minh Dao và Cố Dẫn đều thích Giang Trúc Thanh. Có lẽ đây chính là số mệnh.
Cô thường thấy mỗi khi Lâm Minh Dao rảnh rỗi đều cùng Giang Trúc Thanh và Trần Trác buôn chuyện, hoá ra mục tiêu chính là Giang Trúc Thanh, Trần Trác chỉ là người kèm theo thôi.
Sau khi nhận thức được điều đó, Cố Dẫn bắt đầu rối rắm, tình cảm vừa mới chớm nở của cô sẽ đi về đâu đấy.
Mặc dù Giang Trúc Thanh đã thực sự từ chối Lâm Minh Dao, nhưng cô ấy cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Sau khi một mình đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Cố Dẫn vẫn quyết định đem đoạn tình cảm ngây ngô này cất giữ trong lòng, nếu không khi cô bị Giang Trúc Thanh từ chối, ngay cả tình bạn hữu nghị cũng không còn. Cố Dẫn vốn dĩ chính là một người nhát gan, đặc biệt là trong truyện tình cảm.
[*Mèo: Ôi con gái, cậu ta thích con đấy u là trời:)]
"Hey, cậu sao vậy, sao lại ngẩn người thế?" Lâm Minh Dao quơ tay trước mặt Cố Dẫn.
Bởi vì tiếng của Lâm Minh Dao hơi lớn, nên Giang Trúc Thanh và Trần Trác ngồi bên trên đều quay xuống nhìn Cố Dẫn.
"À, không có gì đâu, chỉ là tớ đang suy nghĩ một số thứ". Cố Dẫn tỉnh táo lại, vừa lúc đối mặt với cặp mắt trong trẻo của Giang Trúc Thanh, tâm cô nhảy dựng lên, thuân tiện nói bừa gì đó để trả lời câu hỏi của Lâm Minh Dao.
Tới cuối tuần, bốn người đã hẹn gặp nhau ở rạp chiếu phim trước trạm xe buýt, khi Cố Dẫn xuống xe, Trần Trác đã tới rồi. Trời mưa nhỏ, Cố Dẫn quên không mang ô, Trân Trác liếc mắt một cái lập tức thấy Cố Dẫn đang bước xuống xe, cậu cầm ô đi về phía Cố Dẫn, giúp cô che mưa.
Sau đó, Lâm Minh Giao và Giang Trúc Thanh cùng nhau tới, hai người họ ngồi cùng một chiếc xe. Cố Dẫn cứ đứng vậy nhìn Giang Trúc Thanh giúp Lâm Minh Dao cầm ô, rồi cùng nhau xuống xe, đi về phía bọn họ, một cảnh tượng đẹp mắt.
Cố Dẫn không thể ngừng suy nghĩ về Giang Trúc Thanh, cậu ấy thật sự không thích Lâm Minh Dao sao, hiện giờ không thích, nhưng tương lai cũng không có nghĩa sẽ không thích. Trong lòng Cố Dẫn chua xót, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Ngược lại, trong mắt mọi người, Cố Dẫn đang rất vui vẻ.
Tới sảnh rạp chiếu phim, nhìn thấy ở cửa có bán bắp rang bơ và đồ uống, Trần Trác và Giang Trúc Thanh cùng nhau đi qua mua. Cố Dẫn và Lâm Minh Dao đứng ở một góc chờ.
"Cố Dẫn, một lát nữa đi vào, tớ ngồi cạnh Giang Trúc Thanh, cậu ngồi bên cạnh tớ, còn Trần Trác ngồi bên cạnh cậu nhé". Lâm Minh Dao nhỏ giọng nói với Cố Dẫn.
"Biết rồi mà". Cố Dẫn cười trêu ghẹo nói. Nhưng trong lòng lại đang nghĩ liệu Giang Trúc Thanh có đồng ý hay không.
- Hết chương 2 –
[*Mèo: Mọi người đoán xem Giang Trúc Thanh có đồng ý hay không? =))))) ]