Cỏ Dại

Chương 1




Mở đầu

Nàng đứng trên tường thành, một thanh kiếm dài lạnh lẽo gác ngang qua cổ nàng.

Hắn vẫn nói nàng da trắng hơn tuyết, vô cùng mịn màng. Lúc này, cắt qua làn da nàng không phải là hơi thở nhàn nhạt của hắn, mà là thanh kiếm trong tay hắn.

Dưới cổ là một màu đỏ thẫm, nhìn mà đau lòng, giống như trên mặt đất phủ đầy tuyết nở một đóa mai đỏ, xinh đẹp nhưng thê lương.

Chỗ cổ đầu tiên là hơi đau một chút, sau đó cảm giác đau dần dần lan tràn. Tựa như nó chạy khắp người một lượt, sau cùng trăm sông đổ về một biển, hội tụ tại trái tim.

Tiếng trống dồn dập, cờ bay phấp phới, tà áo của nàng cũng bị cuốn phần phật trong gió. Tường thành nguy nga hùng vĩ, cao chót vót. Dưới tường thành, binh lính đông nghịt, ánh sáng từ đao kiếm và áo giáp lóe sáng, sát khí ngập trời.

Hắn đứng bên cạnh nàng, một tay giữ bả vai nàng, một tay cầm kiếm kề lên cổ nàng. Cúi mắt có thể nhìn thấy cánh tay cầm kiếm kia, gân xanh nổi rõ, nàng hơi ngước mắt nhìn hắn. Mặt nạ che kín khuôn mặt của hắn, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh như băng kia.

Hắn từ đầu đến cuối cũng không nhìn nàng một cái.

Cái ngoái nhìn như biển hoa rực rỡ kia, lời thề ước ngọt ngào như sông sâu biển lớn kia, chẳng qua chỉ là một giấc mộng phồn hoa, một bóng hình phù du. Sau khi tỉnh dậy, nó thành nỗi bi thương thấu xương, vô biên vô hạn, như bầu trời phủ đầy tuyết trắng, tẩy sạch tất cả ân ái tình thù.

Hắn vặn cánh tay nàng, đẩy mạnh nàng ra bên ngoài tường thành. Cơ thể nàng chúi về phía trước. Bước chân nàng loạng choạng khiến mái tóc xổ ra. Mái tóc dài đen như thác nước rơi lả tả xuống vai, bay lượn tán loạn tựa như cành liễu mỏng manh trong gió.

Nàng vẫn còn nhớ, trong quang cảnh mùa xuân nắng vàng nhảy nhót của tháng ba, nàng từng bẻ một nhành liễu tặng hắn, chúc hắn vạn sự như ý.

Hắn cười nhận lấy, vẻ thâm tình phủ cả gương mặt: “Có nàng, đó là chuyện như ý nguyện nhất thế gian này.”

Lời thề là chuyện đã qua, thành tâm thật ý đều đã hóa thành tro bụi.

Trong mơ hồ, một mũi tên từ bên dưới bắn lên, xé gió phóng đến chỗ nàng. Nàng thấy rất rõ, người bắn mũi tên đó là một người cả đời này kiếp này nàng cũng không ngờ đến.

Nàng mở to mắt nhìn mũi tên đó xuyên gió đến đây, lại có phần cảm ơn hắn ta. Như vậy cũng tốt, chí ít nàng có thể chết dễ coi hơn đôi chút. Nếu nàng ngã xuống từ tường thành cao ba trượng, hẳn là sẽ thịt nát xương tan.

Mũi tên như tia chớp, trong nháy mắt đã đến ngay trước mắt. Nàng nhắm mắt lại. Mũi tên cắm thẳng vào bả vai nàng, đau đớn kéo đến, nàng không khỏi kêu đau một tiếng.

“Hàm Quang, tỉnh dậy đi! Lại thấy ác mộng à?”

Nàng bị lay tỉnh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Mấy con chim sẻ trên cành cây kêu ríu rít, mặt trời trên đỉnh đầu chói chang. Một đóa hoa tím rơi xuống đáp trên tà áo bằng vải thô của nàng. Nàng cười khổ, lẽ nào là do lớn tuổi sao? Sao chỉ mới dựa vào cây nàng cũng có thể ngủ gà ngủ gật, còn có thể mơ thấy hoàn chỉnh giấc mơ cũ rích từ ba năm trước như vậy…