Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 97: Vô sỉ




"Nào có phải trả ân tình cho nhiều người vậy, chúng ta nhận là bọn họ đã cao hứng lắm rồi." Hàn Thu Nguyệt nở nụ cười nhẹ.

Lâm Lan không muốn quanh co lòng vòng cùng bà ta, mặc dù nàng không phải kiểu người thích cứng rắn, nhưng đối phó với dạng người không biết xấu hổ thì dứt điểm vẫn hơn.

"Mẫu thân nói cũng đúng, lần này con dâu cùng Minh Doãn không ở nhà, thật là khiến phụ thân cùng mẫu thân gặp không ít phiền toái, hiện tại con dâu đã trở về, những chuyện này không dám phiền mẫu thân nữa, con dâu sẽ xem xét chuyện lễ vật người ta đưa tới, cẩn thận xem xét." Lâm Lan cười khẽ mà nói.

Điền mama đứng một bên cười lạnh nói: "Nhị thiếu phu nhân hình như không yên lòng phu nhân để đồ ở đây?"

Lâm Lan cười như không cười nói: "Điền mama muốn khích bác ly gián sao?"

Điền mama vốn định chơi nhị thiếu phu nhân một vố, không nghĩ tới nhị thiếu phu nhân không lưu tình chỉ thẳng mặt mình, nhất thời sửng sốt, tuy nhiên bà ta chỉ sững sờ trong chốc lát, liền có kế sách đối ứng: "Nhị thiếu phu nhân vào Lý phủ chưa lâu, Lý phủ có quy củ thế nào chắc nhị thiếu phu nhân chưa biết hết, tất cả đều thu vào khố phòng Lý phủ, chi gì cũng phải thông qua sự đồng ý của phu nhân, nhị thiếu phu nhân trẻ tuổi, chưa hiểu hết chuyện nhà, hiện tại lại không ở riêng, chuyện này đương nhiên là phu nhân sắp đặt."

Đây gọi là muốn trắng trợn cướp đoạt a. Lâm Lan ra vẻ kinh ngạc: "Thì ra trong phủ còn có quy củ như vậy."

Hàn Thu Nguyệt mỉm cười nói: "Danh mục quà tặng đang ở chỗ con, thu cái gì con cũng đã biết, tương lai các con có chuyện cần dùng, chỉ cần nói với ta, nếu tương lai ở riêng, những đồ này tất nhiên cũng là của các con."

Lâm Lan tỏ vẻ khiêm nhường hỏi: "Ý mẫu thân là, chúng con cần chi gì cũng phải hỏi ý mẫu thân sao?"

Hàn Thu Nguyệt khẽ gật đầu: "Cái này là đương nhiên."

Lâm Lan thở ra một hơi dài, cười nói: "Vậy thì thật tốt quá, nói thật, con dâu không thể để ý hết việc nhà, nghĩ tới đã đau đầu, mẫu thân đảm bảo giúp đỡ, đúng là không gì tốt bằng."

Dừng một chút, Lâm Lan đổi ý tứ nói, cất lời: "Bất quá, trước đây vì bồi bổ cho Minh Doãn mà tiêu một khoản không ít, con dâu sớm đã xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch, con dâu đang khó xử, hôm qua lại nghe Minh Doãn nói, phủ Tĩnh Bá Hầu làm đầy tháng, muốn đưa tặng một phần hậu lệ, một huynh đệ của chàng thăng quan trong quân doanh cũng cần đưa tặng một phần hậu lễ, còn có tứ Hoàng tử, Thái tử, Thái phó Bùi đại nhân, ân sư Trần đại nhân... đều phải đáp lễ."

Lâm Lan bẻ ngón tay tính, mười ngón tay đã hết mà còn chưa xong, nhìn qua sắc mặt mụ phù thủy từ từ chìm xuống.

Lâm Lan cười thầm, lại nói: "Những phần lễ này không thể nhẹ, con dâu đang nhức đầu không biết nên chuẩn bị như thế nào, nếu mẫu thân đã có lời giúp chúng con vậy thì tốt quá, tuy nhiên Minh Doãn cũng đã có ý tứ một vài phần lễ, con dâu không biết trong phủ có không, không thể làm gì hơn là đưa danh mục chàng đã nghĩ tới, cái này xin giao lại cho mẫu thân."

Vừa nói Lâm Lan vừa lấy ra một chồng danh mục quà tặng, để Như Ý đưa cho mụ phù thủy. Đã sớm nghĩ mụ phù thủy sẽ không dễ dàng giao đồ ra, nàng liền chuẩn bị sẵn phương án hai, không giao đồ ra, vậy thì chích một phần máu của ngươi, khiến cho ngươi đau lòng chết đi.

Hàn Thu Nguyệt nhìn qua chồng danh mục quà tặng một lượt, thiếu chút sặc khí, Lâm Lan rõ ràng lừa bịp tống tiền. Nhưng những thứ này đúng là cần chi, chỉ tại bà ta tự mở miệng, ai biết Lâm Lan mở miệng lớn như vậy?

"Nếu lần này Minh Doãn thi Đình thuận lợi, chính thức làm quan, chỉ sợ tương lai xã giao mỗi lúc một nhiều, aiz... Thật là mệt mỏi." Lâm Lan ra vẻ sầu khổ thở dài.

Hàn Thu Nguyệt nghe mà đổ mồ hôi lạnh, ý tứ Lâm Lan, những thứ này chỉ là khúc nhạc dạo, còn chưa phải vấn đề chính? Bà ta bình tĩnh tới mức nào thì lúc này cũng trở nên rối loạn, vốn còn muốn giữ lại lễ vật, nếu bọn chúng không đề cập tới là tốt nhất, trước tiên sẽ lảng vấn đề khác, bí mật tráo đổi lễ vật... không nghĩ tới Lâm Lan không những không nói tới chuyện đòi lễ vật, ngược lại còn dựa vào lời bà ta đưa ra vấn đề khó khăn. Khóe miệng Điền mama đứng một bên rúm ró co giật, lo lắng nhìn phu nhân, sợ rằng phu nhân không kiềm chế được mà bộc phát.

Hàn Thu Nguyệt âm thầm điều chỉnh hô hấp, cố gắng tỉnh táo lại, sao bà ta lại có thể Lâm Lan dắt mũi đi như thế này được?

"Bình thường, xã giao là chuyện cần làm, nhưng lễ vật phủ chúng ta đem tặng đều có định chế, con nghĩ ra danh sách quà tặng này liệu có ổn không? Theo như con viết ra, cho dù nhà có núi vàng núi bạc cũng hết, hay là để ta thay các con an bài." Hàn Thu Nguyệt cười nhạt nói.

Lâm Lan ra vẻ khó xử: "Nhưng danh mục quà tặng này Minh Doãn đã nhìn rồi, nói rất tốt, dù sao người ta cũng tặng mình nhiều đồ tốt như vậy, coi như là vật quy nguyên chủ."

Hàn Thu Nguyệt cười nói: "Ta thấy hai vợ chồng các con chưa hiểu chuyện cho lắm, chuyện này không cần các con quản, ta sẽ thay các con an bài thỏa đáng."

Lâm Lan thầm mắng, mụ phù thủy thật quá giảo hoạt. Xem ra chuyện này còn phải phí một phen công phu. "Con dâu thì không sao cả, chỉ sợ Minh Doãn mất hứng."

Lâm Lan lưu lại một câu, đến lúc đó Lý Minh Doãn mất hứng là chuyện của bà, tôi không có trách nhiệm gì. Hàn Thu Nguyệt vẫn còn có chút kiêng kỵ Lý Minh Doãn, hiện tại hắn đang trong ánh sáng viên mãn, sợ rằng không để người mẹ kế này vào mắt.

Từ An Hòa đường đi ra ngoài, sắc mặt Lâm Lan trầm xuống, mụ phù thủy bắt đầu khó đối phó rồi.

Chạm mặt Diêu mama cùng hai đứa nha hoàn đi tới, nhìn thấy Lâm Lan, Diêu mama vội vã thi lễ: "Lão nô ra mắt nhị thiếu phu nhân."

Lâm Lan có chút lạ lẫm với Diêu mama này, Như Ý nói nhỏ bên tai nàng: "Đây là Diêu mama."

Lâm Lan cười gật đầu, ôn nhu nói: "Diêu mama không cần đa lễ."

Chào hỏi đơn giản, Diêu mama rời đi.

Lúc này Như Ý mới nói: "Vị Diêu mama này gần đây rất được phu nhân trọng dụng, bọn hạ nhân trong phủ đều truyền, Diêu mama muốn chiếm vị trí của Điền mama."

Lâm Lan không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua. Trở lại Lạc Hà trai, Lý Minh Doãn vẫn chưa về, Ngọc Dung vừa nhìn thần sắc nhị thiếu phu nhân thì hiểu chuyến này không thuận lợi, không dám hỏi gì nữa, chỉ cẩn thận hầu hạ. Lâm Lan một tay chống cằm, một tay khẽ cầm nắp chén gạt gạt miệng chén trà, nghĩ nghĩ, phải làm thế nào mới tốt đây? Không thể dẫn người chém giết, sớm biết như vậy, nàng sẽ ở nhà thu lễ, thu xong đem thẳng vào Lạc Hà trai, xem mụ phù thủy có dám mặt dày tới dỡ đi không, nhưng mà, bà ta nhân phẩm đã xuống dưới mức âm, da mặt còn dày hơn tường thành, chuyện gì cũng có thể làm được.

"Như Ý, đồ cưới của đại thiếu phu nhân là đại thiếu phu nhân giữ hay là phu nhân đảm bảo?" Lâm Lan đột nhiên hỏi.

Như Ý ngây ngốc: "Nô tỳ nghe nói là phu nhân trông coi."

Lâm Lan lại rơi vào trầm tư, đáng tiếc nàng chưa từng thấy những bảo bối kia, bằng không, nàng cầm bản vẽ đi ra ngoài tìm người phục chế, bất kể mụ phù thủy có làm cái chuyện treo đầu dê bán thịt chó hay không, nhất định sẽ đem chỗ nước bẩn này dội lên đầu nàng, khiến nàng không thể phân bua. Ớ? Chưa từng thấy bảo bối thì có gì mà quan trọng, chẳng phải nàng còn có cơ hội tự mình sáng chế sao, đang nghĩ nghĩ, Lâm Lan bỗng nhiên nở nụ cười hắc hắc. Như Ý cùng Ngân Liễu không hẹn cùng nhìn nhau, nhị thiếu phu nhân nghĩ gì mà cười vui như vậy?

Đợi đến giờ Dậu, Lý Minh Doãn cuối cùng trở về. Bạch Huệ đem trà nóng tới, Lâm Lan cho mọi người lui cả xuống. Hỏi: "Anh đi đâu về vậy? Sao giờ mới trở về?"

Lý Minh Doãn nhàn nhã uống một hớp trà, nói: "Đi gặp lão sư, sắp phải thi Đình, đi thỉnh giáo chút ít vấn đề, trò chuyện xong thì đã muộn."

Lâm Lan ngồi xuống cạnh hắn, đem chuyện giao phong hôm nay cùng mụ phù thủy kể lại cho Lý Minh Doãn nghe, thần sắc Lý Minh Doãn ngưng trọng, hừ lạnh nói: "Ta thấy bà ta nghèo quen thói rồi."

Lâm Lan nghe lời này có chút đỏ mặt, giống như nàng cũng yêu tiền vậy, đúng là có nghèo mới hiểu được tầm quan trọng của kim tiền. Bất quá ngay sau đó nàng tự biện giải cho mình, nàng tham tiền nhưng có đạo lý lấy tiền của mình, còn mụ phù thủy thì bất kể, cái gì cũng vơ lấy.

Lâm Lan cười híp mắt nói: "Tôi có biện pháp khiến bà ta chịu không nổi."

Lý Minh Doãn nhìn nàng: "Nói nghe một chút."

Lâm Lan bước tới gần khẽ thì thầm bên vành tai hắn, khóe miệng Minh Doãn từ từ cong lên, mắt liếc nàng, trong mắt hiện rõ ý cười cùng than thở, muốn tìm quỷ kế, quả nhiên không ai nhiều như nàng.

"Anh thấy sao?" Lâm Lan đắc ý nói.

Lý Minh Doãn nhẹ mỉm cười: "Ngày mai tôi sẽ cho người chuẩn bị."

Ngày hôm sau, lại có người đến tặng lễ, Lý Minh Doãn không có ở phủ, danh mục quả tặng đưa cả đến tay Lâm Lan, Lâm Lan coi xong, không nói năng gì, đem tất cả tiến vào nơi mà mụ phù thủy gọi là khố phòng Lý gia. Lâm Lan nghiêm chỉnh làm theo, không nói gì đến chuyện danh mục quà tặng nữa.

Về phía Hàn Thu Nguyệt thì cả một đêm lo lắng, sợ Lý Minh Doãn gây ra động tĩnh gì. Nhìn thấy phản ứng hôm nay của Lâm Lan, tựa hồ, chuyện này cứ thế trôi đi, dần dần tĩnh tâm xuống. Cũng phải, bà ta danh chính ngôn thuận làm, Lý Minh Doãn cho dù mất hứng thế nào đi nữa cũng không có biện pháp tra hỏi đồ bà ta cầm.

Cuối cùng cũng tới kỳ thi Đình, sáng sớm Lý Minh Doãn tắm rửa cho nhẹ nhàng khoan khoái, búi tóc cao, điểm một cây trâm Bạch Ngọc, một thân vận cẩm bào, thắt một cái đai lưng Thanh Ngọc, gắn thêm một khối Ngọc Bích, cả người thoạt nhìn vô cùng nho nhã trầm tĩnh. Thi Đình do Hoàng Thượng tự mình chủ trì, là cuộc thi cấp bậc cao nhất, Lý Minh Doãn thì thong dong bình tĩnh đi dự thi nhưng Lâm Lan ở nhà lại có chút khẩn trương.