Mấy người Bạch Huệ ngồi xe đi đến hiệu thuốc Đức Nhân đường lớn nhất kinh thành, nhị thiếu phu nhân nói họ chờ ở đây.
Ngồi trên xe ngựa, Cẩm Tú thương tiếc thở dài: "Không nghĩ tới Xảo Nhu lại làm chuyện như vậy, nhưng có điểm ta nghĩ mãi không ra, tại sao nhị thiếu phu nhân biết hộp kia có nắp đậy thêm một đáy phía dưới, ta ôm hộp đó nhiều lần mà không có chú ý đến nha."
Ngọc Dung nói: "Đáy hộp đựng thức ăn là phên tre thưa, nếu không có tấm phên dày che bên trên, những con rắn kia sớm đã xổng hết rồi, cho nên nhất định là đợi mang hộp thức ăn tới thư phòng, gỡ tấm phên dày che bên trên, thả rắn độc ra ngoài, về sau nhị thiếu phu nhân tìm được nắp kia, so vào hộp thì vừa khít, đây chính là chứng cớ trọng yếu chứng minh tội lỗi của Xảo Nhu."
Cẩm Tú chợt hiểu ra, gật đầu: "Khó trách Xảo Nhu thấy nắp kia thì không còn cãi gì được."
Ngọc Dung lại nói: "Cũng không hẳn đơn giản như vậy, hôm nay cô ta nhận tội nhưng ngày hôm xảy ra chuyện nếu tìm được vật chứng chưa chắc cô ta đã thừa nhận."
Cẩm Tú nghi hoặc: "Thế tại sao hôm nay lại nhanh chóng nhận tội như vậy?"
"Những thứ này ta cũng không hiểu, nghe nhị thiếu phu nhân nói, cái này có thể gọi là đánh vào tình cảm con người, trước tỏ ra thờ ơ lãnh đạm với cô ta, không quan tâm, kẻ có tật giật mình ắt thấp thỏm bất an, hoảng sợ không chịu nổi một ngày, càng nghĩ lại càng be bét. Hôm nay Nhị thiếu phu nhân phân phó Như Ý, trước đem Xảo Nhu thay trang phục chỉnh tề, tóc tai sạch sẽ rồi mới đưa tới ngoại viện để thẩm tra, tại đây những nha hoàn thân tín đều đã có mặt, như thế chứng tỏ chuyện này nhị thiếu phu nhân đã có tính toán kỹ càng. Đầu tiên tâm trí Xảo Nhu vốn đang trống rỗng, nhị thiếu phu nhân để cho Chu mama báo tin tức anh trai cho cô ta, Xảo Nhu làm những thứ này nguyên lai vì anh của mình, hiện tại anh của cô ta mất tích, lại là lành ít dữ nhiều, Xảo Nhu không còn chỗ nào trông cậy, cô ta còn gì để cố chấp? Mà phên tre kia, qua lời nói của nhị thiếu phu nhân, chính là cây rơm đè chết lạc đà, dập tắt mọi hi vọng của cô ta. Tóm lại là, đan xen kết hợp, từng bước uy hiếp, cuối cùng nước chảy thành sông."
Ngọc Dung đem những gì hôm nay nhị thiếu phu nhân nói ra tổng kết. "Cuối cùng cây rơm đè chết lạc đà..."
Cẩm Tú lẩm bẩm nhớ tới những lời này, rơm rạ cũng có thể đè chết Lạc Đà? Thuyết pháp này thật cổ quái.
Bạch Huệ âm thầm cảm khái: Tâm tư nhị thiếu phu nhân thật là kín đáo, nhị thiếu gia có nhị thiếu phu nhân là trợ thủ, hẳn là cuộc sống sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Như Ý yên lặng, lo lắng: Hôm nay nhị thiếu phu nhân phí nhiều công sức, gọi tất cả mọi người cùng tới, từ nay về sau, nếu có chuyện gì thì khó lòng vượt qua kiểm tra của nhị thiếu phu nhân.
Bốn người đã tới Đức Nhân đường, đợi trong chốc lát, Nhị thiếu phu nhân cùng Ngân Liễu đã đến.
Đức Nhân đường nổi danh nhất là A Giao da lừa, A Giao có công hiệu tư âm bổ huyết, kéo dài tuổi thọ, từ trước tới nay cùng nhân sâm, lộc nhung được xưng là bổ dưỡng tam đại bảo, A Giao do Đức Nhân đường sản xuất, phẩm chất tốt, vẫn được nạp làm cống phẩm, cho nên thanh danh lan truyền Lâm Lan mua mấy vị thuốc cần thiết để chế Lục Thần hoàn, sau đó gọi tiểu nhị bốc mấy cân A Giao, Kiều Vân Tịch chuẩn bị sinh, cần dùng A Giao để bổ thân thể, rất thích hợp.
Lâm Lan nhìn A Giao có màu nâu đậm, bề mặt sáng bóng trơn mượt, nàng chăm chú quan sát tổng quát lại lượt nữa.
Tiểu nhị thấy Lâm Lan cẩn thận như thế liền cười nói: "Phu nhân cứ yên tâm, A Giao bổn tiệm là loại thượng phẩm, dùng da con lừa khô thành, tuyệt đối không phải hàng giả."
Giả thì đương nhiên không giả, chẳng qua nhìn không thấy giống A Giao có phẩm chất tốt nhất, liền hỏi: "Các ngươi dùng da lừa ở đâu làm?"
Tiểu nhị kia cười nói: "Lừa ở đâu cũng giống nhau phải không?"
Lâm Lan thầm nghĩ: Da lừa đúng là không khác biệt nhau mấy, vấn đề là nước mỗi nơi mỗi khác, dùng nước trên núi cao thì chế thành loại A Giao tinh khiết hơn là dùng nước ngầm. "Ha ha, đúng vậy."
Lâm Lan cười khan hai tiếng, thử thăm dò: "Là ở nơi đây sao?"
Tiểu nhị cảnh giác, khó chịu nói: "Phu nhân, nếu ngài không tin A Giao của bổn tiệm thì mời đến nơi khác mua."
Ai nha... Kiêu ngạo quá thì phải, hỏi một chút cũng không cho, đợi đến lúc có cống phẩm, bổn cô nương cho ngươi nhìn một cái, xem cái gì mới là A Giao cực phẩm nhé.
Lâm Lan giận tái mặt: "Ngân Liễu, trả tiền."
Đoàn người Lâm Lan ra khỏi tiệm thuốc, một vị công tử trẻ tuổi từ hậu đường đi ra, nghiêm mặt dạy dỗ tiểu nhị: "Bản Nhi, không được vô lễ với bất kỳ khách hàng nào."
Bản Nhi không phục nói: "Công tử, người này mua thì ít mà hỏi lung tung thì nhiều, không mua cả đơn thuốc mà mua vài vị lặt vặt, tiểu nhân nghĩ tám phần là có ý thám thính cơ mật."
Công tử trẻ tuổi trầm mặc chốc lát: "Vậy cũng phải ăn nói khéo léo chút."
Bản Nhi bĩu môi, miệng thì "vâng dạ", lòng lại nói: Tiệm thuốc làm ăn bận rộn muốn chết, lại còn phải khéo léo trò chuyện, không dứt khoát đuổi đi, chẳng lẽ phải bồi người ta tán gẫu?
Ra khỏi Đức Nhân đường, Lâm Lan phân phó phu xe vòng qua cửa Đông, nghe nói mẹ Minh Doãn để lại mười tám cửa hiệu mặt tiền cùng dãy.
Đến thẳng cửa Đông, Lâm Lan đã thấy rất nhiều xe phía trước, nàng liền cùng Văn Sơn đi dạo. Dọc đường lớn các cửa hàng san sát nhau, lưu lượng người đi lại khá đông, chứng tỏ đây là một con phố rất sầm uất. "Văn Sơn, đi thăm hỏi xem, nơi này mướn thì bao nhiêu tiền?"
Văn Sơn vâng lời đi thăm hỏi, giây lát sau trở lại nói: "Cửa hiệu mặt tiền, ít nhất cũng phải hai ngàn bạc một năm, nếu là cửa hiệu lớn ở mặt tiền, khu vực tốt hơn chút ít thì không biết cụ thể là bao nhiêu nữa."
Lâm Lan âm thầm chắt lưỡi hít hà, mười tám cửa hiệu mặt tiền cho dù là cửa hiệu nhỏ thì một năm nguyên tiền mướn cũng là ba mươi sáu vạn bạc trắng, những thứ này đều rơi cả vào túi mụ phù thủy, khó trách cuộc sống mụ ta lại trôi qua dễ chịu như vậy, thật là tức chết người...
Lâm Lan thích thú nghĩ tới lời Diệp lão thái gia đã nói, nếu thu lại được mười tám cửa hiệu mặt tiền này về thì sẽ phân cho nàng một nửa, vậy thì phát tài rồi, phần giá trị bất động sản này tương đối lớn, tha hồ sống thoải mái, lúc đó sẽ đánh cược, lấy bạc đem mở tiệm thuốc ở chỗ này, Đức Nhân đường ở phía Tây, Lâm Ký dược phòng ở phía Đông, xem xem gió Đông áp đảo gió Tây, hay là gió Tây áp đảo gió Đông. Lâm Lan ảo tưởng khiến tinh thần phấn chấn, vui vẻ hẳn lên: "Đi, về nhà."
Đoàn người trở lại Lý phủ, đang đưa dược liệu xuống thì Triệu quản gia tiến lên đón, cúi đầu khom lưng cười híp mắt khiến Lâm Lan thở dài: "Nhị thiếu phu nhân đã về?"
Mọi người đều ở trước mặt ngươi, còn hỏi lời này là có ý gì?
Lâm Lan coi như không, mỉm cười: "Triệu quản gia tìm ta có việc gì?"
Triệu quản gia liếc mắt thấy Bạch Huệ bao lớn túi nhỏ, tiếng cười càng thêm phần nhún nhường kính cẩn: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, có điều, để cho nhị thiếu phu nhân tự mình ra ngoài mua vật phẩm, trong lòng nô tài băn khoăn, trong phủ có riêng người chuyên thu mua các loại vật phẩm, sau này nhị thiếu phu nhân cần gì xin cứ phân phó cho bọn họ đi là được."
Lâm Lan cười nói: "Đa tạ Triệu quản gia nhắc nhở, tuy nhiên, ta đi mua dược liệu, chủng loại đa dạng, số lượng phong phú, còn phải xem tỉ lệ, quản gia trong phủ sợ không hiểu vấn đề này, không thể làm gì hơn là tự mình phải đi mua."
Triệu quản gia ngượng ngùng, nhị thiếu phu nhân nói một câu người khác không hiểu khiến hắn á khẩu không nói nên lời. Lâm Lan cười lạnh trong lòng, Triệu quản gia tới đây sợ là muốn hỏi hôm nay toàn bộ Lạc Hà trai đi ra ngoài làm gì đây. "Mau trở về thôi, có rất nhiều đồ để lâu thì hoàn tán không tốt."
Lâm Lan quay đầu lại thúc giục. Mấy nha hoàn bận rộn ôm dược liệu đi vào trong. Triệu quản gia không thấy Xảo Nhu, trong lòng lại càng bất an, lúc trước nhận được hồi báo của người gác cổng, nói nhị thiếu phu nhân đem mấy nha hoàn đi ra ngoài, hắn không để tâm chuyện này lắm, nhị thiếu phu nhân ra khỏi cửa, chẳng lẽ còn muốn hắn quan tâm sao? Sau lại nghe người gác cổng tới báo, Như Ý mang theo Xảo Nhu đi ra ngoài, lúc này hắn mới bắt đầu giật mình, chờ hắn đuổi tới cửa, người đã sớm đi xa, không biết tung tích. Mắt thấy nhị thiếu phu nhân muốn mang nha hoàn đi,
Triệu quản gia kiên trì gọi Như Ý: "Như Ý, ngươi và Xảo Nhu đi ra ngoài cùng nhau, sao giờ không thấy Xảo Nhu đâu?"
Lâm Lan dừng bước, xoay người khẽ cười, nhìn Triệu quản gia: "Triệu quản gia, có chuyện quên nói với ngươi một tiếng, ta đã bán nha đầu Xảo Nhu kia rồi."
Triệu quản gia rùng mình, Xảo Nhu bị bán? Thế này là thế nào, phu nhân cho người tới bảo với hắn, tìm lý do đưa Xảo Nhu từ Lạc Hà trai ra.
Nhìn sắc mặt Triệu quản gia trở nên khó coi, Lâm Lan mỉm cười: "Triệu quản gia, sắc mặt ngươi không tốt lắm, có phải thân thể khó chịu ở đâu không?"
Triệu quản gia cố kéo một nụ cười cứng ngắc: "Nhị thiếu phu nhân, việc mua bán nha đầu trong phủ phải được sự đồng ý của phu nhân, cũng phải ghi chép lại."
"Vậy ư? Sao ngươi không nói sớm, giờ ta bán cũng bán rồi, người đi cũng đi rồi, giờ phải làm sao đây?" Lâm Lan làm bộ khó xử nói.
Da đầu Triệu quản gia tê dại, ngượng ngùng: "Vâng vâng, là nô tài sơ sót, kính xin nhị thiếu phu nhân báo cho biết là môi giới nào đón tay để nô tài ghi chép, coi như bổ sung, đợi phu nhân trở lại, nô tài cũng biết đường mà khai báo."
Lâm Lan thầm nghĩ, vị Triệu quản gia này đúng là xảo quyệt, nói cho ngươi biết người môi giới là ai, không phải là để cho ngươi tra ra hành tung sao? Huống chi, thực sự nàng không có tìm người môi giới.
Lúc này, Như Ý hừ lạnh một tiếng: "Năm ngoái Tiểu Vũ trong phòng biểu tiểu thư không cẩn thận làm rớt một chiếc vòng tay của biểu tiểu thư, biểu tiểu thư đánh cô ấy một trận thừa sống thiếu chết, sau đó đem bán đi, suốt cả quá trình không xin một chỉ thị nào của phu nhân. Chẳng lẽ biểu tiểu thư bán nha đầu được, nhị thiếu phu nhân lại không được làm chủ? Hay Triệu quản gia cho là, nhị thiếu phu nhân còn không bằng biểu tiểu thư?"
Triệu quản gia bị Như Ý nói mấy câu dồn dập không khỏi đồ mồ hôi lạnh cả người, con nha đầu Như Ý chết tiệt ăn nói bậy bạ kia, hắn chỉ nói là phải ghi chép lại danh sách, nha đầu chết tiệt kia hết lần này tới lần khác nói sang vấn đề khác, khiến hắn bị chụp mũ. Hôm nay lão gia coi trọng nhị thiếu gia như vậy, hắn nào dám nói nhị thiếu phu nhân không bằng biểu tiểu thư.
"Như Ý, ngươi đừng có nói bậy." Triệu quản giả buồn bực nói.
Lâm Lan tán dương liếc Như Ý một cái, nha đầu này thông minh cơ trí, đầu óc linh động a. Lâm Lan cố ý quát lớn Như Ý: "Không được vô lễ với Triệu quản gia, còn không mau lui ra."
Như Ý phẫn nộ quay mặt đi.
Lâm Lan cười khẽ với Triệu quản gia: "Biểu tiểu thư thật sự tự chủ trương bán nha đầu?"
Triệu quản gia nhất thời ngây người, nhị thiếu phu nhân đột nhiên lại có hứng thú với chuyện này. Chuyện này trong phủ không ít người biết, giấu diếm cũng không thể gạt được, liền nói: "Lúc ấy, biểu tiểu thư bị chọc tức, nhất thời đã quên quy củ, tuy nhiên, sau đó đã ghi chép lại."
Lâm Lan gật đầu, cười càng ôn hòa: "Vậy ngươi đem danh sách ghi chép ra cho ta coi, ta phải nhìn thấy mới tin, bằng không, ta sẽ cho rằng nhị thiếu phu nhân ta còn không bằng người ngoài."
Lúc này ngay cả não của Triệu quản gia cũng bắt đầu co quắp rồi. Sao hắn có thể đưa danh sách cho nhị thiếu phu nhân nhìn, mỗi một mục trong phủ cũng có chút bí mật không thể nói, những bí mật này càng không có khả năng được lưu lại dấu vết trên giấy trắng.
Triệu quản gia thất bại nói: "Nhị thiếu phu nhân quá lo lắng rồi, cho dù nô tài có thêm mười lá gan, nô tài cũng không dám có phần khinh thị nhị thiếu phu nhân. Chuyện Xảo Nhu, nô tài sẽ ghi lại là đã bán, nhị thiếu phu nhân cũng đã mệt mỏi rồi, nô tài cung tiễn nhị thiếu phu nhân."
Trong kinh thành này có mấy nhà làm môi giới mà thôi, cùng lắm thì hắn phí chút tinh thần đi hỏi từng nhà, chỉ sợ Xảo Nhu không bị bán đi, mà là bị nhị thiếu phu nhân giấu đi rồi.
Lâm Lan lúc này mới cười: "Vậy làm phiền Triệu quản gia rồi, chẳng qua là nếu phu nhân hỏi..."
Triệu quản gia vội nói: "Nô tài hiểu mà, sẽ không làm khó cho nhị thiếu phu nhân."
Lâm Lan thở dài: "Ta chỉ sợ làm khó cho ngươi..." nhưng trên mặt lại không có nửa điểm ý tốt như vậy, xoay người nghênh ngang rời đi.