Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 54: Phụ tử




Phía bên ngoài thư phòng Lý phủ, Triệu quản gia cúi đầu mà đứng, bọn nha hoàn sai vặt đứng ở phía xa, thần sắc ai nấy lo lắng, trong mắt lộ rõ sự tò mò nhưng có điều ngại Triệu quản gia đứng đó, không một ai dám lên tiếng, đành dùng ánh mắt không tiếng động trao đổi.

Nhị thiếu gia rời nhà gần bốn năm nay trở lại, vốn là chuyện đại hỉ, nhưng một tháng trước khi nhị thiếu gia lên kinh thành có một vài tin đồn, không khí trong phủ trở nên hết sức cổ quái, mặt lão gia lúc nào cũng hằm hằm như băng, trên trán như viết rõ mấy chữ: Ta đang rất bực bội. Phu nhân tựa hồ cũng rất ưu tư, nhưng theo tin tức phòng bếp truyền tới, gần đây khẩu vị phu nhân rất tốt, gọi phòng bếp làm nhiều đồ ăn, đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân cũng ầm ĩ một hồi, đến nay không ai để ý ai...

Hôm nay người đứng đầu mọi tin đồn – nhị thiếu gia đang ở trong thư phòng. Lý Kính Hiền ngó nhi tử trong thư phòng, gần bốn năm không thấy, nhi tử cao thêm không ít, đã lột bỏ vẻ thiếu niên ngây thơ, trầm tĩnh ưu nhã, tự tại ung dung, tĩnh lặng như nước, kín đáo thâm thúy. Lý Kính Hiền không khỏi cảm thán: Minh Doãn càng lúc càng giống mẹ nó...

Ngoài cảm khái kia, Lý Kính Hiền lại nghĩ tới những tin đồn kia, nhất thời trong lòng bức bối, cố nén ý muốn xông vào khiển trách Minh Doãn, hắn đặt chén trà xuống, dùng giọng hết sức bình thản hỏi: "Chuyện người đàn bà kia là thế nào?"

Lý Minh Doãn im lặng, xảy ra chuyện gì? Trần Tử Dụ đã nói rất rõ ràng, ông cũng biết rất rõ.

"Nàng là đại phu thôn Giản Tây, cứu nhi tử một mạng, nhi tử có ơn tất báo, quyết định cưới nàng làm vợ." Lý Minh Doãn dùng giọng điệu trần thuật nói chuyện. Hắn là đang kể lại chuyện chứ không phải hỏi ý kiến bất kỳ ai.

"Hoang đường. " Lý Kính Hiền bị giọng nói bề ngoài có vẻ ôn hòa này của Minh Doãn làm cho tức giận, hắn khẽ quát một tiếng.

"Có ơn tất báo nhất định phải cưới cô ta làm vợ? Con không nghĩ tới thân phận mình thế nào sao, cô ta có thân phận gì, con làm như vậy thực là tự tay hủy đi tương lai." Lý Kính Hiền nổi giận nói.

Lý Minh Doãn không chút sợ hãi nói: "Nam nhi dựa vào chính bản thân mà tiến lên trên con đường tương lai, nếu lệ thuộc vào nữ nhân, nhi tử sẽ cảm thấy hổ thẹn."

Ngôn từ sắc bén, hiển nhiên ý tứ rõ ràng, trong lời nói có đao, lưỡi đao sắc bén này hung hăng đâm trúng nhược điểm của Lý Kính Hiền.

Song hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, cho nên, mặc dù rất tức giận nhưng hắn cũng phải chuyển đề tài. "Con nói chuyện có chí khí thế này là tốt, nhưng con chớ quên con là nhi tử Lý gia, mỗi lời nói cử động đều liên quan đến danh dự Lý gia, vinh nhục của gia tộc không thể tùy tiện được, làm ra hành vi đại nghịch bất đạo ấy, con đọc sách thánh hiền để làm gì?"

"Nhi tử không cho là lời nhi tử có cái gì làm cho người đời lên án." Lý Minh Doãn nhàn nhạt nói.

Lý Kính Hiền giận dữ: "Con tự cho là đúng khiến phụ thân trở thành trò cười của các đại thần, con khiến người trong Lý gia không ngóc đầu lên được."

Lý Minh Doãn cười cười, mắt nhìn cơn thịnh nộ của phụ thân mình, trong trí nhớ, phụ thân tựa hồ rất ít khi nói lời nhỏ nhẹ với hắn, vẻ mặt ôn hòa cũng chỉ có đôi khi, hầu như là nhăn nhó trách cứ. Trước kia hắn ngây thơ cho là phụ thân nghiêm nghị đối với hắn là vì muốn tốt cho hắn, sợ hắn giống các công tử nhà giàu khác chơi bời lêu lổng.

Vì vậy hắn rất cố gắng, cố gắng đi học, cố gắng chú trọng lời nói của mình, cố gắng làm tốt mọi việc, cho nên, từ năm ba tuổi hắn tự mặc quần áo, tự ăn cơm, tự bản thân cố gắng làm tốt mọi chuyện, chỉ vì muốn giành được một nụ cười của phụ thân, một tiếng tán thưởng.

Sau này hắn mới hiểu được, phụ thân nghiêm nghị lạnh lùng là bởi vì sự tồn tại của Lý Minh Tắc. Nghe nói hôm Lý Minh Tắc nhận tổ quy tông, phụ tử ôm nhau khóc ròng, một trận thật cảm động làm sao.

Lý Minh Doãn cười mỉa mai một tiếng: "Phụ thân lo lắng quá rồi, lúc phụ thân cưới mẹ kế chẳng phải cả triều đình ủng hộ sao? Không phải Thánh Thượng tán dương phụ thân có tình có nghĩa sao? Mẹ kế không phải cũng là một thôn phụ sao? Mặc dù Lâm Lan xuất thân nhà nông nhưng dù gì cũng là một nữ đại phu đấy."

"Láo xược!" Lý Kính Hiền vỗ mạnh xuống bàn, chén trà nhỏ rơi xuống nền nhà vỡ tan.

Mặt Lý Kính Hiền méo mó tái xanh, chòm râu khẽ rung rộng, hắn tức giận nhìn nhi tử nhiều năm xa cách bằng một ánh mắt xa lạ. Đúng vậy, rất xa lạ, nhi tử trước mắt kia không còn nhất nhất theo lệnh hắn mà làm như xưa, người con trai trước mắt hắn giờ đây vô cùng chững chạc. Giờ khắc này, Lý Minh Doãn đứng thong dong, đôi mắt như mang theo ý cười, lời của nhi tử lộ ra sự đùa cợt cùng di bỉ, bén nhọn như thế...

Hắn hiểu rõ, Lý Minh Doãn hận hắn. Lý Minh Doãn bình thản nhìn phụ thân mình, nhìn hắn thẹn quá hóa giận, trong lòng không khỏi thống khoái.

Ánh mắt Lý Kính Hiền đột ngột ủ rũ, thần sắc mỏi mệt, bộ dạng đau lòng nói: "Minh Doãn, cha biết con vì chuyện của mẹ mà hận cha, cha không trách con, chuyện của mẹ con, là do cha không tốt, trách cha không có kịp nói rõ mọi điều với mẹ con, làm cho nàng sinh ra hiểu lầm, aiz... mẹ con là người con gái dịu dàng hiền thục, ta vốn tưởng rằng nàng có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm riêng của ta, không nghĩ tới nàng lại quyết tuyệt như vậy, mấy năm qua cha chưa có một ngày sống yên ổn, nghĩ đến chuyện của mẹ con lại đau lòng..."

Nhìn bộ dạng phụ thân đau đớn vô cùng, Lý Minh Doãn chỉ cảm thấy buồn cười, chỉ một câu hiểu lầm là có thể che dấu hết thảy sao? Một câu hiểu lầm là có thể khiến ông thanh thản sao? Một câu hiểu lầm có thể làm cho mẹ sống lại sao? Xem ra mẹ rời đi là đúng, sống cùng loại người dối trá vô sỉ này thì đúng là gánh lấy đau đớn.

"Cha nghĩ rằng mẹ con chẳng qua là suy nghĩ quá nhiều, định đợi nàng nghĩ thông suốt sẽ đi đón nàng về, không nghĩ rằng lại nhận được tin mẹ con qua đời, suốt ba ngày ta không ăn không uống được, cũng bị bệnh nặng, chỉ muốn được ra đi cùng mẹ con..." Lý Kính Hiền sầu não, trong mắt đã dâng lệ nóng, bộ dạng vô cùng đau khổ. Lý Minh Doãn cười lạnh, bệnh nặng à?

Ông làm dáng thì có. "Vốn muốn đem bài vị mẹ còn về kinh thành nhưng ông bà ngoại con... Ta biết bọn họ thương tâm, hơn nữa lại không rõ chân tướng sự việc, đối với ta có lòng oán hận ấy là điều bình thường, ta muốn đợi đến khi nhạc phụ nhạc mẫu bình tâm thì sẽ đi Phong An... Ai dè thế sự khó liệu, Thánh Thượng lại giao cho trọng trách nặng nề đúng lúc này..."

Lý Minh Doãn phải dùng hết kiên nhẫn mới im lặng nghe được hết những lời dối trá vô sỉ này, không khỏi bội phục phụ thân diễn kịch, vẻ mặt chân thành tha thiết, lời nói khẩn thiết, rốt cuộc là ở chốn quan trường nhiều năm, loại vô sỉ này đã ngấm tận xương tủy, dung nhập vào lục phủ ngũ tạng rồi.

Lý Kính Hiền tiến lên hai bước, vỗ vỗ bả vai Lý Minh Doãn, thở dài nói: "Minh Doãn à, cha không dám cầu con tha thứ, nhưng cha hi vọng con hiểu cho cha, cha thật tâm muốn tốt cho con, con đừng để tức giận làm chuyện hại mình, nhìn con như vậy cha rất đau lòng. Chuyện Lâm cô nương cha sẽ vì con mà giải quyết, cô ta muốn thế nào Lý gia cũng sẽ tận lực đáp ứng, sẽ không để cô ta chịu ủy khuất. Kỳ thi hương sắp tới, cha rất coi trọng con, hi vọng con chuyên tâm dự thi, đừng để sự tức giận với cha làm hỏng chuyện."

Ăn nói khép nép như thế, nếu không phải Lý Minh Doãn sớm điều tra ra chân tướng sợ là đã cảm kích áy náy rớt nước mắt từ lâu rồi.

Lý Minh Doãn không tránh hai cái vỗ vai của phụ thân, chắp tay thi lễ nghiêm mặt nói: "Từ nhỏ cha đã dạy nhi tử, làm người phải tuân thủ lời hứa hẹn, thế mới là trang quân tử. Ở thôn Giản Tây, trước mắt tất cả mọi người trong thôn nhi tử đã hứa hẹn với Lâm Lan, nhi tử không thể nói không giữ lời, làm chuyện trơ trẽn như vậy được. Lâm Lan, nhi tử không thể không cưới nàng."

Lý Kính Hiền cảm giác như mình sắp bị lửa giận trong lòng thiêu đốt, hắn nhọc công uốn lưỡi nhiều như vậy, nói lời tình cảm, nhưng Minh Doãn không những không thể chấp nhận nỗi khổ tâm của hắn, trái lại khư khư cố chấp. Nhẹ không được thì chỉ có mạnh bạo, vô luận thế nào cũng không thể để đứa con gái nông thôn kia vào cửa, phá hư kế hoạch của hắn.

Khẩu khí Lý Kính Hiền lạnh đi: "Minh Doãn, con suy nghĩ cho kỹ, cha sẽ không hại con."

Ngay sau đó lớn tiếng kêu: "Triệu quản gia."

Triệu quản gia lên tiếng đẩy cửa đi vào, cúi đầu nghe lệnh.

"Đưa nhị thiếu gia trở về Chuế Vân Hiên, hầu hạ cẩn thận, nhị thiếu gia đi đường cực khổ cần nghỉ ngơi cho tốt, không được để hạ nhân tạp đẳng quấy rầy nhị thiếu gia." Lý Kính Hiền lạnh giọng phân phó.

Lý Minh Doãn ngạc nhiên, muốn giam lỏng hắn? Điểm này Lý Minh Doãn chưa từng nghĩ đến, phụ thân chọn thủ đoạn cứng rắn như vậy, xem ra trận này là cuộc đánh lâu dài, Lý Minh Doãn không khỏi âm thầm may mắn, may nhờ Lâm Lan không có nghe an bài đi "Lâm Tiên Cư" mà là đi Tĩnh Bá Hầu Chu gia, bằng không...

Nhưng là, Chu gia có thể thu lưu Lâm Lan sao? Lý Minh Doãn không nhịn được lo lắng, hi vọng Văn Sơn cùng Đông Tử thông minh linh động một chút, có thể báo tin cho Diệp gia cùng Lâm Lan, để cho bọn họ chuẩn bị ổn thỏa. Nghe tới tin Lý Minh Doãn bị đưa về Chuế Vân Hiên, một đứa nha hoàn vội vàng chạy về hậu viện bẩm báo Hàn thị.

"Bọn họ nói cái gì?" Hàn thị nửa nằm nửa ngồi trên giường, một đứa nha hoàn đứng bên quạt, một đứa khác ngồi chồm hỗm trên mặt đất đấm chân cho bà ta.

Nha hoàn kia nói: "Lão gia đuổi hết hạ nhân khác ra ngoài, chỉ cho Triệu quản gia chờ ở ngoài cửa, cho nên..."

Hàn thị khó chịu liếc nó một cái.

Nha hoàn sợ hãi cúi đầu, thưa dạ nói: "Có điều, nhị thiếu gia bị năm sáu gia đinh đưa đi Chuế Vân Hiên, lúc lão gia đi ra, sắc mặt rất khó coi."

Hàn Thị suy nghĩ lời nha hoàn nói, giây lát đối với mama bên cạnh nói: "Khương mama, đi tới phòng bếp phân phó, tối nay chuẩn bị phong yến* long trọng chút."

* Phong yến: mời khách từ phương xa đến dùng cơm

Khương mama không hiểu nói: "Dạ thưa, lão gia cùng nhị lão gia không thoải mái, phong yến... Có cần thiết không ạ?"

Khóe miệng Hàn thị khẽ nhếch một tia cười lạnh, bà ta dĩ nhiên biết phụ tử hai người họ không vui cho nên mới cố tình tạo náo nhiệt, như vậy mới có thể làm thành kiến giữa lão gia và Lý Minh Doãn thêm sâu.

"Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi." Hàn Thị chậm rãi nói, hai mắt nhắm lại hưởng thụ.