Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 295: Sinh




Lý Minh Tắc lòng như lửa đốt, hơi đâu quản dì nhỏ của người đàn bà chanh chua này là ai, càng không thời gian cùng cô ta lèo nhèo, đẩy cô ta ra muốn rời đi.

Diêu Kim Hoa gắt gao kéo hắn, không buông tha: "Ngươi nghĩ cứ như vậy rời đi, không có cửa đâu, ngươi phải bồi thường tiền xiêm y cho ta, ta mới vừa mua, ba lượng bạc liền, hiện tại bị ngươi làm dơ, không mặc được nữa, ngươi đền đi, ngươi đền đi..."

"Loại đàn bà chanh chua ở đâu ra vậy? Còn không mau tránh ra." Lý Minh Tắc giận dữ, quát lên.

"Cái gì? Ngươi dám mắng ta người đàn bà chanh chua? Ngươi là ai, hôm nay ngươi không bồi thường tiền xiêm y cho ta thì đừng nghĩ rời đi." Diêu Kim Hoa nhảy chồm chồm mắng.

Lý Minh Tắc đẩy không xong, tức giận đùng đùng, vừa nghiêng đầu nhìn thấy Như Ý: "Như Ý, người kia là ai!"

Như Ý ấp úng: "Đại thiếu gia, đây... đây là cữu phu nhân... "

"Cái gì? Đại thiếu gia? " Diêu Kim Hoa giật mình sửng sốt, không khỏi thả tay ra.

Lý Minh Tắc nhìn Diêu Kim Hoa, nhất thời không có phản ứng, đây chắc là người sai vặt của cữu phu nhân, cô ta đã buông tay rồi, Lý Minh Tắc lập tức bước đi.

Diêu Kim Hoa kinh ngạc nhìn bóng lưng đại thiếu gia, mãi cho đến lúc không nhìn thấy mới thôi, thì thào: "Đây là đại thiếu gia sao? Nhìn không giống Minh Doãn chút nào. Hơn nữa, một thân áo thô, ngay cả quần áo quản gia trong phủ còn tốt hơn hắn..."

"Này... Như Ý, sao ngươi không sớm nói cho ta!" Diêu Kim Hoa oán trách, mới vừa rồi như vậy thật là có chút thất lễ!

Như Ý ngượng ngùng: "Cữu phu nhân có cho nô tỳ cơ hội mở miệng sao?"

Diêu Kim Hoa phẫn nộ: "Được rồi, được rồi, ta đi trước, ngày mai ta lại đến."

Diêu Kim Hoa phủi bụi trên quần áo, lòng tiếc hận, xiêm y vừa mới mặc, kết quả là làm dơ, xui xẻo.

"Đại tẩu, kiên trì một chút, lại dùng lực. Em bé sẽ nhanh ra thôi." Lâm Lan khích lệ, mồ hôi đổ ướt đẫm trán nhưng nàng vẫn duy trì bình tĩnh, tuy vậy trong lòng thật gấp gáp vô cùng.

Khí lực của Đinh Nhược Nghiên thật sự quá nhỏ, cơ hồ không giúp đỡ được cái gì, đã sớm thấy đầu em bé, nhưng vẫn không thể đi ra, tiếp tục như thế, em bé sẽ khó hít thở dẫn đến nguy hiểm. Ngân Liễu ở một bên cầm lấy khăn tay, thỉnh thoảng giúp nhị thiếu phu nhân lau mồ hôi, nàng đi theo nhị thiếu phu nhân đã lâu, đây là lần đầu tiên thấy nhị thiếu phu nhân khẩn trương như vậy.

"Nhị thiếu phu nhân, rốt cuộc cô có làm được không? Nếu như không được thì nói sớm một chút, chúng ta có thể thay đổi người."

Đinh phu nhân đã ngủ một giấc, thần khí mười phần, thấy Lâm Lan lâu như vậy vẫn không thể giải quyết vấn đề có chút bất mãn.

"Lâm Lan, ta không được, thật, không được... " Đinh Nhược Nghiên ra mồ hôi như tắm, vô vọng rên rỉ, nàng đã rất nỗ lực, nhưng là vẫn chưa được!

Lâm Lan hung hăng trợn mắt nhìn Đinh phu nhân một cái. Người làm mẹ như bà, không phải là làm hỏng việc sao?

"Đinh phu nhân, xin bà giữ yên lặng, nếu như bà chịu không được nhất định phải nói chuyện, xin bà đi ra ngoài nói." Lâm Lan lạnh lùng nói.

Bà đỡ Trương khuyên nhủ: "Phu nhân, ngài đừng có gấp, hẳn là cũng nhanh thôi."

Đinh phu nhân há miệng, nhìn nữ nhi chỉ còn nửa cái mạng, lại là nhịn xuống.

"Nhược Nghiên, Nhược Nghiên... Ta đã trở về. Nàng có nghe thấy không? Ta đang ở bên ngoài, Nhược Nghiên, nàng đừng sợ, ta ở đây, ta ở... " Lầu dưới truyền đến tiếng la lớn của Lý Minh Tắc

Lâm Lan vui mừng: "Đại tẩu, tẩu nghe thấy không?Đại ca đã về. Đại ca đã về, cho nên, tẩu nhất định phải cố gắng kiên trì! Một nhà đại ca, tẩu tẩu và em bé sớm sẽ đoàn tụ rồi."

Ánh mắt Nhược Nghiên đột nhiên sáng lên, nóng bỏng nhìn hướng thang lầu. Lý Minh Tắc muốn lên lầu, bị mấy bà tử gắt gao ngăn cản. "Đại thiếu gia, ngài không thể đi tới, đó là phòng sanh, là nơi dơ bẩn, nam nhân không thể vào..."

Lý Minh Tắc bất chấp: "Đó là vợ và con ta, cái gì mà dơ bẩn, tránh ra, ta muốn đi tới."

"Đại thiếu gia, không được, thật không được..."

"Đại ca, anh bình tĩnh đừng nóng! Đại tẩu nhất định nghe thấy tiếng của anh rồi, biết anh trở về, lòng đại tẩu nhất định đã an, lúc này chính là thời điểm mấu chốt, anh ở lại chỗ này chờ một chút." Lý Minh Doãn vỗ vỗ bả vai đại ca khuyên lớn, hôm nay hắn cũng gấp gáp về sớm, chờ bên dưới Vi Vũ các.

Lý Minh Tắc ủ rũ như đưa đám, mặc dù không nghe thấy Nhược Nghiên rên rỉ kêu đau, nhưng hắn biết tính tình Nhược Nghiên, đau muốn chết cũng xấu hổ không mở miệng, chính là bởi vì như vậy, cho nên hắn mới lo lắng hơn, đau lòng hơn, hắn muốn được ở bên Nhược Nghiên, nắm tay nàng, san sẻ nỗi đau với nàng.

"Nhược Nghiên, nàng đừng sợ, nàng nhất định phải cố gắng, ta ở chỗ này chờ nàng, chờ con của chúng ta..." Lý Minh Tắc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là hướng trên lầu la lớn.

Nghe được lời Minh Tắc nói, ánh mắt Đinh Nhược Nghiên trở nên kiên nghị trầm tĩnh, nàng cắn cắn môi: "Lâm Lan, giúp ta, ta muốn đứa bé thuận lợi ra đời..."

Lý Minh Doãn nhìn đại ca nôn nóng bất an đi đi lại lại quanh phòng, không nhịn được khuyên: "Đại ca, anh ngồi một lát đi! Anh cũng nghe thấy rồi, Ngân Liễu nói đại tẩu sắp sinh, đừng lo lắng."

Lý Minh Tắc phập phồng không yên: "Làm sao có thể không lo lắng, đã lâu như vậy, sớm biết sinh con khổ cực như vậy, hung hiểm như vậy, ta thà không có con."

Lý Minh Doãn sửng sốt, lời này làm sao quen tai quá, híc! Tối hôm qua hắn cũng nghĩ như thế.

"Oa... Oa... "

Trên lầu truyền đến tiếng hài nhi khóc nỉ non. Lý Minh Doãn bật dậy, Lý Minh Tắc dừng bước, hai người đều nhìn lên mái nhà, trong lòng mừng như điên, sinh rồi, sinh rồi....

Thịch thịch thịch...

Diêu mama chạy nhanh xuống lầu, mặt mày hớn hở, vui rạo rực nói: "Chúc mừng đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân đã sinh, là một tiểu thiếu gia, trắng trắng, mập mập..."

Lý Minh Tắc tựa hồ vui mừng quá độ, không thể tin được, mình... mình được làm cha rồi. Lý Minh Doãn cười ha hả vỗ vai đại ca: "Đại ca, còn đứng ngây đó làm gì? Đại tẩu sinh rồi, chúc mừng anh đã được làm cha."

Lý Minh Tắc phản ứng chậm chạp, xoa xoa tay, cười khúc khích: "Đúng vậy, đúng vậy, sinh rồi, làm cha rồi, thưởng, thưởng cho mỗi người hầu bên cạnh đại thiếu phu nhân mười lượng, những người còn lại trong phủ thưởng năm lượng."

Diêu mama vui vẻ quỳ gối thi lễ: "Tạ ơn đại thiếu gia ban thưởng."

Lý Minh Doãn hào sảng phất ống tay áo: "Mười lượng ít quá, đây là đại hỉ sự Lý phủ, Diêu mama, truyền lệnh đi xuống, phần thưởng gấp đôi."

Lý Minh Tắc thoải mái cười to: "Được, gấp đôi!"

Diêu mama lại càng vui mừng, lần nữa thay bọn hạ nhân trong phủ nói cám ơn. Chỉ chốc lát sau bà đỡ ôm hài nhi xuống lầu.

"Chúc mừng đại thiếu gia, tiểu thiếu gia lớn lên giống đại thiếu phu nhân phải biết."

Bà đỡ rất biết nhìn mặt đoán ý, đại thiếu gia này khẩn trương lo lắng cho đại thiếu phu nhân như vậy, nói hài nhigiống đại thiếu phu nhân, đại thiếu gia khẳng định thích.

"Đại thiếu gia, ngài có muốn ôm một cái không?" Bà đỡ ôm đứa bé đến trước mặt Lý Minh Tắc.

Lý Minh Tắc nhìn đứa bé trong tã lót, đầu tóc ướt nhẹp, da nhăn nheo, thật không thể nói xinh đẹp, nhưng một đôi mắt đen phá lệ tỏa sáng, linh động vô cùng, đúng là giống như Nhược Nghiên, trong lòng đột nhiên mềm mại.